Trên bầu trời, trăng non hình lưỡi liềm.
Trong sân, Lê Thải Nhi đang ngồi ngắm trăng, trong lòng của nàng, có chút phiền muộn và chán nản. Ngày mai chính là 19 năm ngày giỗ của phụ thân nàng, nhớ đến phụ mẫu đã mất, lòng nàng không nhìn được mà đau lòng.
Lê Thải Nhi nàng chính là đứa con duy nhất của phụ thân, nàng rất muốn đi tế bái trước mộ phần của phụ thân, nhưng lại sợ tên Vương gia ác ma kia phản đối! Nàng rất muốn đi đến Ngưng Hương Các xin Long Phụng Ngọc đi tế bái phụ thân một chút, nhưng lại sợ chịu nhục mà về như lần trước!
“Yến nhi, mang cổ cầm của ta ra đây.” Lê Thải Nhi không có cách nào giải tỏa phiền muộn, chỉ có thể kể với cổ cầm. Có lẽ, chỉ có thể thông qua cổ cầm mói có thể biểu đạt được nỗi khổ tâm của nàng, mới có thể biểu đạt được nỗi thương nhớ của nàng với phụ mẫu thân sinh.
“Dạ, tiểu thư.” Yến nhi chạy nhanh về phòng, mang cổ cầm ra. Lê Thải Nhi nhìn về phía cổ cầm, hít sâu một hơi. Tay ngọc nâng lên, mười ngón tung bay, một luồng âm thanh như tiếng khóc liền vang lên.
Tiếng đàn vang lên, nước mắt của Lê Thải Nhi cũng rơi xuống.
Nàng nhớ tới phụ mẫu đã mất, nhớ tới thân thế bi thương của mình, nhớ tới Long Phụng Ngọc bá đạo, nhớ tới hôn nhân không như ý muốn này, trong lòng tràn đầy buồn bã và thương cảm.
Người xưa thường nói: ‘Hồng nhan bạc mệnh’. Có lẽ nàng cũng là một “hồng nhan bạc mệnh”. Từ nhỏ, nàng đã mất đi song thân, được Lê ma ma nuôi dưỡng trưởng thành. Mặc dù Lê ma ma rất thương nàng, nàng không phải lo cơm áo, nhưng phụ mãu đều đã mất, trong lòng nàng thũy chung vẫn luôn tiếc nuối. Vốn trong lòng nàng còn có một tia ảo tưởng, ảo ưởng về một cuộc hôn nhân mà phu quân của nàng có thể luôn che chở đối với nàng, hai người có thể sống ân ái cả đời, lưu lại một giai thoại đến tận về sau, nhưng nàng thật không ngờ phu quân của nàng lại giống một ác ma đến vậy, phía trước thì hắn cự tuyệt hôn lệ, phía sau hắn liền lấy tiều thiếp. Hăn khổng những đối xử với nàng lạnh nhạt mà còn liên tục nhục nhã nàng. Nhớ đến những chuyện hắn đã làm, lòng của nàng như rơi vào hầm băng. Hi vọng được cũng nhau sát cánh liền biến mất, thay vào đó là tuyệt vọng cùng thương cảm.
Tâm tình thê lương này của Lê Thải Nhi, thông qua tiếng đàn, lại càng thêm thương cảm xót xa khiến người ta rơi lệ, nước mắt tràn ngập hai đôi mắt của nàng. Nàng tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài, nhưng có vẻ không chân thật. Tiếng thở dài này, chính là đến từ miệng của Vu Thừa Phong đang ở trên cây.
Vu Thừa Phong nghe được tiếng đàn ấy, trong lòng vô cùng chua xót.
Nghe tiếng đàn liền hiểu tâm trạng của người đánh. Nữ nhân này, nàng bị sao vậy? Lẽ nào nàng đang gặp phải chuyện thương tâm? Bằng không làm sao nàng lại đánh lên tiếng đàn thê lương như thế này?
Vu Thừa Phong nhón người, từ trên cây nhảy xuống. Hắn nhẹ nhàng bay xuống bên cạnh Yến nhi, hỏi nàng ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Vu thị vệ, tiểu thư nhà tôi đau lòng là bởi vì, ngày mai chính là ngày giỗ của lão gia nhà chúng tôi. Tiểu thư muốn đi tế bái lão gia nhưng lại sợ Vương gia không đồng ý. Bởi vì không được đi tế bái nên tâm tính tự nhiên sẽ trở nên cô đơn, buồn tủi.” Yến nhi thấy Lê Thải Nhi đau lòng, không kìm được mà rơi nước mắt.
“Việc cho phép tiểu thư đi tế bái lão gia cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Vương phi chưa xin thì làm sao biết được Vương gia sẽ không đồng ý chứ?” Vu Thừa Phong biết được nguyên nhân tại sao Lê Thải Nhi đau lòng, trong lòng vừa thương nàng vừa đồng tình với nàng.
“Vương phi nhà chúng ta tình tính rụt rè, người sợ bị Vương gia nhục nhã, nên không chịu đi Ngưng Hương Các cầu xin Vương gia.” Yến nhi kéo áo Vu Thừa Phong, năn nỉ hắn: “Vu thị vệ, huynh là tâm phúc của Vương gia. Huynh đi cầu xin Vương gia cho tiểu thư nhà tôi được đi tế bái lão gia đi.”
Vu Thừa Phong gật đầu, đồng ý thỉnh cầu của Yến nhi. Cho dù Yến nhi không cầu hắn thì hắn cũng sẽ không ngồi yên. Vu Thừa Phong nhón người bay lên nóc nhà, lên xuống mấy cái đã đến sân của Ngưng Hương Các.
“Vương gia, Vu Thừa Phong cầu kiến.” Vu Thừa Phong ôm quyền hành lễ, hô to vào trong phòng ở Ngưng Hương Các. Cửa phòng Ngưng Hương Các cọt kẹt một cái liền mở ra, một tiểu nha đầu, từ bên trong đi ra, tiểu nha đầu kia vừa nhìn thấy trước mặt là tâm phúc của Vương gia, vội vàng hành lễ nói với Vu Thừa Phong: “Vu thị vệ, Vương gia vừa mới đi ra ngoài rồi. Ngài đến những chỗ khác tìm xem Vương gia rốt cuộc đang ở đâu?”
“Đa tạ cô nương!” Vu Thừa Phong ôm quyền thi lễ, cáo biệt nha đầu kia rồi đi ra khỏi Ngưng Hương Các. Hắn chạy thẳng đến Phượng Nghi Uyển tìm Vương gia, đi vào trong sân thì gặp Vinh Lệ Nhi đang hóng mát.
“Vu Thừa Phong thỉnh an Vinh phu nhân!” Vu Thừa Phong mặc dù không tình nguyện nhưng theo lễ nghi, vẫn phải hành lễ thỉnh an.
“Vu thị vệ, bình thân! Haha, trận gió nào đưa ngươi đến Phượng Nghi Uyển của ta thế!” Trong lòng Vinh Lệ Nhi còn tưởng rằng Long Phụng Ngọc sẽ đứng trước Vu Thừa Phong. Hắn tới đây, Vương gia nhất định cũng sẽ không ở xa nơi này.
“Vinh phu nhân, xin cho hỏi Vương gia có đang ở Phụng Nghi Uyển hay không?” Lời nói của Vu Thừa Phong làm sáng tỏ suy nghĩ và dự đoán của Vinh Lệ Nhi. Nàng ta thật sự không ngờ, Vu thị vệ đến là để tìm Vương gia!
“Vu thị vệ, ngươi tìm Vương gia cũng phải tìm đúng chỗ chứ! Phương Nghi Uyển của ta giống như một cái lãnh cung, Vương gia hắn, làm sao có thể đến chỗ này được? Ngươi nên đi tìm chỗ khác thì hơn.” Trong giọng của Vinh Lệ Nhi mang theo mùi dấm chua. Vẻ mặt cô đơn kia làm cho người khác không thể không thương hại nàng ta.
Những nữ nhân cùng chung một phu quân, có vận mệnh rất bi thương. Bất kể nàng ta có muôn vàn sự sủng ái, nhưng đến khi bị lạnh nhạt thì nhất đĩnh cũng sẽ rát đáng thương. Nữ nhân được sủng ái bị người khác công kích và hãm hại, không những vậy, để giữ gìn sự sủng ái, còn phải đi đối phó với kẻ khác. Những nữ nhân bị lạnh nhạt, cả đời họ đều phải sống trong bóng ma, vừa nghĩ cách để hãm hại nữ nhân được sủng ái, lại vừa phải chịu cô đơn, tịch mịch hành hạ.
Sau khi thi lễ, Vu Thừa Phong liền đi ra khỏi Phượng Nghi Uyển. Hắn tìm khắp tất cả các nơi cũng đều không tìm được Vương gia, hắn hỏi thị vệ gác cổng, bọn họ lại bảo không nhìn thấy Vương gia xuất phủ.
Vương gia không xuất phủ, lại không ở chỗ nào trong phủ, vậy người rốt cuộc đang ở đâu? Chẳng nhẽ người mặc ý phục dạ hành trèo tưởng xuất phủ rồi?
Hắn không tìm được Vương gia thì làm thế nào nói với Yến nhi cô nương đây? Vu Thừa Phong ủ rũ cúi đầu, trở về trước cửa của Long Phượng Hiên, cư nhiên phát hiện một chuyện khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, có một người nam nhân mặc trang phục Vương gia đang chần chừ đứng ở ngoài của biệt viện. Người nam nhân vừa chần chừ lại vừa thở dài này, chính là Vương gia Long Phụng Ngọc.
Trong lòng của Vu Thừa Phong vô cùng nghi hoặc, Vương gia đã đến biệt viện rồi, tại sao lại không vào? Lẽ nào người đang kiêng kỵ chuyện gì?
Long Phụng Ngọc đứng ở ngoài cửa biệt viện, tâm tình vô cùng chần chừ.
Tiếng đàn như tiếng khóc thương đó thật sự làm cho tim hắn rung động. Tại sao tiếng đàn của nàng lại thê mỹ thương cảm như vậy? Lẽ nào nàng đang gặp chuyện bi thương gì ư? Hay là nàng oán hận hắn lạnh nhạt nàng? Lẽ nào trong tiềm thức của nàng cũng rất mong nhớ hắn? (Cha này tự sướng thấy mồ:v)
Nhiều ngày qua, hắn luôn chần chừ đừng ở ngoài biệt viện. Ngiều ngày trôi qua, hắn không kiềm được nỗi nhớ đến nàng. Nhiều ngày như vậy, hắn luôn đến trong hi vọng được nghe thấy tiếng đàn. Nhiều ngày như vậy, hắn luôn đợi tiếng đàn dứt hẳn, mới mang cõi lòng đầy phiền muộn trở về Ngưng Hương Các. Lúc đến, lòng tràn đầy hy vọng, lúc về, lòng lại tràn đầy lưu luyến.
Hắn muốn được gặp nàng một lần nhưng lại không dám tùy tiện đi vào. Hắn không phải sợ nàng bài xích hắn, cũng không phải sợ ánh mắt oán hận của nàng, hắn chỉ sợ căn bệnh quái ác kia, sẽ thừa cơ mà xâm nhập vào thân thể yếu ớt của nàng!
Vì không để cho căn bệnh có cơ hội lây sang nàng, hắn chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn nàng. Hắn thậm chí cảm thấy cách một bức tường như này là rất tốt, hắn vừa có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng lại vừa có thể nghe thấy tiếng đàn của nàng, khi xa nàng, hắn lại không kiềm được nỗi nhớ tương tư!
“Vương gia, sao người lại đứng ở đây? Tại sao nười lại không đi vào?” Tiếng bước chân của Vu Thừa Phong kinh động đến Long Phụng Ngọc đang chìm sâu vào suy nghĩ. Hắn nhìn thấy Vu Thùa Phong liền cảm thấy có chút lúng túng.
“Hôm nay có chút buồn bực mệt mỏi, nên đi dạo xung quanh để giải sầu.” Long Phụng Ngọc vừa che giấu cảm xúc của mình vừa hỏi: “Hôm nay Vương phi có sao không? Tiếng đàn hôm nay so với thường ngày, thê lương hơn rất nhiều!”
Vu Thừa Phong nhìn Long Phụng Ngọc, trong lòng vô cũng ngạc nhiên. Vương gia này từ nhỏ đã thằng thắn hào sảng, tính khí cố chấp bướng bỉnh, không ngờ, ngày ngày người lai nghe tiếng đàn của Lê Thải Nhi. Hơn nữa, lại có thể từ tiếng đàn mà đoán biết được tâm trạng của người đánh.
Lẽ nào, Vương gia cũng yêu Vương phi đạm bạc thoát tục, thâm tàng bất lộ(1) này? Nếu là như vậy, cuộc sống sau này của Lê Thải Nhi sẽ dễ chịu hơn rồi! Trong lòng của Vu Thừa Phong có cảm thấy một chút chua xót nhưng nhiều hơn là vui mừng cho Lê Thải Nhi.
( (1) Thâm tàng bất lộ: cao thâm không lộ ra)
Đối với Vu Thừa Phong mà nói, yêu không phải đoạt lấy!
“Vương gia, thuộc hạ nghe Yến nhi cô nương nói, ngày mai chính là ngày giỗ của Lê Tướng quân, trong lòng Vương phi nhất định là rất đau buồn. Yến nhi cô nương nói, trong lòng Vương phi rất muốn đi tế bái Lê Tướng quân nhưng lại sợ người không đồng ý, cho nên mới càng thêm buồn bực đau khổ.” Cho dù chỉ có một chút cơ hội để Lê Thải Nhi được đi tế bái thì hắn cũng sẽ không buông tha.
Ngày giỗ của Lê tướng quân?
Thảo nào tiếng đàn của nàng lại thê mỹ thương cảm như vậy, thì ra là đến ngày giỗ của phụ thân nàng. Từ nhỏ nàng đã mất đi phụ mẫu, đến ngày giỗ của phụ thân nàng, tự nhiêu sẽ nghĩ đến những chuyện không vui. Làm thế nào để khiến nàng vui lên đây? Là thế nào để nàng đỡ đau buồn vì nhớ thương phụ mẫu đây?
“Vương phi đi tế bái Lê tướng quân, đó là chuyện vô cùng hợp lý hợp tình! Bổn vương cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, làm sao lại không đồng ý chứ?” Long Phụng Ngọc suy tư một lát rồi phân phó Vu Thừa Phong: “Ngươi đi mua đồ để tế bái, để ngày mai Vương phi đi tế bái dùng, nhớ, đặt mua đồ toàn bộ đều phải trang trọng. Lê Tướng quân là hi sinh vì nước, là trung thần của Vương triều Long Vũ, nghi thức tế bái, dĩ nhiên cũng không thể làm qua loa!”
“Dạ, Vương gia, thuộc hạ đi làm ngay!” Trong lòng của Vu Thừa Phong khoog nhịn được mà vui mừng. Vu Thừa Phong đang muốn lui xuống thì Long Phụng Ngọc ngăn hắn lại: “Vu thị vệ, truyền lệnh của bổn vương, từ nay về sau, chuyện vcuar Ngọc Vương phủ đều do Vương phi định đoạt!”
Lê Thải Nhi là Vương phi của Long Phụng Ngọc hắn, laf nữ chủ tử danh chính ngôn thuận của Ngọc Vương phủ. Nàng quản chuyện của Ngọc Vương phủ, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ là trước đó, hắn không cho nàng sử dụng cái quyền lợi này mà thôi.
“Dạ, Vương gia!” Vu Thừa Phong cáo biệt Vương gia, đi ra chuẩn bị đồ tế bái. Hắn vừa đi mà lòng vừa kinh ngạc. Hôm nay Vương gia bị làm sao thế nhỉ? (Chắc ổng chưa uống thuốc đó huynh:v)? Sao hành động của người lại khác thường như thế nhỉ? Vốn là nên ban quyền lợi cho Vương phi, lại chậm chạp không quyết định, thế nhưng hôm nay sao tự nhiên người lại nghĩ đến chuyện để Vương phi quản hết mọi việc của Ngọc Vương phủ?
Tiếng đàn, ngưng lại!
Trong mắt của Long Phụng Ngọc thoáng qua một tia thất vọng. Hắn ngơ ngẩn một hồi, xoay người trở về Ngưng Hương Các. Bước chân kia, có chút nặng nề, tấm lưng kia, có chút cô đơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, mắt của Lê Thải Nhi hơi bị sưng. Không cần phải nói, đây là hậu quả do ngày hôm qua nghỉ ngơi không tốt, có lẽ nguyên nhân là do đêm qua đã khóc quá nhiều.
“Yến nhi, chuẩn bị bàn thờ.” Lê Thỉa Nhi hít sâu một hoi, phân phó Yến nhi. Nếu không thể tự mình đến tế bái phụ thân, nàng chỉ có thể ở trong biệt viện này, hướng về phía ông trời mà tế bái phụ mẫu. Nàng tin tưởng phụ thân và mẫu thân nhất định có thể hiểu tâm hiếu và nỗi nhớ thương của nàng!
“Tiểu thư, bàn thờ đây.” Yến nhi bê một chiếc bàn con, đặt ở một góc trong sân, bê ra một lư hương, đặt ở chính giữa, đốt mấy nén nhang, cắm vào trong lư hương, lấy một quả táo, rửa sạch sau đó đặt lên bàn, tiếp theo rải vài đồng tiền ở trên bàn con: “Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi!”
“Ừ.” Lê Thải Nhi ‘ừ’ một tiếng, đi lên phía trước, chuẩn bị tế bái. Ngay lúc này, Vu Thừa Phong đi tới: “Ngọc Vương phi, có thể lên đường được chưa?”
“Lên đường? Đi nơi nào cơ?” Trên mặt của Lê Thải Nhi thoáng qua một tia ngạc nhiên. Nàng thật sự không hiểu, Vu Thừa Phong bảo nàng đi nơi nào?
“Đương nhiên là đi tế bái Lê Tướng quân. Tối ngày hôm qua, Vương gia đã đồng ý rồi!” Tối ngày hôm qua, Vu Thừa Phong chỉ lo chuẩn bị đồ cúng mà quên thông báo cho Vương phi chuyện này. Thời điểm hắn trở lại biệt viện, Vương phi đã đi ngủ. Vì vậy, cho đến bây giờ, Lê Thải Nhi vẫn không hề hay biết mình được đi tế bái phụ thân!
“Vu thị vệ, ta thật sự có thể đi tế bái phu thân?” Trong mắt của Lê Thải Nhi thoáng qua một tia phấn khích. Nàng không có đi cầu xin tên Vương gia ác ma kia, sao hắn lại biết được hôm nay là ngày giỗ của phụ thân nàng? Lẽ nào là Vu Thừa Phong đã giúp nàng?
“Vu thị vệ, cảm ơn huynh đã giúp đỡ tiểu thư nhà tôi. Tôi thay thiểu thư nhà tôi, cảm ơn huynh.” Yên nhi tiến lên phía trước, thi lệ cảm tạ Vu Thừa Phong, khuôn mặt toát lên vẻ kính trọng và ái mộ.