Ngày hôm sau, Ma Tùng Quân tỉnh dậy khá muộn.
Vừa tỉnh giấc hắn đã thấy Long Nguyên Giáp ngồi uống cà phê ở cạnh xe hắn.
“Có chuyện gì mà đệ tới đây sớm vậy?” – Ma Tùng Quân ngáp một tiếng hỏi Long Nguyên Giáp.
“Quân ca, chúng ta có phải là huynh đệ thật không? Hay chỉ là câu cửa miệng xã giao thôi?” – Long Nguyên Giáp nghiêng đầu nghiêm túc hỏi Ma Tùng Quân.
“Là chuyện ngày hôm qua ư?” – Ma Tùng Quân cười nói.
“Hội Huyết Nhẫn đệ cũng đang điều tra chúng, lần trước ở khu trọ Hỗn Nguyên Hội là Huyết Phong tập kích chúng.
Còn hôm qua là do ca tập kích đúng không?” – Long Nguyên Giáp lại hỏi.
“Ừ, ta không phải muốn giấu đệ.
Mà đây là chuyện của ta, đệ còn đang phải lo Hỗn Nguyên Hội, ta không tiện làm phiền.”
Thấy lời nói của Long Nguyên Giáp có chút buồn, Ma Tùng Quân cười khổ nói.
Long Nguyên Giáp này cũng quá nhiệt tình rồi, đúng là con người hắn quả thật sống rất thật tình.
Nhưng mới quen biết thế này, Ma Tùng Quân thật sự cũng rất ngại nhờ vả hắn.
Vả lại xưa giờ Ma Tùng Quân cũng chưa từng nhờ sự giúp đỡ từ ai, hắn rất không muốn mở lời.
“Ca, nếu còn gọi ta một tiếng đệ thì nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra.
Vì sao ca lại hành động nguy hiểm như thế? Kẻ dẫn đầu chính là Ma Pháp Sư Thượng cấp, hắn ở một trình độ hoàn toàn khác so với Ma Pháp Sư Trung cấp ca thường gặp.”
Long Nguyên Giáp đứng dậy với tay lên xe lấy gói thuốc của Ma Tùng Quân, sau đó tự tiện châm lấy một điếu rồi rít lấy rít để.
Thấy thế Ma Tùng Quân đen mặt lại, thằng này chắc chắn là lấy lý do để đến đây ăn vạ thuốc và cà phê.
Không thể nào mới sáng sớm mà đã chạy đến đây rồi, có gì thì cũng phải chiều chiều tối tối hãy nói chứ? Nghĩ là thế, nhưng Ma Tùng Quân vẫn kể ra toàn bộ cho Ma Tùng Quân nghe.
Tuy nhiên Ma Tùng Quân cố lảng tránh đi vấn đề vì sao hắn lại biết Hội Huyết Nhẫn kia muốn bắt cóc Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.
Do cũng có điều tra về Hội Huyết Nhẫn, nên Long Nguyên Giáp cũng biết đến cái bọn này chuyên đi bắt cóc con nít về để đào tạo sát thủ.
Chuyện này không hiếm gặp, chỉ là chưa bắt được tại trận lần nào.
Cũng may là Ma Tùng Quân phát hiện ra sớm.
Nếu không, khi Guild Nhâm Dần và Hỗn Nguyên Hội giao chiến, khi đó cả Ma Tùng Quân và Huyết Phong cũng tham gia thì hai đứa trẻ chắc chắn sẽ bị chúng nhắm đến.
“Thông tin lộ ra từ Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả sao? Để đệ nói với họ một tiếng, điều tra gian tế bên trong.
Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả có rất nhiều người và nhiều phe cánh khác nhau.
Tuy nhiên không một ai bán đi cái lợi ích chung của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả cả, chỉ cần thông báo tới họ, thể nào cũng có một cuộc thanh tẩy diễn ra bên trong.”
“Dù gì hai đứa nhỏ này cũng là thiên tài, nếu để chúng rơi vào tay của Hội Huyết Nhẫn thì đúng là tai họa cho đế quốc.” – Long Nguyên Giáp thở dài nói.
“Sẽ không ai đưa được ai đứa nó đi đâu.
Ta lấy tính mạng ra đảm bảo, dù là đế quốc có muốn đưa chúng đi cũng không được.”
Đột nhiên ánh mắt của Ma Tùng Quân trở nên dữ tợn, lời nói lẫn khí thế Ma Tùng Quân vô thức tỏa ra khiến cho Long Nguyên Giáp ngạc nhiên.
Theo như hắn biết, Ma Tùng Quân vốn không hề có sát khí, cả khi đánh nhau cũng chẳng tỏa ra uy thế gì cả.
Hệt như một kẻ tay mơ với kinh nghiệm chơi dơ số một.
Có thể tiếp xúc không nhiều, nên Long Nguyên Giáp không có dịp thấy Ma Tùng Quân tức giận.
Bất quá có một lần Ma Tùng Quân tức giận, chính là lúc bọn côn đồ đến phá quán rồi đánh Yên Nhược Tuyết.
Chỉ là Long Nguyên Giáp không kịp thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt của Ma Tùng Quân lúc nào cũng lầm lầm lì lì, nhưng thực tế lại rất đàng hoàng và lịch sự.
Không ngờ cũng có bộ dạng như thế này.
Long Nguyên Giáp không biết Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết có phải là cháu của Ma Tùng Quân hay không, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng hai đứa nhỏ này chính là vảy ngược của Ma Tùng Quân.
“Vậy thì tốt, ta cũng không muốn nhìn mặt lão khọm kia.
Già mà không nên nết, chắc lần sau ta phải đấm ông ta vài cái.” – Ma Tùng Quân gật gật đầu nói.
Nghe thế Long Nguyên Giáp lại cười phá lên, sau đó hắn lại xin Ma Tùng Quân thêm một ly cà phê nữa.
Ban đầu là hắn tự pha, tuy uống cũng được nhưng khá dở.
Thế là đành phải nhờ Ma Tùng Quân pha cho hắn một ly.
“Hai ngày nữa kế hoạch mới triển khai.
Đệ vừa điều tra ra được, Hội Huyết Nhẫn chính là kẻ muốn ngư ông đắc lợi, muốn một tay diệt sạch cả Guild Nhâm Dần của đệ và Hỗn Nguyên Hội.”
Châm một điếu thuốc mới, lúc này Long Nguyên Giáp mới vào vấn đề chính.
“Là sao?” – Ma Tùng Quân không hiểu hỏi.
“Là ca vừa giúp đệ một nước cờ mà lý ra đệ là kẻ phải đi nước cờ đó, chuyện ca làm như tung ra hỏa mù khiến cho Hội Huyết Nhẫn không biết đâu mà lần.
Tên Ma Pháp Sư Thượng cấp kia, hãy để đệ săn hắn.” – Long Nguyên Giáp nở một nụ cười tà.
Nụ cười đó của Long Nguyên Giáp khiến cho Ma Tùng Quân nhíu chặt mày lại.
Hình như hắn vừa làm một cái gì đó vô ích lắm thì phải.
Bất quá sau khi nghe Long Nguyên Giáp kể ra thì Ma Tùng Quân mới hiểu được nguyên do tại sao hắn ta lại nói như vậy.
Chuyện là Long Nguyên Giáp có cho điều tra về Hội Huyết Nhẫn, vô tình hắn phát hiện được một thông tin bí mật của Hội Tam Hoàng gửi đến Hội Huyết Nhẫn.
Hội Tam Hoàng hiện tại muốn nhập Hỗn Nguyên Hội lại làm một, hoặc chí ít là muốn khống chế Hỗn Nguyên Hội, nhưng Hỗn Nguyên Hội từ lâu đã tách ra khỏi Hội Tam Hoàng và xem Hội Tam Hoàng như một kẻ phản bội.
Dù hiện tại Hội Tam Hoàng gần như phủ lên màn đêm của toàn bộ đế quốc, thế lực dưới trướng vừa đông vừa mạnh.
Thế mà Hỗn Nguyên Hội vẫn không đồng ý sát nhập, thậm chí còn đánh cho kẻ đến truyền tin một trận.
Chuyện đó chọc giận đến Hội Tam Hoàng, nhưng Hội Tam Hoàng không thể ra tay thẳng thừng diệt đi Hỗn Nguyên Hội được.
Vì một lời thề nguyền năm xưa của đoàn trưởng Hội Tam Hoàng lập ra, chỉ cần một ngày Hỗn Nguyên Hội vẫn còn người sống thì Hội Tam Hoàng sẽ không bao giờ đặt chân đến thành An Sương, đồng thời cũng không bao giờ diệt đi Hỗn Nguyên Hội.
Vì cái lời thề nguyền rủa đó, đoàn trưởng mấy đời trước của Hội Tam Hoàng lập nên, nó vẫn còn hiệu lực đến tận ngày nay.
Cho nên Hội Tam Hoàng không thể trực tiếp ra tay với Hỗn Nguyên Hội được.
Nhưng để Hỗn Nguyên Hội lộng hành như thế cũng khiến Hội Tam Hoàng chướng mắt.
Thế là chúng thuê Hội Huyết Nhẫn diệt đi Hỗn Nguyên Hội, chỉ là Hỗn Nguyên Hội cũng không phải là hội dễ chơi.
Muốn ăn được Hỗn Nguyên Hội thì Hội Huyết Nhẫn cũng phải trả ra một cái giá khá chát.
Do đó chúng mới dùng tiền mua chuộc một thuộc hạ của Hỗn Nguyên Hội để thuê lại chính sát thủ của Hội Huyết Nhẫn chúng.
Được người thuê, Hội Huyết Nhẫn làm như được thuê thật, nên chúng nhận tiền làm việc, cử đi vài tên sát thủ yếu kém để giết người của Guild Nhâm Dần.
Sau đó đổ tội lên đầu Hỗn Nguyên Hội, để cho Long Nguyên Giáp nghĩ rằng Hỗn Nguyên Hội là kẻ thuê sát thủ để chơi mình.
Hai bên từ đó sẽ sinh ra mâu thuẫn, đánh đá lẫn nhau.
Hai bên chắc chắn sẽ có kẻ sống ta chết, dù là ai thắng đi chăng nữa thì bên còn lại không trọng thương thì cũng què quặt.
Tới lúc đó Hội Huyết Nhẫn sẽ nhảy vào diệt luôn cả hai.
Còn một chuyện nữa mà Long Nguyên Giáp không nói, năm xưa Long Nguyên Giáp từng khiến cho Hội Huyết Nhẫn ăn không ít quả đắng.
Từ lâu chúng đã ngứa mắt Long Nguyên Giáp nhưng vẫn không có cơ hội ra tay.
Sẵn bây giờ chúng sẽ ra tay luôn.
Mấy tên cử đến thành An Sương hiện tại chỉ là những kẻ trinh thám, chúng không đại diện cho sức mạnh của Hội Huyết Nhẫn.
Nhưng vô tình chúng lại biết đến sự tồn tại của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, nên mới thay đổi ý định trong phút chót, hòng bắt Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đi trước rồi mới tiếp tục theo dõi tình hình, kích đểu cho hai phe thế lực lớn nhất thành An Sương đánh nhau.
Bất quá người tính không bằng trời tính, Long Nguyên Giáp đã phát hiện ra chuyện này.
Dù không phát hiện ra thì hắn cũng phải nhịn xuống nếu như không chắc chắn ăn được Hỗn Nguyên Hội với thương vong ít nhất.
Nghe đến đây cái lỗ tai của Ma Tùng Quân lùng bùng, đầu hắn bắt đầu ong ong lên.
Con mẹ nó bọn này có phải là người không? Ăn ở không tính toán chi li để giết nhau như thế? Cứ xông lên mà đánh không phải nhanh hơn ư?
“Bây giờ đệ tính làm thế nào với Hội Huyết Nhẫn?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Kẻ dẫn đầu đoàn trinh thám là Ma Pháp Sư Thượng cấp Nhị tinh.
Hắn chỉ là tên rác rưởi thôi, quan trọng là kẻ chưa tới.
Không, thực ra hắn đã đến rồi, chỉ là đang ở ngoài thành chờ động tĩnh.
Ma Pháp Sư Thượng cấp Thất tinh, sức mạnh không hề thua kém với đệ bao nhiêu.”
“Tối hôm nay đệ sẽ giải quyết tên Ma Pháp Sư Thượng cấp Nhị kia, sau đó sẽ gây ra náo động khiến cho tên đang ở ngoài thành bắt buộc phải lẻn vào đây ...”
Bấy giờ Long Nguyên Giáp bắt đầu rỉ vào tai Ma Tùng Quân kế hoạch của mình.
Càng nghe, hai mắt Ma Tùng Quân càng sáng lên.
Cảm tưởng như Ma Tùng Quân gặp được kẻ cùng chung chí hướng với mình.
Sau khi bàn xong mọi chuyện, Ma Tùng Quân có một chút thắc mắc.
Cái lời nguyền gì đó của Hội Tam Hoàng làm sao để duy trì trong khi người lập ra lời nguyền đã chết? Chẳng lẽ chỉ cần gia nhập Hội Tam Hoàng là dính lời nguyền luôn hay sao?
Ma Tùng Quân rất tò mò đến mấy cái lời nguyền này, vì theo hắn biết chỉ có Ma Pháp Sư hệ Ám mới có thể thi triển lời nguyền.
Mà nó lại có liên quan đến Ngọc Huyền.
Bất quá hắn chưa kịp hỏi thì Long Nguyên Giáp đã chôm luôn gói thuốc của hắn chạy đi mất.
Hãy quăng bông, tặng hoa và đánh giá truyện khi đạt 30c nha các bác.
Cho ta miếng dộng lực để ra chương nhanh hơn và chất lượng hơn.
Hãy cmt nhiệt tình ở dưới.
.
Danh Sách Chương: