Mục lục
Khờ Nữ Thổ Hệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chợ đen Mộ Vân thành là chợ đen nổi danh giàu có ở Thương Uyên Giới, nhà đấu giá của nó có quy mô tương đương lớn, khách nhân cũng bị chia làm bốn cái cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Đoàn người Thiên Diễn Tông trực tiếp vào phòng chữ Thiên, Vân Lượng tự mình tiếp khách.
Chỉ là tới rồi dãy phòng chữ Thiên, thấy nhà đấu giá tổng quản Vân Tường vẫn là giống dĩ vãng như vậy chưa làm do dự mà mở ra cấm chế của phòng thứ hai, Hàn Mục Vi cũng đã bắt đầu thế Vân gia bi ai.

Gần mười vạn năm nay, Thiên Diễn Tông dung túng cuối cùng là làm Vân gia tự quật phần mộ.
Trên mặt Thích Giáp vẫn chưa biểu hiện ra có một chút bất mãn, chỉ là không dấu vết mà liếc liếc mắt một cái biển số to bằng bàn tay treo ở cửa phòng đầu tiên, trong mắt ám sắc dần dần dày, nhéo nhéo tiểu thịt móng vuốt nắm trong tay, sau đạm mà cười bước vào phòng.
Người của Thiên Diễn Tông mới vừa tiến vào sương phòng, người của Vô Cực Tông cùng Vạn Kiếm Tông cũng tới rồi.

Đối đãi tam tông, Vân Lượng tất nhiên là không dám phân cao thấp, huống hồ trong lòng hắn còn tồn điểm vọng tưởng.

Không đề cập tới Vạn Kiếm Tông, Thiên Diễn Tông cùng Vô Cực Tông chính là từ trước đến nay đều không hợp, hiện nay Thiên Diễn Tông đối Vân gia từng bước ép sát như vậy, Vân gia nếu cúi đầu thì việc này cũng không phải Vô Cực Tông hy vọng nhìn đến.
Lần này mang đội Vô Cực Tông chính là Vô Vọng đạo quân, năm đó trận chiến bên ngoài Chung Hiểu bí cảnh làm Vô Úy bị thương nặng, một chốc còn tốt không được, huống hồ bọn họ hôm nay cũng không tính toán nháo sự, chỉ là tới lấy đồ, thuận tiện xem tràng náo nhiệt thôi.
Theo Vân Lượng tới dãy phòng chữ Thiên, Vô Vọng thấy phòng đầu tiên còn biển số thì không khỏi gợi lên khóe miệng.

Gần mười vạn năm, Thiên Diễn Tông hoàn mỹ lại không lộ dấu vết phủng sát, làm Vân gia càng ngày càng tự cho mình rất cao.
Hiện giờ Vân gia mua dây buộc mình, Thiên Diễn Tông nhân cơ hội thu hồi Mộ Vân thành, là vừa không tổn hại thanh danh, cũng không cần hao phí, nhượng lại nhiều ít tài nguyên, cao, thật là cao minh! Ngày sau Vô Cực Tông bọn họ cũng phải học hỏi.
Tông chủ Ân Kình của Vạn Kiếm Tông lãnh người tiến vào phòng số bốn, đi vào cửa số duy nhất ở sương phòng, bối tay mà đứng nhìn xuống đám người phía dưới lục tục tiến vào nhà đấu giá.


Loạn tượng đã sinh, hôm nay trận đấu giá hội này có thuận lợi gánh vác không liền xem Vân gia rồi?
Trong phòng số hai, Thích Giáp ngồi ở chủ vị nhắm mắt trầm tư, tay phải chuyển động xích mộc tiểu kiếm, bên cạnh là chưởng môn Vị Hành.

Tự lúc tiến vào sương phòng, Tiểu Nhị Bàn liền về tới bên người tỷ của hắn, không khí rõ ràng có chút không đúng, liền không biết lại muốn phát sinh đại sự gì?
Hàn Mục Vi một tay ôm đầu của Tiểu Nhị Bàn, lông mi hạ liễm, trong lòng chắc chắn hôm nay trận đấu giá hội này sẽ đổ máu, đến nỗi có thể máu chảy thành sông hay không liền phải xem Vân gia cất giấu bản lĩnh có bao nhiêu lớn.
Chuyện của Thiên Diễn Tông cùng Vân gia người sáng suốt đều rõ ràng, hiện tại tình huống đã bãi tại nơi này, Thiên Diễn Tông muốn sống chết mặc bây, mà tối nay trận đấu giá hội này chính là vì làm Vân gia nhận rõ hiện thực.

Đến đây, Hàn Mục Vi theo bản năng mà xem xét sư thúc của mình một cáu, quả nhiên có thể làm tông chủ, đều là hồ ly đầu thai.
Tam tông đã đến, sáu môn một chùa chiền cũng đều vào bàn, lần này đấu giá hội của chợ đen Mộ Vân thành sắp chính thức bắt đầu.

Vân gia lão tộc trưởng Vân Hoành, cũng chính là vị quán chủ bán mõ mang theo một đám người Vân gia từ hậu viện của nhà đấu giá đi vào dãy phòng chữ Thiên.
Khi hắn nhìn đến phòng chữ Thiên còn treo treo biển thìhai mắt không cấm co rụt lại, tức khắc mặt liền đen, quay đầu nhìn về phía Vân Lượng, thấy hắn tới giờ phút này rồi mà còn không rõ hiểu gì lập tức gian cảm giác vô lực từ trong lòng dũng hướng toàn thân.
Vân Hoành thở dài một hơi, dường như trong nháy mắt mất hết tinh khí thần, muốn bổ cứu thì vào lúc này kim linh rung động, đấu giá hội chính thức bắt đầu, liền chỉ có thể từ bỏ, lãnh tộc nhân nhập sương phòng.
Vân Hà đi theo một đám người ở phía sau giờ phút này đôi tay nắm chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Nàng muốn đồ vật nhưng cha nàng không cho, nói đồ vật đó là người khác gửi.

Vân Hà hiểu trong đó đạo đạo, người khác gửi thì Vân gia trước đó không thể thành công thu mua, nghĩa là không được người đồng ý thì nhà đấu giá không thể tự mình đem vật đó rút khỏi đấu giá hội.

Chủ trì đấu giá hội lần này chính là bán đấu giá sư giỏi nhất Vân Gia - Vân Cẩm, một thân màu đỏ rực mạt ngực phết đất tiên vũ váy chẳng những làm nữ tử cực kỳ ngăn nắp lượng lệ, còn tăng vài phần yêu diễm, mẫu đơn búi tóc, hóa đào hoa trang, một trương miệng thơm hai mảnh môi đỏ khẽ nhúc nhích, thanh âm ngọt thanh, nói chuyện không nhanh không chậm, đọc từng chữ cực kỳ rõ ràng, cử chỉ toàn là phong tình.
"Đa tạ các vị tôn giá quang lâm lần đấu giá hội này, tiểu nữ tử Vân Cẩm trước tiên ở nơi này cấp chư vị nói thanh hảo, chúc đại gia tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý" Vân Cẩm thoáng rũ đầu, ánh mắt xuống phía dưới, hai tay tương nắm đặt ở sườn eo, hai đầu gối hơi hơi một khuỵ, dáng vẻ muôn phương, không uyển chuyển kiều nhu.
"Hôm nay đấu giá hội do tiểu nữ tử tới duy trì, cảm giác sâu sắc vinh hạnh, nếu có sơ suất gì còn thỉnh các vị tôn giá nhiều hơn thông cảm" Chủ trì không biết bao nhiêu buổi đấu giá hội, Vân Cẩm đúng mực đã đắn đo rất khá: "Lần này đồ vật tiến vào bán đấu giá tổng cộng có mười hai kiện, cụ thể giới thiệu đã khắc ở ngọc giản phát cho đại gia, kính thỉnh chư vị tôn giá tinh tế thăm xem, đợi lát nữa còn cần các vị nhiều hơn duy trì, cấp tiểu nữ tử phủng cổ động."
Ngồi ở trong phòng Hàn Mục Vi nhìn mấy cái ngọc giản đặt ở trên bàn, trong sương phòng thế nhưng không một người cầm lấy xem xét, chẳng lẽ đây đều là xem diễn? Tay phải nhất chiêu, dùng khống linh thuật lấy một quả ngọc giản, thần thức quét đi vào, cái miệng nhỏ của Hàn Mục Vi khẽ nhếch.
Thật là không phụ nổi danh, mở màn chính là một cái thượng phẩm Hóa Thần đan, nàng lặng lẽ liếc lão nhân một cái, tiếp tục xem.

Cái thứ hai so cái thứ nhất cũng không thua kém chút nào, tiên linh vân ti váy, váy này dùng tiên linh tơ tằm luyện chế, tuy không thuộc linh bảo chi liệt nhưng mọi người đều biết tiên linh tơ tằm có thể kháng cự ba tia lôi kiếp của Hóa Thần.
Kiện thứ ba là hai quả cực phẩm Vũ Hoàng Thanh Độc Đan, đan này cũng phi thường đoạt tay, có khi còn vô giá.

Này đều phải quy công với cực phẩm công hiệu của nó, một cái cực phẩm Vũ Hoàng Thanh Độc Đan có thể hoàn toàn loại bỏ đan độc trong cơ thể Nguyên Anh tu sĩ.
Liên tiếp nhìn đến cuối cùng, Hàn Mục Vi thật là thán phục, nhiều bảo vật như vậy, xem ra đêm nay có đánh.

Bất quá đáng giá nhắc tới chính là, trải qua chuyện của lão nhân làm ra thì áp trục chi vật phía trước là vạn năm nguyên thọ quả đã thay bằng một cây đại bàng ngọc cốt, đến nỗi vạn năm nguyên thọ quả bị đặt vị trí kế cuối.
Hóa Thần đan một trình lên tới, Vân Cẩm chỉ báo tên đều không cần nói nhảm nhiều giá cũng càng lúc càng cao.
"Mười vạn khối thượng phẩm linh thạch."
"Hai trăm khối cực phẩm linh thạch, không cần cùng lão tử tranh, các ngươi tranh không được, ha ha.."
"Ba trăm khối cực phẩm linh thạch, Hóa Thần đan cũng chỉ có một quả, bổn quân ai cũng không cho."

"Một ngàn khối cực phẩm linh thạch, vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, lấy ra của cải đi."
Nghe này đó báo giá, Hàn Mục Vi đều có chút hãi hùng khiếp vía, theo nàng biết một viên thượng phẩm Hóa Thần đan nhiều nhất có giá trị chỉ khoảng năm trăm khối cực phẩm linh thạch là cao nhất, nhưng lúc này đã lên tới một ngàn.

Nàng không cấm lắc đầu cười nhạt, mới bắt đầu liền nháo, người có mắt ở Tu Tiên giới cũng thật không ít.
Cuối cùng viên Hóa Thần đan này lấy giá một ngàn sáu trăm khối cực phẩm linh thạch bán ra, lẽ ra có thể đánh ra cao giới như vậy thì làm bán đấu giá sư Vân Cẩm phải cực kỳ vui mừng, nhưng này trong lòng nàng lại là lo sợ bất an.
Ở nhà đấu giá lăn lộn nhiều năm, tình huống như thế nào chưa thấy qua, hôm nay tình trạng này rõ ràng là có người ác ý lên ào ào giá cả, nàng hiện tại lo lắng đan dược lấy ra thì không thu được linh thạch.
Kế tiếp liên tiếp vài món bảo vật bán đấu giá đều có tình huống như vậy, kiện kiện đánh ra chưa từng có giá cao như vậy.

Người của Vân gia đã biết có người đang nháo nhưng đây là đấu giá hội, không có khả năng trung tràng thanh người.

Hai tay Vân Hoành đặt ở trên đầu gối khẩn moi xương bánh chè, trầm giọng phân phó: "Vân Lượng, con làm Vân Tường đi tra là ai đang nháo?"
Hôm nay đấu giá hội cần thiết thuận lợi kết thúc, bằng không ngày mai hắn lấy cái gì đi theo Thiên Diễn Tông nói? Vân Hoành tâm rung lên, trong miệng hơi khổ, hy vọng đêm nay bộ xương già này của hắn sẽ không tang ở chỗ này.
"Dạ" Vân Lượng giờ phút này cũng là đáy lòng chột dạ, nhưng nghĩ đến cách vách Thiên Diễn Tông mạc danh lại cảm giác sẽ không xảy ra chuyện, rốt cuộc Mộ Vân thành nếu là ra đường rẽ thì thể diện của Thiên Diễn Tông cũng không nhịn được.
Kiện bảo vật thứ chín là một khối Thanh Ngọc bội cực kỳ cổ xưa hình tròn khắc hoa, Hàn Mục Vi nhìn chằm chằm ngọc bội, có chút không xác định hỏi Tiểu Thiên Bồ: "Bồ Bồ, đó là ngô đồng hoa sao?" Ngô đồng trăm điểu không dám đậu, chỉ dành cho phượng hoàng, ngọc bội này nhưng thật ra có điểm ý vị.
"Thật là ngô đồng hoa" Tiểu Thiên Bồ ngồi ở Thần phủ, ôm ngực nhìn chăm chú khối Thanh Ngọc bội: "Ngươi muốn đem nó chụp được sao?" Khối ngọc bội này nàng hình như đã gặp qua?
"Đem nó chụp được."
"..."
Thình lình một câu ở bên tai nổ tung, Hàn Mục Vi theo bản năng duỗi tay đào đào lỗ tai, truyền âm với lão tổ tông nhà mình: "Ngài nhận thức khối ngọc bội này?"
Chung Ly ngồi xếp bằng ở Tụ Hồn Đăng một tay nâng má: "Ngọc bội này là của ta" Nàng còn tưởng rằng nó đã đánh rơi ở trong hư không, không nghĩ tới nó thế nhưng cũng đi theo nàng đi tới Thương Uyên Giới.
Tổ tiên của Chung gia luyện chế ba chỗ Chung Hiểu bí cảnh đã hiện thế hai nơi, còn có một chỗ đến nay chưa bị phát hiện, mà ngọc bội gia truyền này có cùng một nhịp thở với chỗ Chung Hiểu bí cảnh chưa hiện thế kia.
"Minh bạch" Hàn Mục Vi cầm lấy thẻ bàitrên bàn, ngẩng đầu liền thấy Thích Giáp lão tổ đang nhìn nàng, nàng tươi sáng cười, truyền âm nói: "Lão tổ, ngọc bội nỳ là lão tổ tông chi vật nhà ta."
Thích Giáp gật đầu, Hàn Mục Vi nghe ít ỏi vài tiếng báo giá, tĩnh chờ.


Có lẽ cái ngọc bội khắc hoa này tương đối bình phàm, nhưng Vân Cẩm xảo lưỡi như hoàng, thổi đến ba hoa chích choè, cũng không thể gợi lên hứng thú.

Nhưng thật ra có hai vị vẫn luôn giằng co, trong đó một vị đang ở phòng chữ Thiên số một.
Nghĩ đến vị kia Vân gia cô nương, Hàn Mục Vi đại khái có thể đánh giá tầm quan trọng của ngọc bội này, bất quá đã là của lão tổ tông nhà nàng, tất nhiên là không thể cho.
Phòng chữ Thiên số một, Vân Hà như cũ đang báo giá, mặc kệ cái giá này có ở trong phạm vi ng thừa nhận của nàng hay không: "Hai khối cực phẩm linh thạch" Cái ngọc bội này là chìa khóa của một chỗ bí cảnh, nàng nhất định phải có được nó, nghe bên ngoài không có thanh âm, tâm buông lỏng, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Chính là lúc này, Hàn Mục Vi ấn bài báo giá: "Ba trăm khối cực phẩm linh thạch." Trong trí nhớ ở kiếp trước, nàng cũng theo người tham gia vài lần đấu giá hội, thiệt tình muốn tranh, đều là chờ đến cuối cùng mới động tác.
Trong phòng, Vân Hà nguyên tưởng rằng ngọc bội đó đã là vật trong bàn tay, không nghĩ tới sắp đến không ngờ lại sát ra tới một cái, khóe môi cong lên không có thể lập tức thu hồi, nửa vời mà cương ở trên mặt có vẻ rất là đột ngột, quay đầu nhìn về phía tường bên phải, trong mắt huyết sắc chợt lóe mà qua: "Bốn..

Ách.."
"Câm miệng."
Đang định ấn bài Vân Hà bị đột nhiên bị uy áp của Hóa Thần ép tới quỳ gối trên mặt đất, máu tươi không ngừng mà từ trong miệng chảy ra, nhưng dù vậy, tay nàng như cũ gắt gao mà nắm chặt báo giá bài, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, lẫn vào máu: "Ông cố.."
Vân Hoành trước sau nhìn chằm chằm phía dưới phòng đấu giá, tay phải đặt ở trên đầu gối dùng sức nắm chặt, báo giá bài trong tay Vân Hà liền thành bụi.

Nàng si ngốc mà nắm chặt bụi trong tay, bên tai là tiếng thành giao của cái ngọc bội: "Vì cái gì..

vì cái gì?"
Rõ ràng nàng đến thiên hậu hữu, nhìn thấy thiên cơ, nhưng vì cái gì kết quả lại là cái gì cũng không thay đổi được? Trơ mắt mà nhìn những cái đó cơ duyên một kiện một kiện mà vào tay của người khác, so giết nàng còn làm nàng thống khổ.

Nếu vô pháp thay đổi thì cần gì phải làm nàng nhìn thấy: "Ô ô..".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK