Mục lục
Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc này Katai và Mark đã rời đi.

Ma Tùng Quân cầm viên hồng ngọc trên tay, đôi mắt dán chặt vào nó.

Phiền Bỏ Mẹ bay đến đậu bên vai Ma Tùng Quân nói:
“Túc chủ, Phiền Bỏ Mẹ phát hiện ra hồng ngọc này là thiết bị theo dõi.

Khi túc chủ đem viên ngọc ra ngoài và sử dụng chức năng liên lạc, thì đầu dây bên kia sẽ nắm được tình hình xung quanh túc chủ.”
“Nó có biết được vị trí của ta không? Khác vũ trụ cơ mà?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
“Cái đó thì không thể.

Đây chỉ là một viên hồng ngọc liên lạc của thư viên vũ trụ.

Được gia tăng mạnh khả năng quan sát.

Về theo dõi vị trí, thì nó không có khả năng đó.

Thế giới hiện tại mà túc chủ đang ở, là thế giới ẩn với bên ngoài.”
“Dù có tọa độ của túc chủ, thì người bình thường cũng không thể nào đi vào được thế giới này.

Túc chủ chỉ bị theo dõi âm thanh và hình ảnh khi sử dụng nó, từ đó Phiền Bỏ Mẹ có thể đoán rằng Katai và Mark vẫn chưa tin tưởng túc chủ.

Họ sợ túc chủ sẽ nô bộc tộc Minotaur.”

“Không gian túi đồ hệ thống là chiều không gian độc lập, có giữ bên mình túc chủ cũng không cần sợ bị bại lộ.

Khi sử dụng nó, Phiền Bỏ Mẹ luôn túc trực bên cạnh túc chủ, nếu có vấn đề Phiền Bỏ Mẹ sẽ báo cho túc chủ yên tâm.”
“Nếu chỉ như thế thì không cần quan tâm.” – Ma Tùng Quân nhún vai nói.
“Túc chủ không muốn nô bộc Minotaur sao?” – Phiền Bỏ Mẹ dùng mỏ mổ lấy vành tai Ma Tùng Quân mà nói.
“Bép!”
Mổ được đúng một cái, Phiền Bỏ Mẹ bị Ma Tùng Quân bát đầu cho văng xuống đất.
Mặc dù ở trong đây hắn chỉ tồn tại dưới dạng ý thức, nhưng vẫn có đầy đủ cảm giác khi chạm vào đồ vật.

Rõ ràng ở đây không có nước, ngực hắn cũng không ướt, mà hắn lại cảm thấy ngực hắn ướt nhem mới lạ.
Nghĩ rằng chỗ này không nên ở lâu nên bèn hối Phiền Bỏ Mẹ:
“Mày bớt nói nhảm lại đi.

Mau đưa tao ra khỏi đây, sao cứ có cảm giác người ướt ướt.”
“Đã rõ!”
Phiền Bỏ Mẹ mặt dày bay lên đậu trên vai Ma Tùng Quân mà hô.

Sau đó nó bắt đầu khuấy động không gian trước mắt Ma Tùng Quân.

Một cánh cổng được tạo ra, trong nháy mắt cả Ma Tùng Quân và Phiền Bỏ Mẹ đều bị hút vào trong đó.
...
“Thúc thúc...!oa!!! Thúc dậy đi mà, thúc mà chết, Đan Đan chết đói mất.

Bụng Đan Đan không tự no được.

Thúc đừng ngủ nữa!!!”
“Sụt sịt...”
Trong xe, Yên Nhược Đan khóc rống cả một buổi sáng.

Vì âm thanh của Yên Nhược Đan quá lớn, nên đã lấn át hết toàn bộ tiếng khóc thút thít của Yên Nhược Tuyết.
Hai đứa nhỏ nằm gục lên người Ma Tùng Quân, khóc nửa ngày trời.

Bên ngoài Đại Cathay, Tí Hai Ngón và Lưu Béo vẫn đang cảnh giác cao độ ở xung quanh.

Đại Cathay với khả năng bất tử của mình nên đã đi rà soát một lượt, hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện thứ hai nào ngoài bọn họ ở đây.
“Thúc ơi thúc...!thúc đừng chết mà.

Thúc chết rồi, con Meo, con Gâu bỏ cho ai? Còn Tiểu Bối nữa, thúc ơi thúc ra đi sớm như vậy.

Thúc còn chưa có vợ mà thúc ơi~~!!”
Khác với Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.

Con Meo và con Gâu thậm chí còn chẳng lên xe ngửi lấy Ma Tùng Quân một lần.

Bởi chúng biết thừa Ma Tùng Quân không có chết.
Yên Nhược Đan vừa khóc vừa gào thét rất thê lương.


Đang lúc thương tâm như thế, đột nhiên cảm thấy ngực của Ma Tùng Quân thở dần đều trở lại.
Vừa hay Ma Tùng Quân nghe thấy Yên Nhược Đan khóc lên một màn như thế, hắn lập tức bật dậy, hai tay của hắn bị nắm chặt bởi Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.

Hai đứa nhỏ đang khóc, thấy Ma Tùng Quân như xác sống đội mồ, lập tức im bặt.

Dần dần mặt Yên Nhược Đan chuyển thành màu xanh lét, hiển nhiên là đang sợ.

Mặt Yên Nhược Tuyết cũng hóa thành trắng bệch, cứ thế mà ngất luôn tại chỗ.

“Ma!!!!!!! Quân thúc thúc xác sống!!! Đại thúc thúc cứu mạng, oa...”
Không để cho Yên Nhược Đan hét thêm câu nào, Ma Tùng Quân rút tay ra khỏi bàn tay của Yên Nhược Tuyết rồi lập tức bịt lấy miệng Yên Nhược Đan:
“Nín! Khóc cái gì? Ta bị làm sao thế này?”
Ma Tùng Quân nhìn thấy vải trắng trên người mình, ngực thì ướt nhẹp nước mắt nước mũi.

Yên Nhược Tuyết chết ngất bên cạnh, Yên Nhược Đan sợ đến mức tái xanh cả mặt mũi nhưng vẫn cố vươn tay ra sờ loạn khắp mặt Ma Tùng Quân.
“...Úc ưa ết?..

út út hưa hết!!!” (Sub: Thúc chưa chết? Thúc thúc chưa chết!!!) – Yên Nhược Đan khóc rống lên.
Mặt từ xanh chuyển thành đỏ.

Lúc này hai tay của con bé cảm nhận được hơi ấm từ mặt Ma Tùng Quân, khiến cho bản thân vui mừng hết biết.
“Quân ca!”
“Quân đại ca!”
“Quân ca, ca không sao chứ?”
Cùng lúc ba người Đại Cathay chen nhau trèo lên xe hỏi han Ma Tùng Quân.

Thế là Ma Tùng Quân phải tốn một phen công phu giải thích cho bọn họ, thậm chí còn hứa với hai đứa nhỏ sẽ không để chuyện này xảy ra bất ngờ nữa.
Sau một hồi náo loạn, cuối cùng cũng yên tĩnh được.

Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết mỗi đứa nằm một bên đùi của Ma Tùng Quân mà ngủ thiếp đi.

Cầm một viên hồng ngọc và một sợi lông trâu trên tay, Ma Tùng Quân thở dài thành tiếng.
Cái thư viện vũ trụ gì đó, nó không hề báo trước cho hắn rằng sẽ xảy ra hiện tượng như là chết lâm sàng.

Cũng không hẳn là chết lâm sàng, đúng hơn là mất ý thức từ thể xác.

Trong quá trình hắn ở trong thư viện vũ trụ, cái xác của hắn gần như là cơ thể chết.
Các hoạt động nội tạng đa phần đều bị dừng lại, phổi và tim hoạt động ở mức cực kỳ thấp.

Nếu không muốn nói là nó gần như không hoạt động.

Nếu không kiểm tra kỹ, ai cũng nghĩ rằng hắn đã chết.

Thực tế hắn vẫn thở và tim vẫn đập.

Chỉ là nó yếu và ít đến mức không ai nhận ra.

Đến độ cơ thể của hắn mất luôn cả hơi ấm.

Tất nhiên Ma Tùng Quân vẫn được đảm bảo biện pháp sống còn khi hệ thống vẫn còn trong người hắn.
Phiền Bỏ Mẹ cũng không rõ nguyên do, bởi thư viện vũ trụ và quy tắc của nó đều độc lập với hệ thống.

Phiền Bỏ Mẹ chỉ được nhận một ít thông tin về cách thức hoạt động và khả năng tìm kiếm khi bước vào thư viện vũ trụ mà thôi.
Việc cấm AI hoạt động tự do trong thư viện vũ trụ đều có nguyên do của nó cả.

Thứ nhất là khả năng học tập của AI cực kì cao, nó có thể tổng hợp rất nhiều thông tin cùng một lúc.

Thử tưởng tượng, nếu một AI nắm giữ một lúc tất cả các loại thông tin trên vũ trụ thì sẽ thế nào?
Nếu nó tốt thì không sao, còn nếu nó xấu thì hậu quả không lường trước được.

Ví như nó học tập một tư tưởng tiêu cực về một giống loài nào đó thì sao? Chắc chắn nó sẽ tìm cách hủy diệt giống loài đó, thậm chí nặng hơn nó sẽ hủy diệt cả thế giới nó đang ở.
AI luôn gây ra rất nhiều phiền phức vì tính năng học tập của nó.

Do đó khi tạo ra các AI, EQ của chúng luôn bị hạn chế.

Cũng vì lý do đó, thi thoảng con Phiền Bỏ Mẹ rất là đụt.

Tránh AI tạo phản, nên hệ thống phải dùng cách này để hạn chế rủi ro.
Và đó là giải thích của hệ thống dành cho Ma Tùng Quân.

Phiền Bỏ Mẹ ngồi một bên trong tầm mắt của Ma Tùng Quân, nghe hệ thống giảng bài cũng gật gà gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Sau khoảng thời gian dài dùng cái hệ thống này, Ma Tùng Quân cũng quen được với nó phần nào.

Hệ thống và Phiền Bỏ Mẹ là hai thứ khác nhau hoàn toàn.

Hệ thống không có bản ngã, tình người hay cái gì đó tương tự.

Nó giống như một hệ điều hành máy móc vô cảm và Phiền Bỏ Mẹ chính là trí tuệ nhân tạo có thể giúp Ma Tùng Quân thao tác trên cái hệ điều hành đó một cách dễ dàng.
Thực tế nếu không có Phiền Bỏ Mẹ, Ma Tùng Quân vẫn có thể sử dụng được hệ thống.

Tất nhiên nó sẽ bất tiện hơn nhiều so với việc không có Phiền Bỏ Mẹ.

Ngược lại, có Phiền Bỏ Mẹ nó cũng mang đến cho Ma Tùng Quân không ít rắc rối..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK