*Tên chương được trích từ bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu
Sau vài tháng, Lộc Hành Ngâm nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thanh Phong một lần nữa.
Trong điện thoại video, ông cụ biểu lộ phức tạp cùng đau lòng: " Hành Ngâm, con thử nghĩ xem, con vừa mới cầm được thoả thuận cử đi học Đại học Thanh Hoa, mùa hè năm nay con chỉ mới mười tám tuổi —— khối u máu não của con ở vị trí rất lệch. Ca phẫu thuật rất nguy hiểm, cho nên nhất định phải suy nghĩ thật rõ ràng. Bác sĩ nói như thế nào, chỉ cần con chăm sóc tốt, xác suất cả đời không bị vỡ phát bệnh——"
"Nhưng giây tiếp theo có thể phát bệnh ngay." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, ông cụ bên kia cũng dừng lại.
Cậu đang ngồi trước chiếc bàn tròn uống cà phê trong khách sạn, chiếc điện thoại được đặt trên giá đỡ, bên cạnh là ly trà sữa mà Cố Phóng Vi mua cho cậu.
Cố Phóng Vi ngồi đối diện, quay lưng về phía điện thoại, vẻ mặt kinh ngạc lại phức tạp.
Cậu nghiêng đầu, đối mặt với người trong video, gật đầu: "Cháu cảm giác được nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể của cháu. Trước kia từng bị cảm lạnh, cháu không thấy chóng mặt nhưng hiện tại cháu thấy chóng mặt, có cảm giác máu không đủ cung cấp dù chỉ là cảm lạnh thông thường hay thức khuya, bác sĩ nói có thể do khối u ngày càng lớn chèn ép các dây thần kinh và mạch máu não khác."
"Ông Cố, nhật ký của cháu bắt đầu viết từ năm đó, cháu biết mình mắc căn bệnh này. Bà luôn đặt sự lựa chọn vào tay cháu, cháu đã chọn chờ đợi, cháu không hối hận về quyết định này." Lộc Hành Ngâm nói, " Bây giờ cháu không muốn chờ đợi nữa, cháu muốn phẫu thuật, cho dù xác suất phẫu thuật thất bại là 70%, 80%, chỉ cần có một tia hy vọng, cháu cũng muốn thử một lần."
Cố Phóng Vi đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cậu: "Không được."
Cố Thanh Phong nhướng mày: "Cố Phóng Vi? Là tiếng Cố Phóng Vi à? Thằng đó ở đây? Hành Ngâm, con nói thật cho ông biết, có phải thằng cháu ông nó chơi ngải con không——"
"Không có ạ, mọi chuyện này là do con quyết định." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói, "Anh ấy vẫn chưa biết về bệnh tình của cháu."
"Ông Cố, ngoài việc nhờ ông giúp đỡ ca phẫu thuật, chúa còn một điều nữa muốn nói với ông. Hôm nay Cố Phóng Vi đã giành được hạng nhì cả nước và ký hợp đồng với Đại học Thanh Hoa. Anh ấy rất giỏi." Lộc Hành Ngâm nghiêm túc nói với ông cụ đối diện: "Anh ấy rất tốt, rất nỗ lực. Mỗi đêm anh ấy đều phải thức để thiết kế đến rạng sáng, nên gầy đi rất nhiều."
"..."
Đương lúc này, ánh mắt trong trẻo kiên định của đứa bé trai nhìn qua màn hình bên kia, Cố Thanh Phong bên kia cũng là sửng sốt.
Ông vô thức xem nhẹ thành tích của Cố Phóng Vi —— hay nói đúng hơn là vì thiên tư thông minh của Cố Phóng Vi từ khi còn nhỏ, không biết từ khi nào, họ không còn lo lắng cho hắn trưởng thành, không còn chú ý đến thành tích của hắn, cũng không coi trọng những nỗ lực của hắn.
Nhưng đứa trẻ ngậm thìa vàng trong nhà kính cũng đã lớn, họ nhìn hắn ngóng trông mưa gió khốn khổ bên ngoài, tin rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ thỏa hiệp mà khóc quay về nơi bọn họ chở che, nhưng không ai nghĩ Cố Phóng Vi đập vỡ kính nhà kính bước vào màn mưa mà không ngoảnh lại.
Cho dù mưa gió gào thét.
Ông im lặng một lúc: "Con với nó...?"
Lộc Hành Ngâm còn chưa kịp nói, điện thoại đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh khác giật lấy.
Cố Phóng Vi nói với màn hình điện thoại: "Không có, em ấy không biết chuyện này. Trước trận chung kết này, em ấy đã không gặp con vài tháng rồi. Ông cúp máy trước đi, cháu có vài câu muốn hỏi Hành Ngâm, con cúp máy đây."
Điện thoại cúp máy.
Lộc Hành Ngâm ôm gối ngồi ở trên giường, cuộn mình trong chăn, nghiêng đầu nhìn hắn.
Trước đây, Cố Phóng Vi là người không thể chịu đựng được biểu cảm này của cậu nhất, mỗi lần hắn không thể không mềm lòng kìm được duỗi tay nhéo cậu, nhưng lần này Cố Phóng Vi thì không, vẻ mặt nghiêm túc đến mức gần như lạnh lùng: "Lộc Hành Ngâm. Bệnh của em, là sao?"
"Giống như anh nghe đấy, u máu não, vị trí nguy hiểm, nếu không phẫu thuật big một ngày nào đó có thể đột nhiên vỡ ra mà chết, nếu phẫu thuật thì có thể chết ngay trên bàn mổ." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói.
"Thuốc của em không phải..." Cố Phóng Vi cảm thấy thanh âm của mình nghẹn lại, bị một loại thống khổ nào đó vây khốn, từng chữ từng chữ một đều bị đóng băng, "Là để điều hòa thân thể sao?"
"Là để điều hòa cơ thể, Không có thuốc đặc hiệu cho bệnh u mạch máu não, phương pháp điều trị lâm sàng duy nhất hiện nay là phẫu thuật. Bài thuốc Đông y do em kê đơn giúp tăng cường sức đề kháng, bồi bổ cơ thể, thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ huyết ứ " Vẻ mặt của Lộc Hành Ngâm rất yên bình, gần như là một loại an ủi,"Bà em cũng mắc bệnh tương tự, xơ cứng động mạch, đều là bệnh mạch máu, cũng cần đề phòng vỡ hoặc huyết khối, uống thuốc giống em."
Cố Phóng Vi vẫn cảm thấy đau —— đau tim, đau cổ họng.
Hắn không nói được lời nào.
"Tại sao trước đó không nói cho anh biết..." Hắn thấp giọng lẩm bẩm, "Tại sao lại như vậy?"
Đôi mắt đen láy của Lộc Hành Ngâm nhìn hắn: "Em vốn cho rằng mình sẽ chết, cho nên em không có bất kỳ nguyện vọng nào. Anh à, em lúc đó, chưa bao giờ nghĩ mình có thể có tương lai với anh."
Đôi mắt Cố Phóng Vi đỏ hoe, mím chặt môi.
Lộc Hành Ngâm chậm lại giọng nói, nhẹ nhàng nói: "Nhưng bây giờ, em muốn sống."
Cậu đưa tay ra, nhìn chằm chằm vào đường nét của những ngón tay dưới ánh đèn, làn da nhợt nhạt được chiếu sáng thành màu cam sáng, và các mạch máu màu xanh nhạt trở nên ảm đạm không rõ ràng.
"Tại sao——"
"Bởi vì em muốn sống." Lộc Hành Ngâm rút ra thỏa thuận dư tuyển nhập học từ dưới gối, ý cười trong mắt, "Bởi vì em đến trường Trung học số 7 Thanh Mặc, vào ban 27, và gặp một người rất đẹp trai, em rất thích chàng trai đó, em thậm chí còn yêu đương với anh ấy nữa. Em vào được đội tuyển tỉnh, gặp rất nhiều người giỏi giang, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, rồi em đã vào đến chung kết, đã giành chiến thắng với chiếc huy chương vàng và được cử đi học Đại học Thanh Hoa. Người em thích ở chung phòng với em, anh ấy nghèo đến mức không đủ tiền mua đồ ăn, thế mà anh ấy chi tiền để mua cho em trà sữa và phần ăn đắt nhất trên tàu —— chàng trai đấy là người em thích ngay từ đầu gặp mặt."
Lý do gì để cậu từ bỏ?
Cậu muốn sống, muốn giữ lại chiếc huy chương vàng đánh đổi từ bao đêm thức trắng, cùng với mọi thứ đằng sau nó. Đau đớn, ngọt bùi, tất cả đều thuộc về Lộc Hành Ngâm.
*
Ngày hôm sau, Cố thị cử người đón Lộc Hành Ngâm trở lại để kiểm tra trước phẫu thuật.
Vì thế Lộc Hành Ngâm đã xin phép Trần Xung với nhờ ông giúp thu huy chương vàng và một loạt vấn đề tiếp theo. Những người cần chính Lộc Hành Ngâm tham gia, chẳng hạn như cuộc phỏng vấn tại Đại học Y Liên hiệp Đại học Thanh Hoa, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đã chuyển trực tiếp cho Lộc Hành Ngâm, nói rằng trưởng khoa đã có mặt khi ký hợp đồng hôm nay, vì vậy coi như cuộc phỏng vấn đã diễn ra.
Cố Phóng Vi đã xin phép Trần Xung trước đó. Trại Đông được tổ chức trong bảy ngày cho đến khi ký kết hợp đồng, hắn chỉ định ở bốn ngày đầu tiên, sau đó vội vã quay trở lại trụ sở Phó thị Technology để tiếp tục nghiên cứu và lên kế hoạch cho người máy nhỏ.
Hắn thì thầm: "Ngày mai anh sẽ về với em."
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Chỉ là kiểm tra trước khi phẫu thuật thôi, anh có thể đi làm việc của mình. Sau khi em phẫu thuật xong, anh hẳn đến thăm em. Em đã hỏi rồi, quá trình hồi phục sau phẫu thuật khối u mạch máu não rất nhanh, chỉ hai tuần."
Cố Phóng Vi im lặng.
Đèn trong phòng tắt hết, chỉ thấy màn hình điện thoại di động của hắn sáng lên, một lúc sau mới nghe thấy hắn lạnh giọng nói: "Đó là thời gian hồi phục của miệng u máu não, đại não được chia thành ba giai đoạn, một là giai đoạn cấp tính, một là giai đoạn phục hồi, hai là giai đoạn di chứng, từ hai tháng đến nửa năm."
"Kỳ thực, chỉ cần giải phẫu thành công, di chứng chỉ có tắc động mạch, em tuổi còn rất trẻ, cho nên tắc động mạch... "
"Vớ vẩn! Lộc Hành Ngâm, anh cảnh cáo em, đừng coi thường chuyện sức khoẻ của mình." Giọng nói của Cố Phóng Vi nghe có vẻ hung dữ, hung dữ hơn bình thường rất nhiều.
Lộc Hành Ngâm co rúm lại trong chăn, cười hì hì vùi mình vào trong đó không nói nữa.
Sau một lúc, Cố Phóng Vi có thể nhận ra hắn có chút xúc động, vì vậy gọi cậu: "Lộc Hành Ngâm?
Lộc Hành Ngâm không hé răng, Cố Phóng Vi trở nên căng thẳng tột độ, đợi một lúc rồi gọi cậu lại, nhưng khi nghe cậu không trả lời, hắn từ một bên chạy ra khỏi giường, cúi người kiểm tra cậu thế nào.
Hắn muốn vén chăn lên, nhưng Lộc Hành Ngâm không ngừng co rút lại, cho đến khi Cố Phóng Vi tự mình quỳ xuống sát giường—— Lộc Hành Ngâm đưa tay ra nhẹ nhàng kéo, Cố Phóng Vi luồn đi vào.
Cậu đưa tay ra, bàn tay gầy guộc xanh xao mò mẫm trong chiếc chăn bông sẫm màu, nhẹ nhàng móc mấy đầu ngón tay.
"Em sẽ không chết sớm như vậy,"
Cậu nói. "Nghe bác sĩ đi anh. Bây giờ lo lắng cũng vô ích."
Cố Phóng Vi nói, "Ừm."
"Có chuyện gì mà anh không nói với em?" Lộc Hành Ngâm hỏi trong bóng tối, "Ông Cố nói ấy,"
"... không có việc gì." Cố Phóng Vi một tay nắm lấy cậu, nằm nghiêng đối diện với hắn, hô hấp cùng nhịp tim đều rất gần, nhưng là trong đêm đen, nhìn không rõ khuôn mặt đối phương cùng vẻ mặt.
Lộc Hành Ngâm đột nhiên mỉm cười.
"Có phải anh ngoại tình không, Cố Phóng Vi?" "
"—— Anh biết ngoại tình có nghĩa gì không?"
Trong bóng tối vô hình, lỗ tai Cố Phóng Vi bắt đầu nóng ran, nhưng thanh âm vẫn như cũ bình tĩnh bình tĩnh: "Anh biết."
Hắn có chút tức giận, có chút xấu hổ cùng khó chịu vì bị bại lộ bí mật, có chút dỗi hờn: "Anh sao không biết được chứ? Anh......"
Giọng hắn do bị oan càng trầm xuống: "Anh thật sự rất thích em."
"Vậy bây giờ, chúng ta không còn bí mật nào nữa." Lộc Hành Ngâm di chuyển, điều chỉnh tư thế ngủ, đầu ngón tay vẫn móc Cố Phóng Vi không buông ra. Cậu thì thầm, "Kỹ năng diễn xuất của anh thật là dở. Kẻ lúc không có tiền, giả làm người có tiền luôn không giống. Anh ăn mì gói bao lâu rồi?"
"...Cũng không lâu đâu." Cố Phóng Vi trong lòng rung động, "Mới có bảy tám ngày."
"Ông Cố đưa tiền kia để em tiêu vặt hàng tháng." Lộc Hành Ngâm lại sờ soạng dưới gối —— cậu thường để mọi thứ cẩn thận, đồ phải ở đúng vị trí của nó, thẻ ngân hàng phải ở trong ví, giờ nó xuất hiện dưới cái gối lúc này, chứng tỏ cậu đã chuẩn bị từ trước.
Cậu đưa một tấm thẻ ngân hàng lạnh ngắt.
"Không cần trả lại, chỉ cần anh chờ em mấy tháng, phải ăn đồ ngon nhé, anh." Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói, tạm dừng một chút, "Không cần Cố Phóng Vi dạy em làm bài nữa, cũng không cần phải cho số điện thoại của anh ấy nữa."
—— Đương lúc này, dường như trùng hợp với một năm trước.
Khi đó cậu còn chưa biết hắn, gặp hắn trong một nhóm chat với nickname [15th], lý do là một người thiếu đề thi, một người thiếu tiền.
Lộc Hành Ngâm nhớ tới kỷ niệm cũ này, nở nụ cười, giọng nói của cậu dịu dàng nhỏ nhẹ, truyền ra trong đêm tối: "Quẹt như nào cũng được."