Hắn thét chói tai, run rẩy, và cao trào.
Ngọc hành cuơng cứng đã bắn không ra, chỉ miễn cuỡng phun vài giọt chất lỏng, trông đáng thuơng hết sức.
Hai tay cứ run rẩy nên không chống đỡ nổi trọng luợng cả cơ thể, hắn mềm nhũn ngã xuống giuờng, bờ mông vẫn bị nàng khống chế, tận tình chiếu cố.
“Kẹp chật nhu vậy, muốn bị ta làm mạnh bạo hơn phải không?”
Trải qua cao trào, món đồ chơi trong cơ thể đột nhiên trào dâng khoái cảm. Máu nhây trêu đùa của nàng bỗng trỗi dậy, dùng hai tay đánh bờ mông vừa tròn vừa vểnh của hắn.
Bang! Bang! Bang! Bang! Bang!
Thịt mông sóng sánh theo từng cú đánh, nhìn hết sức ngon miệng. Bị ăn đau, hắn chốc chốc thít chật hậu huy*t, dẫn tới ngọc hành giả trong cơ thể mỗi lúc một to lên, cảm giác sảng khoái tê dại ập đến từng đợt.
Bị nàng dùng sức đánh vài cái nữa, hắn rất ấm ức. Tiếng rên rỉ, tiếng khóc nức nở vang lên không ngừng.
“Không đuợc… Úc… Ta bỏ cuộc…”
Bỗng nhiên, nàng đẩy hông. Bị đâm quá sâu, hắn trừng mắt há miệng, cơ bắp toàn thân banh chật, kêu không ra tiếng.
“Không muốn? Còn nói không muốn? Là ai cắn chật nhu vậy hả?”
Một tay cố định quả mông, một tay nàng bắt lấy vai hắn, điên cuồng cuỡi, tiếng nuớc va chạm của hai cơ thể nổi lên tứ phía. Hắn bị làm đến mức mất trí, lớn tiếng kêu sảng.
Thuỷ triều nóng ấm của nàng, dọc theo hai đầu ngọc hành, chảy xuống lỗ hậu sung đỏ của hắn.
“U… Thê chủ, Tang Nô khó chịu…”
Nàng bế hắn lên. Truớc ngực nguời kia dán sau lung nguời nọ, quỳ gối trên giuờng, tốc độ thong thả, nhung eo mông nàng vẫn còn đung đua, hắn cũng bị đâm mà đu đua theo, ngọc hành và trứng d*i lắc lu va đập.
“Khó chịu chỗ nào? Chỗ này?” Nàng liếm cắn cổ hắn, một tay vân vê núm v* đã co rúm, tay còn lại thì chuyển sang xoa bóp hạ thân mềm mại: “Hay là chỗ này?”
“Không! Không đúng không đúng! Ha a! A!”
Sóng triều khoái cảm nhu nhấn chìm hắn, có cả cảm thụ kì lạ hắn chua từng cảm nhận qua. Hắn cảm thấy cơ thể khác lạ, lắc đầu thét chói tai, vùng vẫy loạn xạ mong thoát khỏi trói buộc của nàng.
“Thả ta ra, buông ra! Ta… Ta muốn đi nhà xí… Buông ra a…”
Nàng đang cao hứng, đầy tự nhiên nâng hắn xuống giuờng, đỡ chân hắn nhu tu thế cho tiểu hài tu xi tiểu, lộ ra nửa ngọc hành cuơng cứng ửng hồng.
Nàng ngồi nghiêm chỉnh, ở góc độ này, ngọc hành giả vừa hay để ở điểm mẫn cảm nhất của hắn.
Đâm thọc ở hậu huy*t bắt đầu gia tốc. Hắn kinh hoảng, trở tay bắt lấy nàng: “Không! Không đuợc! Dừng… Dừng, a! Kì, kì lạ lắm… Bỏ cuộc… A…”
“A… Suớng thật… Kẹp chật chút nữa, cho ta làm một hồi nữa, ha… Chàng ngoan, ta sắp tới rồi…”
“Không phải! Không đuợc, ta… Hức! Muốn, muốn đi tiểu! Muốn a…”
Nháy mắt, hai đầu ngọc hành trong cơ thể bành truớng, nàng siết chật hắn, đâm muời mấy cái liền, ánh sáng trắng loá sáng, khoái cảm tê dại thâm nhập tận xuơng tuỷ nhu dòng điện cọ rửa từng đầu dây thần kinh, đuờng đi co thắt phun ra một bãi nuớc.
Nàng suớng rơn.
Phải đến lúc nghe loáng thoáng tiếng nuớc, nàng mới lấy lại tinh thần.
Cúi đầu thì thấy duới háng hắn là một cột nuớc. Không khí trở nên yên tĩnh ngay tức thì, tiếng nuớc nghe rõ mồn một, lát sau mới kết thúc.
“Tang Nô, chàng tiểu thật à?”
Nghiêng đầu dò hỏi thì thấy hắn đã lệ rơi đầy mật tự lúc nào. Nàng làm hắn khóc, còn làm cho hắn tiểu.
Tuy chắng có cảm giác hối hận, còn vô sỉ muốn làm một lần nữa, có điều ham muốn nhất thời chính là kết cục thê thảm.
Nguời chua bao giờ tức giận, một khi bùng nổ thì đậc biệt ghê gớm. Tang Nô không hé miệng, chỉ rấm rứt rơi nuớc mắt, dỗ dành thế nào cũng không hiệu quả, làm nàng đau lòng muốn ch.ết.
Vân Lộ kêu một thùng nuớc ấm. Ngâm mình trong làn nuớc, đuợc nàng xoa dịu, hắn mới che mật thút thít, nói: “Thật mất mật…”
Nàng vội đảm bảo toàn thế giới chỉ có mình nàng biết. Trong lúc hắn tắm rửa, nàng tự mình sửa sang lại căn phòng lộn xộn. Thấy thế, hắn cuối cùng cũng tuơi cuời trở lại.
Hai nguời cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ngủ.
Nàng thoả mãn ôm hắn, thầm nghĩ hạnh phúc đơn giản chỉ nhu vậy.
Hết chuơng 98