• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Để đền bù, Cố Phóng Vi mua cho Lộc Hành Ngâm một bữa lẩu cay.

Gian hàng nhỏ mở cửa, thoang thoảng mùi tươi mát, cay cay, bốc khói nghi ngút trong đêm lạnh. Những người đến đây ăn đều là học sinh ngoại trú hoặc người dân thị trấn, không có nhiều người nên yên tĩnh. Mùi khói dầu, hơi thửo của gió đông với cát sỏi và mùi thức ăn trộn lẫn với nhau, trở thành hương vị pháo hoa cuộc đời phổ thông nhất một người.

Cố Phóng Vi mở một chai bia và hỏi cậu, "Em có muốn uống không?"

"Không uống." Lộc Hành Ngâm tự mình lấy một hộp sữa chua, cắm ống hút chậm rãi hút. "Em đang uống thuốc. Ngày mai còn muốn đi học nữa."

"Học sinh ngoan vậy." Cố Phóng Vi nói, "Vậy tôi uống một mình thôi."

Cậu đã nhìn thấy hắn hút thuốc, hiện tại cậu cũng thấy hắn uống rượu. Cố Phóng Vi thổi chai rượu, tửu lượng của hắn thần bí khó lường, nhưng có chút hiện lên mặt, hắn lặng lẽ uống nó, từng ngụm từng ngụm, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một màu hồng đào, đôi mắt đẹp tràn đầy của nước. Vẻ đẹp của hắn có tính công kích, than hình cao lớn, cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ, dù có ngoại hình đẹp như vậy nhưng hắn không khiến người ta cảm thấy "ẻo lả" mà ngược lại càng khiến người ta nghiện hơn.

Lộc Hành Ngâm yên lặng ăn, sữa chua có đá nên rất dính, cậu cúi đầu trước mặt hắn, cẩn thận dùng muỗng đào lên.

Cố Phóng Vi nhìn cậu, có lẽ là do rượu, hoặc có thể chỉ là trong lòng hắn không biết vì sao lại hơi động đậy.

Hắn nhẹ giọng nói: "... Em trai, anh giết người rồi."

Đột nhiên như vậy một câu nói, Tiểu Lộc đối diện trợn to hai mắt, nhìn qua rõ ràng, bên dưới có kinh ngạc, nhưng càng thêm bình tĩnh ôn hòa.

"Tôi không có động ray, nhưng là cậu ấy vì tôi mà chết." Cố Phóng Vi có chút mệt mỏi cười, "Cậu ấy vốn sẽ không chết."

Lộc Hành Ngâm đặt muỗng xuống, chống cằm cẩn thận lắng nghe.

"Tôi đã nói với em, học thi đua là vì chơi, cho vui mà thôi. Đối với tôi mà nói, hạng nhất là một món đồ chơi, nhưng đối với những người khác, đó có thể là cơ hội cả đời." Cố Phóng Vi ánh mắt nghiêm túc, thanh âm cũng rất vững vàng, nhưng đầu ngón tay của hắn lại vô thức run lên, giống như ở trong trạng thái thần kinh mê sảng, "Tôi biết nghĩ như vậy là sai lầm, không có khả năng tôi nhường vị trí hạng nhất, sau đó những người sau tôi vì chuyện này mà tự sát, nhưng tôi... cậu ấy sau khi nhảy xuống, nhìn tôi... ánh mắt đó, là tôi giết cậu ấy."

Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ thấy Cố Phóng Vi như vậy trước đây, hắn dường như đã rũ bỏ lớp vỏ kiêu hãn lãnh đạm, lần đầu tiên đặt nơi mềm được bại lộ trước mặt người khác.

Ngay cả khi hắn không cảm thấy, lại vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Số 22, thôn Đồng Yêu, thị trấn Thất Lí, huyện Long Thuyền, tỉnh S, Điền Thanh Hoa."

Cậu đã giúp hắn gửi một gói hàng, cậu vẫn nhớ.

"Đó là một ngôi làng nghèo. Rất ít người có thể học lên cấp 3. Hầu hết họ trở về làng để làm ruộng sau khi kết thúc 9 năm giáo dục bắt buộc hoặc lên thành phố làm việc. ở đó không khuyến khích họ học tập." Cố Phóng Vi Wei thì thầm, "Muốn có tiền học chỉ có một cách, đó là học bổng dành cho hộ nghèo được thành lập ở thị trấn của họ, có thể giúp học sinh nghèo đến học đại học. Điều kiện duy nhất là họ phải là thủ khoa. Cho dù đó là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, hay nhà vô địch của một cuộc thi nào đó, đều phải là người hạng nhất. Cậu ấy là một người rất thông minh cũng rất xuất chúng, cuộc thi đó là vận mệnh tương lai của cậu ấy."

"Nhưng cậu ấy đã gặp tôi, đồng thời cũng gặp phải một vụ gian lận điểm quy mô lớn." Cố Phóng Vi vẫn còn mệt mỏi với một nụ cười, "Cuộc thi hóa học khu vực tỉnh S lần thứ 15."

Lộc Hành Ngâm rũ mắt.

Cậu nghĩ đến tài khoản xã hội gần như không bao giờ được chăm sóc và đã mọc đầy cỏ của Cố Phóng Vi, và nghĩ đến chiếc huy chương vàng mà Cố Phóng Vi chỉ cất trong ngăn kéo.

Cậu không lên tiếng, không trấn an, không đáp lại, chỉ gắp đồ chín trong nồi ra chưa kịp già.

Cố Phóng Vi nói xong, nhẹ nhàng đẩy bát sang, múc một thìa nước lẩu lên trên, nóng bóc khói cho cậu ăn. Cố Phóng Vi buồn đầu ăn, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Hai người đi bộ trở lại dưới bầu trời đầy sao.

Gió lạnh khiến hơi thở của người ta loãng hơn, đầu ngón tay lạnh đến mức mất cảm giác.

Lộc Hành Ngâm theo Cố Phóng Vi trở lại phòng. Cam chịu ngủ riêng giường, vì vậy Lộc Hành Ngâm ôm chăn và nép mình xuống ghế sofa.

Cố Phóng Vi tắm rửa xong đi ra, muốn tới hỏi cậu có muốn đắp thêm chăn không, lại thấy Lộc Hành Ngâm đã cuộn tròn người lại rồi, cả người bọc chăn như quả cầu kín muốn chết, hai đầu đều không lộ chân hay đầu, cứ như vậy mà ngủ.

Khuôn mặt của cục bột trắng rất yên bình kiên định, cậu trông càng nhỏ bé hơn khi cuộn mình trong ổ mèo khổng lồ này. Nhưng không biết sự bình tĩnh dũng khí tuyệt vời đến từ đâu.

Da thịt trắng nõn, long mi đen nhánh, môi hồng nhuận.

Cố Phóng Vi hơi nghiêng người, nhìn cậu, đắp chăn cho cậu, giống như lần trước, đầu ngón tay lướt nhẹ trên vai cậu, chạm vào một khối hơi ấm. Luồng khí nóng như sống lại, từ đầu ngón tay xông lên vai, rồi như điện giật xông vào đáy lòng.

Cố Phóng Vi đột ngột rút tay lại, sửng sốt một lúc rồi quay trở lại phòng lấy điện thoại di động ra.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào mặt, Cố Phóng Vi mở khung tìm kiếm.

Tìm kiếm: Người đồng tính

Con trỏ nhấp nháy, sau đó xóa và xóa lùi, nhập lại: Thích con trai biểu hiện như thế nào

Cách lùi lại rồi nhập tiếp: "Con trai thích con trai biểu hiện như thế nào"

...

Đồng hồ sinh học của Lộc Hành Ngâm là năm giờ Đồng hồ tự nhiên thức dậy, lần này Cố Phóng Vi gọi cậu cũng vô ích, đứng dậy tắm rửa sạch sẽ rồi sờ soạng ra cửa.

Trước khi ra ngoài, dán tờ giấy lên trán Cố Phóng Vi: "Anh, em đi học đây." Cố Phóng Vi không biết tại sao mình lại chìm vào giấc ngủ say, không có bị cậu đánh thức dậy, hắn đang cầm điện thoại trong tay, chăn bông cũng chưa đắp.

Bên ngoài trời lại mưa.

Mặt đất trơn trượt, Lộc Hành Ngâm cầm ô đi vào tòa nhà giảng dạy, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là tất cả các lớp học đều được thắp sáng rực rỡ, và học sinh đang học bài ngay ngắn. Không có giáo viên chủ nhiệm giám sát, không có tổ khối kiểm tra, các lớp song song và các lớp Ánh dương, không có ngoại lệ, tất cả đều yên lặng học tập.

Phản ứng đầu tiên của Lộc Hành Ngâm tưởng mình nhìn nhầm giờ nên đến muộn, sau đó cậu đi ngang qua ban 1, liếc nhìn đồng hồ treo tường trên bục giảng của lớp họ: 5:20.

Còn nửa tiếng nữa so với giờ tự học buổi sáng thông thường: 5:50.

Cậu không đến muộn, là do cả khối dậy sớm.

Lộc Hành Ngâm đi cầu thang trở lại ban 27. Vừa bước vào cửa, cậu thấy hầu hết cả lớp đều đang học, nhẹ nhàng hỏi: "... có chuyện gì vậy?"

"Sáng nay ban trên trời Ưng Tài tập thể dục, bọn họ đi ngang qua cửa ký túc xá nam nữ lúc 5 giờ để hô khẩu hiệu." Vành mắt Khúc Kiều đen thui, "Đjt! Toàn trường thức dậy luôn! Bọn họ sớm muộn gì cũng bị đánh!"

Sáng sớm, trước khi mưa to rơi xuống, tiếng chạy chỉnh tề đã đánh thức toàn trường. Trên bãi đất trống của tòa nhà các khối, các học sinh của lớp trên trời Ưng Tài đang tập hợp xếp hàng để nghe giáo viên nói chuyện.

"Các em là học sinh của trường Trung học Ưng Tài. Các em vào trường với tư cách là thí sinh trung học xuất sắc nhất của tỉnh. Trong kỳ thi tháng này, chỉ có sáu người chúng ta lọt vào top 10 của cả khối, và không ai trong chúng ta nằm trong top ba của toàn khối. Đừng nghĩ rằng lần này chúng ta đến đây là để chơi, cũng đừng nghĩ rằng đề lần này khó, không làm được cũng là chính đáng."Cô Lâm mang đội Ưng Tài, có khuôn mặt lạnh lùng và giọng nói nghiêm nghị, "Kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh S của chúng ta nổi tiếng đề khó, đề thi đua cũng không phải chưa từng lấy! Các em ngẫm lại vấn đề chính mình! Ngẫm lại khẩu hiệu của trường! Các em còn thấy tự hào về trường của mình sao? Nhìn Thanh Mặc người ta!

"Cái gọi con rết trăm chân chết cũng còn giãy, Thanh Măc từng là trường nổi tiếng trăm năm, nên cũng có chỗ đáng khên!" Cô Lâm rống lớn: "Các em có hiểu không?"

Các học sinh đồng thanh hét lên: "Hiểu rồi! "

"Học sinh Ưng Tài, như diều gặp gió cao chín vạn dặm, tuyệt là mây trôi, không phụ trời xanh!"

"Tuyệt là mây trôi, không phụ trời xanh!"

Tiếng hô khẩu hiệu bay vút lên trời, vang vọng trong tòa nhà dạy học hình chữ hồi. Đã thu hút sự chú ý của học sinh từ tất cả các lớp.

Trên lầu khu dạy học, một số học sinh của lớp nào đó đột nhiên lên cơn động kinh, không phục hét lên: "Trung học số 7 Thanh Mặc — cuộc đời ta có hạn, kiến ​​thức không có hạn!" Thanh âm rất trong sáng, đâm thủng màn mưa uể oải.

Những học sinh khác nhìn nhau lập tức đi theo, đồng thanh hô to: "Cuộc đời ta có hạn, tri thức không có hạn!"

Tất cả học sinh cả lớp và toàn bộ khu giảng dạy đều tự phát tham gia cuộc thi trẻ con này, khẩu hiệu trường học của trường Trung học số 7 Thanh Mặc được hét lên, giống như một sức mạnh áp đảo, như có thể rung chuyển mây đen trên bầu trời. Khẩu hiệu của trường Trung học số 7 Ưng Tài nhanh chóng bị dập tắt.

Giáo viên Thanh Mặc ở tầng một bị thu hút bởi tiếng ồn, nhưng trước khi đến giờ vào lớp, họ nhìn nhau cười, khoanh tay và không nói gì.

"Báo ——" Có người cầm điện thoại chạy tới, Mạnh Tòng Chu cau mày, còn chưa kịp nói gì, đã bị mấy nam sinh kia ngoan ngoãn nắm lấy vai cậu ta, "Lớp trưởng, cậu ở yên, mọi người đến xem đi, trường chúng ta có tin tức!"

"Cái gì?"

"Cái gì, mau cho tao xem!"

Một nhóm học sinh sau khi nghe được tin tức liền hành động, Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu lên, muốn biết bọn họ đang nói cái gì.

Điện thoại di động nhỏ, bị một đám người vây quanh, Thái Tĩnh cuối cùng cũng có một tia cảm hứng, đi lên bục mở máy tính, trực tiếp chiếu lên màn hình lớn, tìm kiếm tin tức để cả lớp cùng nhìn thấy.

Tin tức từ Bộ Giáo Dục tỉnh S - Trường Trung học số 7 Thanh Mặc, một ngôi trường nổi tiếng trăm năm, có thể phải đối mặt với việc sửa biên ché, phụ huynh của ba khối cuối cùng đã kiến ​​​​nghị và treo biểu ngữ trước cửa Bộ Giáo Dục!

Hình ảnh đi kèm cho thấy lối vào Bộ Giáo dục mờ ảo trong cơn mưa lớn, các bậc phụ huynh ăn mặc chỉnh tề cầm ô trong tâm trạng bối rối cầm biểu ngữ phản đối một cách trật tự và yên lặng chờ đến giờ làm việc. Theo tin tức nói, họ đã ở đây cả đêm.

"Tui thấy mẹ tui kìa!" Một cô gái kinh ngạc kêu lên, chỉ vào một bóng người phụ nữ trên màn hình.

"Còn nữa! Mẹ Dịch Thanh Dương, tớ cũng nhìn thấy cô ấy, tớ biết cổ!"

Trong đó có những người từ một thị trấn nhỏ lái xe qua đêm đến đây, cũng có những người vợ giàu có thường không ra khỏi cổng. Phụ huynh của tất cả các học sinh đều gạt bỏ những so đo, định kiến ​​và sự khác biệt về địa vị xã hội, chỉ đến đây vì tương lai của con em mình, tin tức về sửa biên chế Thanh Mặc như một ngọn lửa đồng cỏ, cuối cùng bùng nổ trong nhóm phụ huynh.

Cô gái nhận ra mẹ mình lúc đầu có chút nghẹn ngào: "Mẹ tớ sức khỏe không tốt, lại còn bất chấp trời mưa để làm việc này. Có ai cho tớ mượn điện thoại không, tớ muốn gọi một cuộc điện thoại."

...

Lớp học yên lặng.

So với những nỗ lực trước đây, bầu không khí tràn ngập khối 11 bây giờ mang ý nghĩa chiến đấu đến chết càng bi tráng hơn, gần như ép người không hô hấp nổi.

Mạnh Tòng Chu làm việc rất hiệu quả, cậu ta đặt hàng 5-3 ngày hôm qua. Hôm nay cậu đã đến chủ hiệu sách lấy hàng, có hai bản A và B, mỗi người một bản.

Tiết đầu tiên của buổi sáng là toán học, Tống Lê bước vào lớp suýt nữa nghĩ rằng mình đã vào nhầm lớp —— qua một đêm, nhìn thoáng qua, trên bàn của mỗi học sinh đều có những cuốn sách ngày 5-3 mới toanh, có người còn làm được ba, năm trang, hiệu quả nhanh chóng, tâm huyết cao đến mức ngay cả một giáo viên như ông cũng không khỏi chặc lưỡi.

"Cái này... Các em nghe theo lời khuyên của thầy, mua sách hướng dẫn cũng là một việc tốt, nhưng thời gian có hạn, các em không cần viết xong liền kề nhau. Thầy sẽ chọn cho các em vài đề trong cuốn đỏ, mỗi ngày chỉ làm một ít." Tống Lê xoa cằm liếc nhìn tất cả học sinh trong lớp, "Các em còn đang bận sửa bài thi tháng, vậy.... Lộc Hành Ngâm, đi theo thầy nêu một vài ý chính. Em không cần phải làm bài trắc nghiệm trong tiết này."

Lộc Hành Ngâm đi theo Tống Lê, cầm bút, giấy và sách tham khảo. Trước đây, có người sẽ ghen tị với cậu vì cậu không phải làm bài kiểm tra, nhưng bây giờ không ai quan tâm đến điều đó.

Lộc Hành Ngâm không cần làm kiểm tra trắc nghiệm, nhưng bọ họ thì cần. Mỗi người đều có những mục tiêu ở những giai đoạn khác nhau.

Văn phòng của giáo viên trống rỗng, hầu hết các giáo viên tụ tập xung quanh để tổ chức các cuộc họp và thảo luận về các vấn đề. Họ không né tránh học sinh, khi Lộc Hành Ngâm ngồi xuống bàn của Tống Lê, cậu mơ hồ có thể nghe thấy một số từ khóa, chẳng hạn như "Kiến nghị của phụ huynh", "So sánh tiêu chuẩn quản lý trường", "Y của hiệu trưởng"...

Tống Lê khoanh tròn đề bên này, Lộc Hành Ngâm sau đó ghi lại.

Bầu không khí xung quanh có chút buồn tẻ.

Tống Lê nghe một cuộc điện thoại và bảo cậu đợi rồi ra ngoài một lúc.

Trong lúc này, các giáo viên lần lượt đi vào, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang họp.

Bàn của Tống Lê ở phía sau, một học sinh Lộc Hành Ngâm đang ở đây, nhưng cậu không thu hút sự chú ý của họ.

"Lần này, bởi vì phụ huynh, chuyện này mới bị truyền thông đưa tới, hiện tại Bộ Giáo Dục đang buông tha sửa biên chế, nhưng vẫn còn có một ít điểm." Tiếng của Lý Cố, vẫn như cũ vững vàng.

"Thầy Lý thầy nói đi." Cô Khang Mân thanh âm trầm ổn tao nhã.

"Đầu tiên là học lực của học sinh. Kỳ thi tháng này đã mang đến cho chúng ta cơ hội, nhưng chưa đủ. Bây giờ thì đã rõ, kết quả quan trọng nhất của việc có sửa biên chế hay không còn phụ thuộc vào kỳ thi thống nhất toàn thành phố sắp tới. Đây là gánh nặng của bọn trẻ, giáo viên trong mỗi lớp cũng nên tăng cường giám sát, đây là sự kiện lớn liên quan đến tương lai của Thanh Mặc."

"Đúng vậy, hiệu trưởng vừa đi cùng cấp trên đến kiểm tra thị sát. Tôi tưởng lớp 12 — không, thậm chí là lớp nước rút cho kỳ thi đại học. Cũng không có kỷ luật phong cách học tập tốt như vậy. "Giọng nói của Trần Xung.

Lộc Hành Ngâm trốn vào bên trong, cố gắng ngồi thẳng người và lắng nghe. Bên cạnh những chiếc máy tính xếp đầy bàn, thấp thoáng bóng dáng của từng thầy cô.

Một nam giáo viên không thể không hút một điếu thuốc để giải tỏa căng thẳng, ông châm lửa rồi tự tay dập tắt, rồi đập điếu thuốc vào thùng rác và thở dài.

"Thứ hai là những gì họ đề xuất sáng nay: phần cứng của trường Trung học số 7 Thanh Mặc đạt tiêu chuẩn, nhưng phần mềm vẫn cần được phát triển. Một là lực lượng của giáo viên, còn thiếu sót, không thể so sánh với Ưng Tài. Cái khác là chính hệ thống lớp học. Chúng ts có các lớp Ánh dương và các lớp song song, bao gồm cả lớp chạy nước rút tên lửa lớp 12. "Trần Xung nói, "Vẫn còn thiếu các lớp giáo dục chất lượng, chẳng hạn như các lớp thi đua, lớp nghệ thuật, lớp thể dục..."

Lớp nghệ thuật ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc có còn hơn không, tỷ lệ nhập học rất kém.

Tống Lê gọi điện xong quay lại, ông trở lại bàn làm việc, không ngồi xuống mà đứng dậy, hơi nghiêng người, lắng nghe cuộc thảo luận của các giáo viên khác.

"Ý định của chúng ta vẫn như cũ: cố gắng làm điều gì đó cho học sinh ba khối còn lại. Các ban lớp 12 chỉ còn nửa năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, khoảng thời gian cho năm lớp 10 quá dài. Muốn được kết quả nhanh nhất, chúng ta phải bắt đầu từ khối hiện tại (khối 11)." Trần Xung nhìn xung quanh, "Phải tổ chức lớp nâng cao, không chỉ tổ chức mà còn trực tiếp chuyển thành lớp thi đua. Vấn đề bây giờ là liệu học sinh có nguyện ý hay không. Rốt cuộc, đây là hy sinh thời gian chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học bình thường của họ. Miễn là mỗi chúng ta nếu có 20 người trong một môn, một lớp thi đua có thể được mở."

Một mảnh trầm mặc.

Hai mươi người mỗi môn, nói dễ hơn làm? Lớp nâng cao mới mở được hơn một tháng, cả lớp chuyên toán cũng chỉ còn bốn chục học sinh. Nếu ý nghĩa của việc bảo học sinh chọn thi đua được làm rõ, có bao nhiêu học sinh sẽ chọn ở lại?

Họ không thể dùng cách này để gây hoang mang cho học sinh, bởi vì nó cũng liên quan trực tiếp đến tương lai của học sinh.

Một giọng nói dịu dàng ôn hòa từ trong góc truyền ra: "Các thầy... Em, lớp bọn em, ít nhất có ba người có thể đăng ký thi vào lớp thi đua."

Tất cả giáo viên đều không ngờ rằng lại có một học sinh ở đây, và tất cả họ đều nhìn qua.

Lộc Hành Ngâm từ trong góc ló đầu ra, giơ tay nói: "Em sẽ đăng ký tham gia thi đua. Thái Tĩnh trong lớp bọn em trước đây đã nói bạn ấy rất muốn học thi đua. Chỉ có như vậy, bạn ấy mới có cơ hội tham gia trường đại học bạn ấy thích. Còn lần này hạng nhất khối là Cố Phóng Vi, em không chắc liệu mình có thể thuyết phục bạn hấy hay không, nhưng bạn ấy có khả năng. Theo như em biết, có ít nhất ba người trong ban 27."

Có ba người trong một lớp, cả khối có 14 người trừ ban xã hội, them được 42 người.

Có thể làm hai đội.

Có lẽ nó thực sự có thể được gom lại với nhau?

Lộc Hành Ngâm hai mắt lấp lánh: "Thưa thầy cô, chúng ta có thể thử, chúng ta thật sự có thể thử."

Trần Xung hô to: "Hành Ngâm, em làm sao tiến vào —— em mặc kệ mấy cái này, ngồi xuống đi!"

Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn câm miệng. Tiếp tục lắng nghe.

"Còn đội ngũ giáo viên thì sao? Rất nhiều giáo viên đã rời đi, những người có thể ở lại bây giờ không phải là đối thủ của Ưng Tài?" Giáo viên chủ nhiệm của ban 15 hỏi.

"Nghĩ từ một góc độ khác, chúng ta không cần phải cạnh tranh với Ưng Tài, chỉ cần hiệu suất giảng dạy của chúng ta cao hơn các trường trọng điểm cấp tỉnh khác, trường trọng điểm thành phố thì sao?" Tống Lê vẫn im lặng, nhưng vào lúc này, phát huy hết chuyên môn của mình với tư cách là một giáo viên dạy toán, trong đầu ông lướt nhanh tên các trường trong thành phố, thậm chí cả tỉnh, "Trung học số 7 Ưng Tài chọn chúng ta vì vị trí địa lý và điều kiện vật chất, chỉ cần hiệu suất giảng dạy của chúng ta không còn thấp nhất thành phố, chỉ cần kỳ thi thống nhất của thành phố chúng ta vượt qua các trường Trung học số 1, số 3, số 5 và một số trường tư thục khác của thành phố, thì bọn họ không có lý do gì để tìm đến với chúng ta sao?"

Tống Lê cảm thấy ý tưởng của mình thật tuyệt vời, "Chỉ cần điểm số của chúng ta cao hơn bọn họ, tại sao chúng ta phải nhường đường cho Ưng Tài? Bọn họ có thể tìm Trung học số 3 với số 5! "

"Lão Tống, chiêu này của thầy không tồi, dẫn lũ về đông [1]!" Cả văn phòng phá lên cười, như thể bầu không khí bị đóng băng cuối cùng đã bị xua tan trong giây lát.

[1] Hoạ thuỷ đông dẫn (raw)

Mọi người đều nhìn thấy hy vọng.

Họ sớm nhận ra rằng những gì Tống Lê nói —— là đúng! Trong tất cả các trường trọng điểm ở trong thành phố S, Thanh Mặc đứng cuối bảng, vì vậy Thanh Mặc được chọn làm ứng cử viên cho điểm phụ chờ được chọn của Ưng Tài.

Điều gì sẽ xảy ra nếu họ không còn có thể ở dưới cùng?

"Chúng ta luôn nói điểm của học sinh không tốt, còn chúng ta thì sao? Là giáo viên, chúng ta không phải nỗ lực vì bọn trẻ sao?"

"Đúng! Chúng ta từ mấy vị thầy cô đặc cấp lấu kinh nghiệm! Từ trên xuống dưới, học sinh nỗ lực, phụ huynh nỗ lực, giáo viên chúng ta cũng nên cùng nhau nỗ lực!"

Đề nghị của ông được mọi người hưởng ứng và khơi dậy sự nhiệt tình của tất cả giáo viên trong văn phòng.

"Nhưng mà thầy Tống, thầy không phải định đi trường mới sao? Mời gọi rất được, thầy không muốn đi sao?"

Một giáo viên trẻ tuổi đi ngang qua, thấp giọng hỏi.

"..." Tống Lê sửng sốt hai giây, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.

Ông vừa nhận được cuộc gọi từ đó, bạn tốt của ông một lần nữa bày tỏ thời gian không còn nhiều, và có rất nhiều người đang tranh giành chiếc ghế dành cho ông, nếu ông không đưa ra quyết định càng sớm càng tốt, ông có thể không có cơ hội.

"Đúng vậy, con gái của thầy Tống sắp thi vào cấp ba. Đây là thời điểm con bé cần sự quan tâm và chăm sóc của cha mẹ nhất, nếu con bé có cơ hội được chuyển đến khu thành thị thì sẽ tốt hơn."

Tống Lê do dự.

Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu nhìn ông.

Chuyển đến thành thị có phúc lợi không giới hạn, lương cao còn có thể mua cổ phiếu, gần gia đình hơn. Ở lại Thanh Mặc không có gì ngoài trách nhiệm.

Nhưng trách nhiệm này không có nghĩa nói có thể vứt bỏ là vứt bỏ.

Bìa ngày 5-3 màu đỏ tươi trên màn hình thật chói mắt. Tống Lê nhìn Lộc Hành Ngâm rồi nhìn vào bảng điểm một môn học cho kỳ thi tháng này —— vì sự tồn tại của Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm, điểm trung bình của họ đã bị giảm xuống từ thế áp chót thứ nhì kéo đến thứ tư.

Nó cũng góp một nửa số điểm cao của cả khối.

Cả tổ toán đều biết Tống Lê có một số vấn đề nhỏ thích khoe khaong, tuy trình độ giảng dạy của ông tương đối trung bình nhưng ông luôn thích nói khoe vài câu, ví dụ như trước Lộc Hành Ngâm, cậu đã bị ông lôi ra trong văn phòng để khen ngợi suốt mấy ngày mấy đêm, rất chi là tự hào.

Cho dù học trò của người khác có thông minh, thì cũng chẳng liên quan gì đến việc làm thầy, vậy thôi.

Lúc này tràn đầy kiêu ngạo, Tống Lê đập bàn một cái, cười tự giễu: "Tôi ở lại! Toán lớp tôi không tồi đâu!"

Ông càng nói càng quyết tâm, " Thanh Mặc có vấn đề gì sao, chờ khi chúng ta đưa trường vào hoạt động tốt hơn, tôi sẽ đưa con gái đến Thanh Mặc để học!"

"Giáo viên không đủ tốt, chúng ta có thể vừa học vừa quan sát." Tống Lê vội vàng kiểm tra lịch học, "Tuần này tôi xin nghỉ phép, đến trường Trung học số 1 Công Nghọc để quan sát giảng bài!"

Trường Trung học số 1 Công Ngọc, trường phổ thông xuất sắc nhất tỉnh K, được biết đến mạnh cả thi đua lẫn thi đại học, cũng có người trêu chọc "Một tỉnh độc lập", là ngôi trường nổi tiếng duy nhất nổi bật và vững vàng vươn lên trong môi trường cạnh tranh khốc liệt của tỉnh K.

Lý Cố xen vào: "Không cần xin nghỉ ——coi như đi công tác quan sát hoạt động nghiên cứu của tổ toán học khối là được. Thầy Tống, chúng tôi đã có ý định này rồi."

......

Các thầy cô nhanh chóng xác định chính sách kế tiếp.

Lộc Hành Ngâm ôm cuốn sách đi ra ngoài, đuổi kịp Trần Xung: "Thưa thầy, về lớp thi đua, em có thể đi..."

"Em không cần làm gì cả, chỉ cần học hành chăm chỉ và tham gia kỳ thi." Vẻ mặt của Trần Xung không còn dáng vẻ không đúng đắn trước kia, khí chất ông già bệnh trẻ trâu biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vẻ uy nghiêm của một người thầy, "Kỳ thi tiếng Anh lần này không thi tốt. Muốn học thi đua, nhớ những gì tôi đã nói với em lần đầu tiên —— Tiếng Anh muốn tốt hơn, từ bản thân mình."

"Nhưng..." Trước khi Lộc Hành Ngâm có thể nói xong, cậu đã bị cắt ngang. Trần Xung vỗ vai cậu: "Trở về đi, chiến trường của người lớn giao cho người lớn, chiến trường của bọn trẻ giao cho bọn trẻ. Tin tưởng chúng ta."

Hậu trường:

Mei: Tui không nhớ gv dẫn đội Ưng Tài là nam hay nữ, chỉ nhớ mang máng là nữ, sẽ check lại sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK