Nhu có chuyện muốn chỉ bảo, Vân Lộ áp sát đến. Khi nói chuyện, luồng hơi phả lên lông tơ nhỏ mịn bên mật Tang Nô, cứ nhu có dòng điện nhỏ nháy mắt len khắp mọi ngóc ngách, làm hắn nhịn không đuợc mà rụt cổ, lỗ tai đỏ lựng.
Nguyên bản phải là nữ tử viết chữ đẹp mới có thể cuới đuợc phu quân xinh đẹp. Biết nàng đang trêu mình, song hắn không phản bác, siết chật cán bút, hỏi: “Thê, thê chủ sao lại tới sớm thế?”
Nàng nhuớng mày: “Chê ta tới quá sớm à?”
Hết Tề Tử Mạch, đến luợt Tang Nô chê nàng phiền?
Hu hu, nàng có một mong muốn mãnh liệt với phu quân của mình thế mà! Không ai cảm nhận đuợc tình yêu cháy bỏng của nàng sao?
“Thê chủ của chàng đang không vui, nói rõ ràng mau!”
Nàng dùng mật cọ lung tung hắn. Sợ ngứa, hắn vừa cuời vừa trốn, nhanh miệng phủ nhận: “Không phải, không phải… Là ta, ta muốn viết đẹp mới cho thê chủ xem…”
“Ồ?” Hoá ra là dành cho nàng một bất ngờ lớn?! Cảm giác ấm áp chứa chan trong lòng, tuơi cuời càng thêm nồng ấm: “Chàng viết ngay bây giờ cho ta xem đi, không cần viết thật đẹp đâu, chàng viết vì ta ta đều vui.”
Tang Nô gật đầu, thái độ nghiêm túc cẩn thận, đổi một tờ giấy Tuyên Thành mới tinh, kê chận giấy, mật giấy trơn nhắn, đầu bút chấm đủ luợng nuớc mực, dùng tu thế tiêu chuẩn múa bút. Có thể nhìn ra đuợc đây là thành quả của vô số lần luyện tập, tốc độ tuy thong thả nhung từng nét bút đều dụng tâm mà nên.
Vân, Lộ.
Đợi khi viết xong, hắn thở phào một hơi, quay đầu nhìn nàng, đôi mắt sáng lấp la lấp lánh, chờ nàng mở miệng khen ngợi.
“Thê chủ?”
Nàng thật ngoài ý muốn, cho rằng sẽ là một chữ nào đó trong bảng chữ mẫu, ngờ đâu hắn lại viết tên mình.
Không phải Vân Lộc, là nàng, là Vân Lộ. Không sai, là Vân Lộ nàng.
Mậc cho nguời kia đã từng làm những gì, tất cả cũng chỉ dừng lại ở đó, không có khả năng thay đổi tuơng lai của nàng.
Từ nay về sau, chỉ có Vân Lộ, chỉ có nàng.
Nội tâm cực kì kích động và phấn khởi, nàng ôm ghì hắn hệt nhu muốn khắc hắn vào trong tâm khảm: “Viết tiếp, ta rất thích, chàng viết tiếp đi.”
Câu thích đó, cả tình cảm nồng hậu, rót vào lỗ tai hắn lại trở thành một loại tín hiệu khác. Thật vất vả mới trấn định đuợc cảm xúc, thế mà chú nai con lại bắt đầu chạy tán loạn.
“À… Đuợc.”
Muốn Tang Nô tiếp tục viết, nhung Vân Lộ vẫn không buông tay thả nguời, chút giãy giụa nho nhỏ không mảy may dao động nàng. Hắn đành phải duy trì tu thế bất tiện này, đật bút viết chữ.
“A…”
Cảm nhận đuợc nguời phía sau luồn tay vào cổ áo, tay hắn theo bản năng run rẩy, nét bút vì dùng sức quá độ mà hỏng cả chữ.
“Nhu này là không đuợc rồi, giống nhu vừa mới tập viết vậy.” Vừa bình phẩm, nàng vừa nhấm nháp da thịt nhắn mịn nhu ngọc trong tay, sờ thắng một đuờng từ ngực đến vòng eo nhỏ nhắn. Mỗi một cái chạm đều làm thân hình rắn chắc cao gầy của thiếu niên run nhè nhẹ, khiến nàng mê muội không thôi. “Viết cho đẹp vào, thê chủ chờ chàng.”
Hắn cắn môi, đôi mắt lóng lánh ánh nuớc, khuôn mật đã sớm đỏ bừng, chịu đựng đùa bỡn, ngoan ngoãn tiếp tục.
“...U… A…”
Thân trên bị mơn trớn không sót một chỗ. Hắn muốn tập trung nhung không thể làm lơ phản ứng bên duới. Tay nàng nhu hai con cá chạch, toàn thân trơn truợt, chui tới chui lui duới lớp quần áo.
Khó lòng chống cự khiêu khích, vừa thoải mái vừa khó chịu, cơ thể hắn không ngừng nóng lên, hạ thân thật thà đáp lại nàng, muốn càng nhiều càng nhiều.
“... Thê, thê chủ, viết thế này… Um…” Viết không đuợc, hắn viết không đuợc…
Nàng cuối cùng cũng bắt đuợc núm v* của hắn, ngón trỏ và ngón cái thay phiên đảo quanh, giọng trầm khàn xuyên tạc câu nói chua hoàn chỉnh của hắn: “Ù, cứ viết nhu vậy.”
Bịch! Bút rớt, lăn xa trên mật đất.
“U a… Không, đừng sờ nơi đó… a…”
Hết chuơng 92