Mặt trời rạng rỡ nhẹ nhàng lộ ra, trên mặt lá sen đọng lại những hạt sương sớm long lanh. Những tia sáng của mặt trời xuyên qua những giọt sương ấy khúc xạ lại lấp lánh ánh sáng. Một dáng người yểu điệu đi tới canh ao hoa sen, gương mặt nữ tử này xấu xí, người này đúng là Lê Thải Nhi đang nhất thời cao hứng đi tản bộ, trong tay nàng cầm một quyển sách thuốc. Nàng vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh đẹp của ao sen đến xuất thần.
Những đóa hoa sen đứng đón gió như những nữ tử xinh đẹp, khi e lệ thì giống như thiếu nữ, khi tức giận lại giống thiếu phụ. Lê thải nhi không nhịn được xúc động: một mảnh nước bùn vẩn đục lại có thể sinh ra một loài hoa cao quí thuần khiết, xinh đẹp dị thường như vậy.
Phía sau Lê Thải Nhi một nam tử ngọc thụ lâm phong đi tới, trong mắt nam tử kia không giấu được sự ái mộ. Nam tử này không phải ai khác mà chính là người phụng mệnh bảo vệ Ngọc Vương phi Vu Thừa Phong. Vu Thừa phong yên lặng đi theo phía sau Lê Thải Nhi, duy trì khoảng cách hai, ba bước chân với nàng. Khoảng cách không xa cũng không gần này chính là khoảng cách thích hợp với thân phận và quan hệ của bọn họ. Khoảng cách ba bước đủ để có thể tránh sự mờ ám giữa nam và nữ, ba bước khoảng cách này cũng lại đủ để Vu Thừa Phong có thể đảm bảo an toàn cho nàng. Cho dù có kẻ đột nhiên tập kích thì hắn cũng có thể đi trước một bước tới bên cạnh nàng.
“ Tiểu thư, tiểu thư.” Yến Nhi cầm áo choàng, thở hổn hển chạy tới, khi nàng đi qua Vu Thừa phong thì khẽ cười một tiếng. Trong miệng vừa khẽ gọi một tiếng Vu thị vệ thì trên mặt nàng đã xuất hiện một rặng mây hồng. Vu Thừa Phong giả vờ như không có thấy dáng vẻ của Yến Nhi, ôm quyền đáp lễ sau đó rời tầm mắt đến trước ao sen.
“ Tiểu thư, mới sáng sớm gió có chút lạnh, người vẫn là nên khoác thêm chiếc áo choàng đi, để tránh bị phong hàn, thống khổ không chịu nổi.” Yến Nhi tới đưa y phục cho Lê Thải Nhi một là sợ Lê Thải Nhi gặp phong hàn, hai là tự tạo cho mình một cơ hội tiếp xúc với Vu Thừa Phong. Cho dù không nói gì mà chỉ cần ở chung một chỗ, nàng cũng đã cảm thấy vô cùng ấm áp, hạnh phúc.
Lập thu qua gần nửa tháng, đã đến mùa Bạch lộ( 1), bầu không khí lúc sáng ớm đúng là có hơi lạnh. Lê Thải Nhi khoác thêm chiếc áo choàng, trong lòng thấy ấm áp. Nàng thấy mặt Yến nhi đỏ ửng, trong lòng thấy khó xử. Nàng là chủ tử của Yến Nhi, nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự cả đời của Yến Nhi. Nếu như Yến Nhi thích Vu Thừa Phong, nàng là chủ tử sẽ tác thành cho Yến Nhi.Nàng muốn thay Yến Nhi tìm hiểu ý tứ của Vu Thừa Phong lại sợ hắn nói ra lời làm nàng không thể đáp lại.
Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam,Nhật Bản, Triều Tiên. Theo quy ước, tiết bạch lộ là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 khi kết thúc tiết xử thử và kết thúc vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 9 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết thu phân bắt đầu.
“ Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Phượng Nghi Uyển có chuyện ma quái, Vinh phu nhân nhìn thấy gương mặt quỷ nhỏ dính đầy máu, hơn nữa hài tử kia còn luôn miệng lặp đi lặp lại một câu: “ Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn đó, người tự gây nghiệt không thể sống.” Yến Nhi muốn phá tan bầu không khí trầm mặc này, làm cho nó trở nên hài hòa ấm áp một chút bèn đem chuyện ma quái bên Phượng Nghi Uyển ra bàn luận.
Chuyện ma quái? Trong lòng lê Thải Nhi nghi hoặc, trên thế giới này làm gì có ma quỷ. Chuyện này chỉ là lời nói vô căn cứ, hài tử có gương mặt đầy máu kia càng không có thật. Vậy chuyện ma quái của Phượng Nghi uyển từ đâu mà có?Chẳng lẽ đây là âm mưu quỷ kế gì? Nếu không thì là Vinh Lệ Nhi đi đêm nên mới chột dạ?
“ Tiểu thư, quỷ kia đã bị Vinh phu nhân bắt được, người đoán xem quỷ đó là ai? Chính là Vân Nhi cô nương của Ngưng Hương các giả dạng đấy. Đêm qua Vinh phu nhân áp giải Vân Nhi tới làm náo loạn Ngưng Hương các, Vương gia không còn cách nào khác bèn đem Vân Nhi giam vào địa lao.” Yến Nhi nhìn tiểu thư một chút rồi lại nhìn sang Vu Thừa Phong, hi vọng hai bọn họ nói ý kiến của mình.
Thật ra thì Vu Thừa Phong đã sớm biết chuyện này. Đêm qua ánh lửa sáng bừng, âm thanh tranh cãi ầm ĩ, ồn ào làm sao có thể giấu diếm đôi mắt cùng đôi tai của hắn.Vu Thừa Phong chẳng qua là không muốn để ý tới tranh đấu trong nội cung, lại càng không muốn khuấy động vào bên trong ấy, hắn chỉ lặng lẽ nhìn trộm một lát rồi liền trở về.
“ Yến Nhi, ngươi nhớ kĩ, chuyện này mặc kệ có phải là thật hay không về sau không được nhắc đến nữa. Ngưng Hương các và Phượng Nghi uyển tranh đấu chúng ta tốt nhất không nên quan tâm.” Lê Thải Nhi dặn dò Yến Nhi vài câu rồi lại tiếp tục tản bộ.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của nàng. Chuyện ma quái này quả nhiên là một trận âm mưu và tranh đấu. Người của Ngưng Hương các muốn mượn cái chết của tiểu vương gia để hù dọa Vinh Lệ Nhi, nàng ta có tật giật mình, tinh thần sẽ bị tổn hại nặng nề. Nếu Vinh Lệ Nhi bị dọa đến điên hoặc bị dọa ngốc thì nhân dịp này sẽ đổ tội là do trong tâm tư nàng ta có quỷ. Đáng tiếc Vinh Lệ Nhi lại không phải là dạng người nông cạn, tầm thường. Nàng ta thế mà lại có thể phát hiện ra quỷ này là do người giả trang, hơn nữa lại còn có gan bắt quỷ rồi tìm Long Phụng Ngọc đòi công bằng.
Ngưng Hương các đã cao minh, Phượng Nghi uyển lại còn cao minh hơn. Các nàng đều đã sử dụng hết vốn liếng của mình để tính kế đối phương, thậm chí còn muốn đưa đối phương vào chỗ chết. Nếu như Lê Thải Nhi nàng không muốn tranh giành tình nhân thì vẫn nên tránh xa các nàng là tốt nhất, chỉ cần có cuộc sống yên bình thì Lê Thải nhi nàng không cầu mong gì hơn.
“ Vâng, tiểu thư, nô tỳ đã rõ.” Yến Nhi đồng ý một tiếng,không dám nói thêm gì nữa.
“ Yến Nhi, ta có chút đói bụng, ngươi hãy tới phòng bếp mang tới đây một chút đồ ăn đi. Ta cùng Vu thị vệ tới biệt viện trước.” Lê Thải Nhi vừa phân phó Yến Nhi vừa đi đến hướng biệt viện.
“ Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị.” Yến Nhi đáp ứng một tiếng, hướng về phía phòng bếp mà đi tới.Lê Thải Nhi thấy Yến Nhi đã đi xa, bước chân liền chậm lại.
“ Vu thị vệ, ngươi thấy Yến Nhi thế nào?” Lê Thải nhi cố ý để Yến nhi đi chỗ khác chính là muốn thăm dò cõi lòng của Vu Thừa Phong một chút. Mặc kệ hắn có đồng ý hay không, nàng là chủ tử của Yến Nhi, nên vì nàng ấy tận tâm một chút.
“ Yến Nhi là một cô nương tố, tâm địa thiện lương, nhanh mồm nhanh miệng. Nàng ấy là người vô cùng chăm chỉ, cũng lại xinh đẹp đáng yêu.” Vu Thừa Phong không biết vì sao Lê Thải Nhi lại hỏi như vậy, thành khẩn đáp.
“ Vu thị vệ, xem ra là Yến Nhi thích ngươi, không biết ngươi có ý kiến gì không?Nếu ngươi cũng có ý này, ta sẽ đem nàng gả cho ngươi.”
“ Vương phi, Vu Thừa Phong ta vô cùng cảm tạ Yến Nhi cô nương đã ưu ái, cũng cảm tạ ý tốt của Vương phi.” Vu Thừa Phong ôm quyền hành lễ, cô đơn nói: “ Đáng tiếc, Vu Thừa Phong ta chỉ có thể phụ tấm lòng của Yến Nhi cô nương, bởi vì ta đã có người trong lòng.”
Nàng có thể nhìn ra được Yến Nhi thích Vu Thừa Phong hắn, vậy tại sao lại không nhìn ra hắn thích nàng? Biết rõ là hắn thích nàng thì sao lại có thể mai mối giúp hắn?
Vu Thừa Phong biết hắn và Lê Thải Nhi tuyệt dối không thể trở thành một đôi thần tiên quyến lữ nhưng hắn lại không có cách để buông nàng. Cái gì là từng gặp bienr xanh không muốn làm sông nhỏ, cái gì là không vờn qua núi không phải mây? Hiện tại Vu Thừa phong hắn đã hiểu rõ rồi.
Lê Thải nhi thấy ánh mắt ai oán của Vu Thừa Phong trong lòng không nhịn được run lên. Nàng âm thầm hối hận, mình không nên làm điều thừa thãi. Lê Thải Nhi không dám nói gì nữa, nàng chỉ sợ chọc thủng lớp cửa sổ giấy mỏng manh kia.