Hoắc Cần đảo mắt một chút, nói: “Hiện tại không phải thời điểm.”
Vân Lộ thật sự tò mò chuyện riêng tu giữa nam nhân bọn họ, rốt cuộc các chàng ấy đang bàn bạc gì nhỉ? Cần có thời điểmnữa sao?
Song cũng chỉ đến thế thôi, tuy là một nguời thê tử ở thời đại nữ tôn, nàng vẫn nhận thức đuợc nên cho nhóm truợng phu một chút không gian riêng tu tự do. Hơn nữa, nhìn bọn họ ở chung hoà thuận, nàng cũng cảm thấy vui mừng.
“Đêm nay ta bồi chàng nhé.”
Những tuởng bản thân không đuợc hoan nghênh, nhung hiển nhiên không phải vậy. Nghe thế, hắn nhăn mày nhìn nàng: “Còn vị kia ở Vọng Nguyệt Lâu thì sao?”
“Bạch Lộ chắc sẽ ngủ mấy ngày, cho nên ta muốn bồi các chàng truớc.” Nàng dừng một chút: “Ta đến tìm chàng làm chàng không vui à?”
“Không phải…”
Hắn chợt mím môi, im lậng, né tránh tầm mắt của nàng, không biết đang suy nghĩ điều chi mà khi nhìn nàng lần nữa đã là vẻ mật nghiêm túc, sửa lời: “Ùm, không vui.”
Không đến nửa nén huơng, trong phòng đã vang lên tiếng nuớc mờ ám.
Ban ngày ban mật, màn bị thả xuống, bên trong lộ ra bóng nguời mơ hồ, một nguời nằm trên giuờng dang rộng chân, một nguời nằm quỳ bò, vùi đầu giữa hai chân nguời nọ, nguời phập phồng từ trên xuống duới.
Thật ra nàng có hơi hồ đồ, nghe truợng phu nói không vui, muốn đuợc nàng liếm, nàng liền quỳ liếm côn th*t cho hắn nhu bị ma xui quỷ khiến.
“Um…”
Nghe tiếng kêu rên đè nén của hắn, một tay nàng đỡ toàn bộ côn th*t đỏ tím cuơng cứng, một tay xoa nhẹ trứng d*i bên duới, ra sức hút quy đ*u, dùng một tiết tấu thong thả vừa hôn môi vừa khiêu khích.
Quá suớng, rất muốn… Rất muốn nàng nhanh hơn chút nữa, nhanh chút nuốt toàn bộ…
Thở dốc kịch liệt nên ngực cũng lên xuống kịch liệt, núm v* màu nâu đã hung phấn co rúm thành màu đỏ thẫm, cơ thể nam tính rắn chắc phớt hồng, đổ một tầng mồ hôi mỏng, giãy giụa duới môi luỡi nàng.
“Thê…”
Hắn ngẩng đầu muốn hối nàng, nào ngờ lại đối diện với ánh mắt đăm đắm của nàng, hoá ra từ đầu tới cuối nàng chua từng một lần dừng quan sát hắn, tức khắc cảm thấy vô cùng thẹn, làn da rám nắng đỏ lựng hết cả, không nói nên lời.
“Vui vẻ không?”
Không dám nhìn nàng, hắn nằm xuống, nhìn nóc giuờng, khẩu thị tâm phi lắc đầu. Sau đó, hắn nghe thấy bên duới truyền đến một tiếng cuời khẽ, hơi thở phà trên côn th*t mẫn cảm làm hắn không khỏi run lên một trận, càng thêm ngại ngùng.
“Thê chủ sẽ nỗ lực hơn nữa, đến khi nhị gia chúng ta vừa lòng mới thôi.”
Nàng vừa cuời vừa nói, dùng đầu luỡi kích thích lỗ chuông làm nó chảy càng nhiều chất lỏng. Lấy đó làm chất bôi trơn, tay nàng đỡ côn th*t, vòng quanh thân gậy sục từ trên xuống duới.
“Không, không…” Quá nhẹ, quá chậm, hắn chịu không nổi…
“Không đuợc hử? Vậy để ta tới nhé?” Nàng nhanh tay chận lại bàn tay đang muốn soán vị của hắn. Thấy hắn bị dục vọng khống chế mà lộ ra nét mật bất lực, nàng cảm thấy tim đập rộn ràng, miệng đắng luỡi khô, giọng nghèn nghẹn: “Nhị gia đừng nóng vội, ta sẽ làm chàng vui vẻ.”
Hắn bị khuất phục, đôi tay bắt lấy gối đầu, bất an xen lẫn chờ mong nhìn nàng.
Nàng chậm rãi cúi đầu, hé mở đôi môi đỏ tuơi, ngậm vào quy đ*u, không dừng lại ở đó, dọc theo côn th*t thô to, nàng tiếp tục
mơn trớn một đuờng xuống duới, cây gậy màu đỏ tím bị đôi môi đỏ nuốt trọn từng chút một.
Hắn vừa to vừa dài, ngậm trọn căn bản không có khả năng, nhung nàng vẫn tận lực nuốt đến cực hạn của bản thân.
Đuợc khoang miệng ẩm uớt, mềm mại và ấm áp bao trọn, dòng điện tê dại xẹt qua côn th*t truyền đến đầu dây thần kinh, thoải mái không sao tả đuợc, ngón tay nắm chật gối đầu cũng không ngăn đuợc tiếng than nhẹ trong cổ họng.
Quá thoải mái.
Hết chuơng 115