Mục lục
Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kết thúc trận đấu của mình, Đại Cathay trở về lại khán đàn ngồi cùng với mấy người Ma Tùng Quân.

Tí Hai Ngón sau khi tách Đại Cathay ra cũng chẳng biết đi đâu, hắn chui ở một góc nào đó nhìn về phía Đại Cathay rồi thở dài một tiếng.
Có lẽ Đại Cathay không biết những ánh nhìn ngạc nhiên dành cho hắn ở trận đấu vừa rồi, không phải là vì hắn đẹp trai.

Mà là vì sự xuất hiện của Tí Hai Ngón, cũng như tai tiếng của hắn ở trong hiệp hội Mạo Hiểm Giả.

Tí Hai Ngón năm nay 26 tuổi, nhưng đã trong hiệp hội Mạo Hiểm Giả gần 20 năm.
Từ năm lên 6 lên 7 hắn đã bắt đầu đăng kí trở thành Mạo Hiểm Giả, bị cha mẹ bỏ rơi do quá xấu xí, từ lúc có nhận thức đã ra đường lăn lộn một mình.

Đa phần là ăn cắp vặt này nọ, nhưng bị người ta bắt được thì lại bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Rồi một ngày hắn vô tình biết đến cái nghề Mạo Hiểm Giả, chẳng những không bị người khác khinh thường mà còn được người ta xem đó như là một cái nghề cao quý và chân chính.

Dưới ánh mắt của hắn, không đi ăn cắp ăn trộm để bị người ta đánh đập thì cái nghề này chính là nghề trong mơ của hắn.
Nhưng để trở thành Mạo Hiểm Giả thì phải biết đánh nhau, hắn lại chẳng biết đánh nhau, cũng không có bất kì sức mạnh ma thuật nào cả.

Thế là hắn chạy khắp nơi để nghe lén cuộc trò chuyện của những Mạo Hiểm Giả, rồi ăn thức ăn thừa người ta để lại ở các quán ăn.

Chịu nhục một chút, nhưng còn hơn là đi ăn cắp rồi bị đánh.
Từ những lần nghe lén, Tí Hai Ngón biết được rằng không phải ai cũng có thể thức tỉnh ma thuật.

Vào năm 6 tuổi, nếu một đứa trẻ không thức tỉnh được ma lực trong người thì vĩnh viễn không thể trở thành Ma Pháp Sư.
Hắn chạy nhảy khắp nơi để tìm cách thức tỉnh cho bằng được, vào ngày Tí Hai Ngón được 6 tuổi.


Hắn vẫn chưa thức tỉnh được ma thuật, trong người hắn không có một chút ma lực nào.

Hắn còn nghe nói, nếu vào thời khắc thập tử nhất sinh của một đứa trẻ, có khả năng cao sẽ thức tỉnh ma thuật.
Thế là hắn chạy đi trộm cắp khắp nơi, bị cả một tòa thành đuổi bắt, hắn chạy ròng rã suốt nửa ngày trời trong thành, dù tay bị đánh gãy, mạn sườn bị nứt hay bàn chân rướm máu hắn vẫn không ngừng chạy.

Rồi một lúc hắn bị dồn vào chân tường, không còn đường nào để chạy, nhìn những gương mặt giận dữ đằng đằng sát khí đang vây lấy mình.
Nếu không thể chạy, hắn chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Hắn ước rằng mình có thể nhanh hơn nữa, có thể bay được, có thể nhảy một cái ra khỏi bức tường thành kia.

Cứ thế Tí Hai Ngón nhảy liên tục trong tuyệt vọng, vừa nhảy vừa khóc.
Và trời không tuyệt đường của hắn, một cơn gió lớn nổi lên từ dưới chân nâng hắn bay ra khỏi tường thành.

Tuy sau đó té xuống bị gãy một tay và một chân, nhưng hắn vẫn chạy trốn được bằng cách bỏ lại những đồ vật mình đã ăn cắp.
Hắn ở trong rừng suốt một tháng để học cách sử dụng sức mạnh của mình, hắn cười như điên như dại.

Sau đó hắn chợt nhận ra bản thân quá yếu, đi thi trở thành Mạo Hiểm Giả chẳng ai muốn lập nhóm chung với hắn.

Năm đầu tiên thi rớt liên tục.
Không còn cách nào khác, Tí Hai Ngón đành quay trở lại con đường ăn cắp, ăn trộm.

Hắn trộm cắp để lấy tiền mua những thứ cần thiết cho Mạo Hiểm Giả.

Chỉ một năm sau đó, hắn một mình, không cần tổ đội với ai vẫn có thể trở thành Mạo Hiểm Giả.

— QUẢNG CÁO —
Tuy nhiên hắn vẫn quá yếu, đa phần chỉ dựa vào năng lực của mình, rồi lại trộm cắp khắp nơi nên rất nhiều người ghét hắn.

Những kẻ không biết, khi lập nhóm với hắn, bọn họ đều mất đi một thứ gì đó.

Hắn có biệt danh là Tí Hai Ngón, một phần là mặt hắn trông giống chuột, một phần là các ma thuật hắn sử dụng đều sử dụng bằng hai ngón, đồng thời hắn cũng ăn cắp vặt bằng hai ngón tay nên có cái biệt danh không tốt kia.
Không biết lời đồn đại thế nào, người ta cho rằng hắn là kẻ hay đâm lén sau lưng đồng đội nên chẳng ai muốn dính líu gì đến hắn.

Mặc dù sau này hắn đã đủ ăn đủ mặc, không đi ăn cắp ăn trộm khắp nơi nữa, nhưng tai tiếng vẫn là tai tiếng.

Có vài lần hắn muốn trả lại những thứ mình đã trộm của người ta, nhưng còn chưa kịp trả đã bị đuổi đánh thậm tệ, nên thôi hắn chẳng thèm trả nữa.
Vì hắn là một Ma Pháp Sư có thiên hướng hỗ trợ, nên tới tận bây giờ hắn chỉ là Mạo Hiểm Giả cấp 2 - Zewg, không ai kết đội với hắn, muốn trở thành Mạo Hiểm Giả cấp 3 – Nize quả thực rất khó.

Ít nhất phải làm được hai mươi nhiệm vụ cấp Mafuie – 3 trong 10 năm thì mới có thể thăng cấp được lên Mạo Hiểm Giả cấp 3.
Đến giờ hắn chỉ làm được bốn năm nhiệm vụ cấp Mafuie nên chẳng thể nào thăng lên được Mạo Hiểm Giả cấp Nize.

Tai tiếng của hắn không phải ngày một ngày hai, nên muốn tìm đồng đội thì phải hoàn lương, Đại Cathay chính là mục tiêu hoàn lương của hắn.
Hắn quan sát Đại Cathay đã lâu, người này cực kì biến thái, hình như hắn có khả năng hồi phục siêu tốc.

Ở vòng đầu tiên Tí Hai Ngón đã chú ý đến Đại Cathay từ sớm.

Một phần là chú ý đến sức mạnh kì lạ của Đại Cathay, một phần là vì phong cách chiến đấu hào sảng của hắn ta.
Mục đích của Tí Hai Ngón không phải là giành phần thưởng của giải Mạo Hiểm Giả lần này, hắn chỉ là một Ma Pháp Sư hỗ trợ, chiến đấu có phần lép vé hơn so với các Ma Pháp Sư thuần chiến.

“Tí Hai Ngón à? Tên này có tai tiếng khắp hiệp hội Mạo Hiểm Giả miền Nam.

Đại Cathay, đệ đọc đi.

Cẩn thận hắn một chút.” – Ma Tùng Quân ném xấp giấy cho Đại Cathay nói.
Xấp giấy tờ này là do Ma Tùng Quân yêu cầu Hắc Long Giả điều tra để cho Đại Cathay xem.

Thực chất là do Ma Tùng Quân muốn thử xem tốc độ điều tra thông tin của Hắc Long Giả nhanh đến mức này, nhưng chỉ với nửa tiếng trôi qua đã có đầy đủ thông tin thì đúng là đáng sợ thật.
Để tránh hiểu lầm, Long Nguyên Giáp ngồi bên cạnh liền nói: “Cái này là do có sẵn thông tin trong hiệp hội Mạo Hiểm Giả nên mới tìm nhanh như vậy, nếu điều tra một người không liên quan đến hiệp hội Mạo Hiểm Giả, không có mười ngày nửa tháng thì không thể nào tra ra được gì đâu.”
“Ta hiểu.” – Ma Tùng Quân gật đầu mỉm cười.
Đọc xong một mẩu thông tin về Tí Hai Ngón, Đại Cathay trả lại cho Ma Tùng Quân rồi nói:
“Con người hắn chưa chắc như trên đây ghi chép, chỉ là bị ép quá thôi.”
— QUẢNG CÁO —
“Tùy đệ, muốn xử lý hắn sao thì xử lý.

Vòng tới hình như cần phải lập một nhóm hai người để chiến đấu.

Nếu thấy thích hợp thì cứ thử lập đội với hắn.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Cuộc chiến về đêm khá là náo nhiệt, trời càng tốt thì càng trở lạnh, thuận lợi nhất là những Ma Pháp Sư hệ Băng và Thủy.

Rất dễ khiến cho kẻ địch chịu ảnh hưởng lớn bởi sức mạnh của mình.
Tuyết bắt đầu rơi, những Ma Pháp Sư hệ Phong nổi gió lên khiến cho không ít người cóng tay cóng chân chẳng đánh đấm được gì.
Các hệ như Hỏa, Nham tuy chịu ảnh hưởng tiêu cực của thời tiết, khiến cho sức mạnh bị giảm đi đáng kể.

Nhưng bù lại có thể tự sưởi ấm chính mình.
Ma Tùng Quân, Huyết Phong và Đại Cathay muốn xem nhiều hơn về phong cách chiến đấu của các Mạo Hiểm Giả khác nhau.

Lưu Béo cũng quan sát rất kỹ cách mà bọn họ sử dụng ma lực và vũ khí của mình.

Hai vòng loại này đều dùng vũ khí do hiệp hội Mạo Hiểm Giả cung cấp cho nên không có gì đặc biệt để Lưu Béo ghi chú cả.

Ngược lại Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết tưởng chừng như không muốn xem mấy trận đấu nhàm chán này, ngược lại càng hứng thú quan sát hơn nữa.
"Ra là có nhiều ma thuật hỗ trợ đến vậy."
Yên Nhược Đan cầm điện thoại của Ma Tùng Quân trên tay, quan sát lại những video mà con bé quay trước đó.
Đến lúc trời dần về khuya, trận chiến cuối cùng của vòng loại hôm nay chính thức bắt đầu.

Lilian nằm trong số những người cuối cùng kia.
Con bé đó hoàn toàn không tập trung đến trận đấu của mình mà chỉ nhìn chằm chằm Đại Cathay bằng ánh mắt giết người.

Vốn định mấp máy miệng để trù ẻo hắn thì nhớ lại lời Long Nguyên Đức dặn nên đành thôi.

Thay vào đó Lilian nhổ một bãi nước bọt tỏ vẻ khinh bỉ với Đại Cathay.
"Có vẻ như con bé đó khá là khó chịu đệ nhỉ? Ha ha." - Long Nguyên Giáp ngồi bên cạnh Ma Tùng Quân cười phá lên.
Nghe thế Đại Cathay chỉ thở dài một tiếng, có trù hắn chết cũng được, đừng trù hắn đau bụng là được.

Ăn chính là nguồn sống của hắn, trù hắn đau bụng khác nào giết hắn cho rồi.
"Ma huynh đệ, ta dùng 10 đồng vàng nhờ ngươi nấu một bữa cơm tối thịnh soạn được chứ?" — QUẢNG CÁO —
Lúc này Long Nguyên Đức đi đến bên cạnh Ma Tùng Quân đặt xuống một bọc tiền và nói.
"Không cần đâu, ta chỉ bán hủ tiếu thôi.

Nếu là cơm ta cũng đang định đi nấu cho mấy đứa nhỏ ăn khuya.

Lát nữa đánh xong thì tới xe hủ tiếu của ta."
Ma Tùng Quân từ chối, trả tiền lại cho Long Nguyên Đức.

Sau đó hắn đứng dậy dặn mấy đứa nhỏ nhà mình một tiếng rồi rời đi trước..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK