Long Phụng Thần thấy Thái Hậu hỏi tới thì đã nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này. Hắn cung kính thi lễ, bẩm báo Thái hậu: "Khởi bẩm mẫu hậu, Lê Thải Nhi là Vương phi của đệ đệ ta - Long Phụng Ngọc. Bởi vì khi vào trong cung vấn an mẫu hậu thỉnh thoảng gặp một lần ở chỗ mẫu hậu. Bệnh đa nghi của công chúa bắt đầu nổi lên, nàng ấy nói ta thích Lê Thải Nhi.d`dlqdddon Chẳng những đại náo Ngọc Vương Phủ, mà vẫn còn tìm ta gây phiền phức. Vì để tránh việc xung đột chính diện cùng công chúa, ta mới dời đến thư phòng ở."
Thái hậu vừa nghe lời của Long Phụng Thần, bất giác cười ra tiếng: "Doanh Nhi, con cũng thiệt là. Dù gì Phò mã cũng sẽ không trở thành người giành nữ nhân của huynh đệ mình đâu! Con đó, đúng là lòng dạ hẹp hòi!"
Mộ Dung Quân cũng chẳng muốn nghe chuyện khuê phòng của muội muội và muội phu, vội vàng hướng về phía Thái hậu cáo lui: "Mẫu hậu, Vương muội đi đường diendanlequydon mệt nhọc, nhất định là đã mệt mỏi. Ngài để cho muội ấy nghỉ sớm một chút! Dù sao, muội ấy cũng ở lại đây vài ngày. Mọi người nói chuyện cũng không được quá nửa khắc! Mẫu hậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, nhi thần cáo lui."
"Ừ, ta cũng nên nghỉ ngơi vậy. Hoàng Nhi, con lui ra đi! Doanh Nhi, con và Phò mã cũng đi nghỉ ngơi đi! Sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng nhau dùng đồ ăn sáng." Thái Hậu ngáp một cái, lộ ra mệt mỏi. Nếu như không phải là nữ nhi trở lại, bà đã ngủ từ lâu rồi.
"Vương huynh, để muội tiễn huynh, thuận tiện đi dạo trong vườn một chút." Nàng quay đầu, dặn dò, ra lệnh cho thị nữ của nàng: "Đi, mang lễ thọ mà ta chuẩn bị cho Vương huynh ra đây." Thị nữ lấy bức họa của Lê Thải Nhi từ trong rương, đưa cho Mộ Dung Doanh.
"Phò mã, chàng đi ngủ trước đi! Ta và Vương huynh đi dạo trong vườn một lúc. Thuận tiện mang lễ thọ mà ta chuẩn bị, tặng cho Vương huynh." Mộ Dung Doanh thị uy, cầm bức tranh kia quơ quơ trước mắt Long Phụng Thần.
Bên trong lòng của Long Phụng Thần không nhịn được cả kinh: Không phải bức họa của Lê Thải Nhi đã bị Mộ Dung Doanh phá hủy hết rồi sao? Làm sao nàng còn giữ lại một bức chứ?
Long Phụng Thần không thể tin được ánh mắt của mình, thậm chí hắn còn hi vọng mình bị hoa mắt. Hắn dụi hai mắt của mình, nhìn về phía bức tranh kia lần nữa. Không phải bức tranh kia là bức họa Lê Thải Nhi sao? Hoa văn của vải lụa này đều do chính hắn chọn lựa, cho nên nhìn một cái là có thể nhận ra.
Long Phụng Thần thầm nghĩ không ổn: nếu như Mộ Dung Quân thấy bức họa của Lê Thải Nhi vậy thì nguy rồi. Nếu hắn muốn chiếm đoạt lòng của Lê Thải Nhi, đến lúc đó sunlia nhất định thiên hạ sẽ đại loạn.
Lê Thải Nhi đẹp như thế, bất kỳ nam nhân nào thấy nàng cũng muốn giữ nàng làm của riêng. Mộ Dung Quân này chẳng những là quân chủ hùng bá thiên hạ, cũng là một nam nhân bình thường. Hắn nhìn thấy Lê Thải Nhi xinh đẹp tuyệt luân, dĩ nhiên cũng sẽ có ý tưởng đó.
Mộ Dung Quân muốn lấy được Lê Thải Nhi, Long Phụng Ngọc sẽ cho sao? Một cố ý muốn, một cố ý không cho. Bởi vì Lê Thải Nhi, có thể xảy ra một cuộc chiến không đáng có hay không? Từ xưa tới nay, anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân. Chuyện tức giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, trên thế giới này có quá nhiều!
Đến giờ phút này, Long Phụng Thần rất hối hận. Tại sao hắn lại nhớ mãi không quên Lê Thải Nhi? Tại sao hắn lại vẽ bức họa Lê Thải Nhi? Nếu như bởi vì bức tranh này mà xảy ra on chiến tranh giữa hai nước, Long Phụng Thần hắn chính là đầu sỏ gây nên!
"Doanh Nhi, sinh thần của Vương huynh, nàng tặng cái gì không được, lại tặng một bức họa, cũng quá khó coi đi! Ngày mai, ta cùng nàng ra đường, đi chọn một phần lễ vật quý trọng." Long Phụng Thần đi tới bên cạnh Mộ Dung Doanh, đoạt lấy bức họa kia trong tay nàng, thuận tay giơ lên trên chuôi đèn. Bức tranh gặp phải lửa, bốc cháy lên.
Mộ Dung Quân vọt lên, nhanh chóng đạp tắt lửa đã thiêu đốt một nửa bức tranh. Hắn nhặt bức tranh bị tàn phá từ trên đất lên, giả bộ tức giận nói: "Hai người các ngươi, đúng là hai đứa bé không hiểu chuyện. Người nhà mình, nói chuyện gì mà quà tặng nặng nhẹ chứ? Nhìn mà xem, một bức họa tốt bị các ngươi làm hỏng rồi! Làm hỏng bức họa chỉ là việc nhỏ nhoi, muốn đốt cung Từ Ninh của mẫu hậu hả, vậy đúng là phiền toái! Hôm nay, ta không trừng phạt hai người các ngươi. Ngày mai, hai người các ngươi đi trên đường, chọn lựa một phần lễ thọ cho ta. Nếu như không làm cho ta hài lòng, cũng đừng trách Vương huynh tức giận. Thiệt là, lúc nào thì mới có thể trưởng thành đây?"
Mộ Dung Quân thở dài một tiếng, xoay người đi.
Nhìn bóng lưng của Mộ Dung Quân, Long Phụng Thần âm thầm thở dài một hơi. Trong mắt của hắn thoáng qua vẻ vui mừng. Cũng may, Mộ Dung Quân không có cơ hội nhìn thấy bức họa kia. Cũng may, một tai họa có thể dự đoán trước, cuối cùng cũng không xảy ra.
Mộ Dung Doanh nén tức giận, cáo biệt mẫu hậu. Vừa vào tẩm điện của mình, nàng lớn tiếng gầm: "Long Phụng Thần, chàng là cố ý?"
"Doanh Nhi, nàng ghen cũng phải có mức độ thôi! Tại sao lại muốn lấy bức họa kia hiến tặng cho Vương huynh? Có phải là nàng không muốn làm thái tử phi của vương triều Long Vũ nữa hay không? Có phải đã chán những ngày sống dễ chịu, muốn trải qua cuộc sống chiến loạn hay không?" Long Phụng Thần hạ thấp giọng, chất vấn.
"Long Phụng Thần, ta cho chàng biết. Chính là bởi vì ta muốn sống những ngày thoải mái, chính là bởi vì ta muốn làm thái tử phi chính cống của vương triều Long Vũ. Ta mới lấy bức họa kia hiến tặng cho Vương huynh đấy! Ta muốn để Vương huynh mang Lê Thải Nhi về Mộ Dung quốc, ta mới có thể sống vô tư được." Mộ Dung Doanh không chấp nhận nổi trong lòng phu quân của nàng nghĩ tới một nữ nhân khác.
"Long Phụng Thần, chàng vì muốn giữ được nữ nhân kia, chịu tự tay phá hủy bức họa mà chính mình vẽ ra. Chàng thích nữ nhân kia như vậy, ta đây là thái tử phi, là thái tử phi gì chứ?"
"Doanh Nhi, nếu như nàng thật sự muốn lấy bức họa của Lê Thải Nhi hiến tặng cho Vương huynh, vậy cũng được. Bức họa kia đã cháy, ta có thể vẽ lại một bộ cho nàng! Trước khi vẽ bức tranh này, ta muốn nói cho nàng biết chuyện này quan hệ rất lớn. Cho nên ta thiêu hủy bức họa kia, cũng không phải vì ta muốn giữ Lê Thải Nhi. Ta làm như vậy, là để tránh khỏi một cuộc chiến loạn."
"Chiến loạn?" Mộ Dung Doanh cảm thấy Long Phụng Thần là đang dọa người! Nàng là công chúa Mộ Dung quốc, có quan hệ thân mật chặt chẽ không rời với Mộ Dung quốc. Ai ăn gan hùm mật gấu, chạy tới đánh vương triều Long Vũ chứ?
"Doanh Nhi, không phải ta đang hù dọa nàng. Chỉ cần Vương huynh nàng thấy bức họa này, trận chiến loạn này sẽ không thể tránh rồi. Hắn là quân chủ hùng bá thiên hạ, thấy bức họa của Lê Thải Nhi, hắn sẽ không muốn nhét nàng ấy vào hậu cung của mình sao? Nàng thấy với tính khí này của Long Phụng Ngọc, sẽ chắp tay nhường Lê Thải Nhi lại sao? Nếu như hắn không chịu cho mà Vương huynh cố ý muốn Lê Thải Nhi. Trận chiến này có thể không xảy ra sao? Đến lúc đó, nàng chính là đầu sỏ gây nên cuộc chiến tranh này? Hai nước giao chiến, nàng sẽ đứng về phía mẫu quốc (nơi sinh ra) của nàng đúng không? Hay là đứng về vương triều Long Vũ nơi nàng đang sống đây? Là thái tử phi của vương triều Long Vũ, nàng nhẫn tâm nhìn con dân của nàng, trôi giạt khắp nơi, gánh chịu nỗi khổ chiến tranh sao?"
Mộ Dung Doanh nghe xong lời của Long Phụng Thần, hồi lâu không nói tiếng nào. Bởi vì nàng biết, hắn nói có đạo lý. Bởi vì nàng hiểu rõ sự bá đạo của Vương huynh, nàng cũng hiểu rõ sự quật cường và cố chấp của Long Phụng Ngọc!