Mục lục
Khờ Nữ Thổ Hệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặt đất bắt đầu kích động như nước sôi trào, cát đá càng tựa hồng thủy mà thi nhau chảy ra bên ngoài, khói bụi bốc lên bốn phía tràn ngập ở phía trên Vân Biên Nhai.

Hàn Mục Vi tuy chưa từng trải qua động đất nhưng tình huống bi thảm sau động đất vẫn là đã gặp qua, cảnh tượng trước mắt so với động đất đại khái cũng không thua chút nào.
"Tới" Chung Ly ở Tàng Minh Giới có gặp qua bí cảnh hiện thế, mà không chỉ một lần, cho nên đối với tình trạng này nhưng thật ra không có kinh ngạc cảm thán, từ trước đến giờ nàng chỉ để ý ngầm bí cảnh, lôi kiếp đã qua, ngầm bí cảnh vừa hiện thế liền sẽ có trời giáng chỉ, nàng đang đợi.
Quả nhiên không đến một chén trà nhỏ công phu, một đỉnh nhà bằng vàng từ dưới đất chui lên, mười sáu cái mái cong theo sát tới, cơ hồ là trong nháy mắt một cái lâu cao ước năm trượng, bề rộng chừng trăm trượng liền ầm ầm vững vàng mà tạo ra ở Vân Biên Nhai, bất quá lúc này cửa đá màu son nhắm chặt, vô pháp nhìn trộm bên trong.
Hàn Mục Vi nhìn cánh cửa này cấu tạo cổ điển đại khí, nhan sắc kim quang lóa mắt liền không cấm ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ nàng, cánh cửa này lão nhân khẳng định thích, thật đúng là như nàng suy nghĩ như vậy, lúc này tròng mắt của Thiện Đức chân quân đều sắp rớt ra rồi.
Mà Mộc Nghiêu nhìn cánh cửa kim bích huy hoàng này khó được mà lộ ra một tia bất đắc dĩ, toàn bộ cánh cửa trừ bỏ Hỏa Vân Thạch đại môn thì tất cả đều dùng Linh Tinh kim loại gọt giũa mà thành, hắn hiện tại đều có thể đoán trước đến hai trăm năm sau cánh cửa này sẽ có bộ dáng gì?
Bí cảnh hiện thế không đến mười tức, trời giáng chỉ: Kim Thành, sau mây đen trên Vân Biên Nhai liền chậm rãi tan đi, mặt trời chói chang tái hiện, ánh nắng chiếu vào cánh cửa làm chói mắt.

Hàn Mục Vi chuyển động hai mắt nhìn quét bốn phía, ở đây mọi người đều là nóng lòng muốn thử, đáng tiếc không người ngẩng đầu lên.
"Phượng Minh" Thích Giáp đạo tôn đúng lúc mà ra tiếng: "Con đi xuống nhìn xem" Vị tiền bối kia đã nói Kim Đan là ngạch cửa, Phượng Minh là người trẻ tuổi nhất ở Thương Uyên được Nguyên Anh, để hắn đi là tốt nhất.
"Dạ" Mộc Nghiêu cúi đầu nhìn về phía bàn tay còn đang moi cánh tay của hắn, Hàn Mục Vi sớm đoán được sẽ cho Mộc Nghiêu xung phong, cho nên cũng không để ý.

Chỉ là khi hắn trả lời xong lại không có động tác, mọi người đều vẻ mặt ái muội mà nhìn về phía bọn họ thì nàng mới ý thức được tay trái mình giống như có cái gì, theo bản năng mà nhéo nhéo, cứng cứng, còn mang theo độ ấm "Ti.." Lập tức duỗi ra năm ngón tay, chậm rãi bắt tay thu trở về.
"Ha hả.." Hiện tại ánh mắt của mọi người xem bọn họ làm Hàn Mục Vi không khỏi nghĩ đến bốn chữ bắt gian trên giường, nàng miễn cưỡng xả lên khóe miệng cười cười, giải thích: "Vừa nãy bí cảnh hiện thế quá kích động, nhất thời đã quên đúng mực" Sau mặt vừa chuyển, đối với Mộc Nghiêu chắp tay: "Sư muội vừa có mạo phạm, còn thỉnh đại sư huynh tha thứ cho."
"Được" Mộc Nghiêu nói xong liền lắc mình đạp phong hướng tới cánh cửa mà đi, Hàn Mục Vi quay đầu nhìn bóng dáng của hắn, có nghĩ thầm làm hắn nhiều lời hai câu, rốt cuộc hiện tại mọi người đều cho rằng bọn họ có một chân, nhưng..

nhưng bọn họ xác xác thật thật trong sạch, đặc biệt là nàng, liền vị thịt cũng chưa được ngửi qua.
"Hừ" Thiện Đức chân quân thuấn di đến bên cạnh Hàn Mục Vi, hai bên ria mép đều đã mau nhếch lên trời cao, nha đầu chết tiệt này có phải xem lời nói của hắn như gió thoảng bên tai, truyền âm trách mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, cái ót của hắn có nở hoa sao? Ta lại lần nữa cảnh cáo con, trước khi kết đan không được tìm tiểu nữ tế."
Quen thuộc thanh âm ở Thần phủ nổ tung, Hàn Mục Vi theo bản năng dùng hai tay lấp kín lỗ tai, đôi mắt đều nhắm chặt lên: "Sư phụ, ngài muốn đồ đệ ngốc sao?" Hoãn hoãn nàng mới mở to đôi mắt, trộm ngắm liếc mắt một cái lão nhân bên cạnh "Đồ nhi bảo đảm với ngài là trước khi Nguyên Anh thì sẽ không kết đạo lữ."
Lời này coi như được đi, Thiện Đức chân quân bối tay lại nhìn về phía tòa lâu kim sắc kia, không phải hắn hà khắc, thật sự là nữ tu ở Tu Tiên giới không thể so với nam tu, căn cơ phải đánh đến rắn chắc, trước khi kết đan thì trăm triệu lần không được mất nguyên âm, huống hồ nàng tu công pháp thiên giai, đối với yêu cầu về cơ sở chỉ biết càng sâu "Mọi chuyện bên này đã xong, con liền lập tức đi rèn luyện cho ta."
Nha đầu này tu vi tăng lên quá nhanh, tâm cảnh không xong, phía trước khi trời giáng lôi kiếp trong tay thế nhưng nắm tích lôi thạch, nếu không phải người nhiều, hắn đều tưởng gõ nàng một cái, hiện tại liền sợ lôi kiếp vậy ngày sau tiên đồ còn đi như thế nào được?
"Dạ" Hàn Mục Vi thành thật, nàng đại khái có thể đoán được lão nhân vì cái gì sẽ động khí: "Không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày sau đồ nhi liền rời đi."
Thiện Đức chân quân nghe xong vẫn chưa dừng lại, đạp không đi đến Vân Biên Nhai.

Mộc Nghiêu trước khi đi vào môn lâu ngẩng đầu nhìn về phía năm cái chữ to điêu long trác phượng nước chảy mây trôi trên biển hiệu-- trời đãi kẻ cần cù, sau cất bước đến gần, gọi ra Phượng Minh Kiếm, vươn tay phải đi gõ cửa.

"Đang đang đang" Vừa mới chuẩn bị gõ cái thứ tư thì cánh cửa đá màu đỏ từ bên trong chậm rãi mở ra, có thanh âm cổ xưa lên tiếng: "Có bằng hữu từ phương xa tới, bất diệc thuyết hồ."
Mộc Nghiêu nghe được lời này, liền thu hồi Phượng Minh Kiếm, hơi liễm lông mi, cười nhạt đi vào, nháy mắt người liền biến mất không thấy.

So với Mộc Nghiêu cẩn thận thì Thiện Đức chân quân bối tay đi vào, xem cũng chưa xem cửa biển liền dường như về nhà mà đi vào.
Hàn Mục Vi bị sư phụ giáo huấn qua, rụt rè chưa đến ba giây liền ngông nghênh mà đi theo Bảo Ninh chân quân tới trước cửa, nhìn Bảo Ninh chân quân biến mất, nàng cũng đi vào theo, bất quá cũng không có bị truyền tống đi mà là trong tay xuất hiện một ly trà còn mạo nhiệt khí.
Nhìn chằm chằm cái ly trong tay đột nhiên hiện ta, Hàn Mục Vi là đầy mặt mạc danh: "Đây là có ý tứ gì?"
Chung Ly ngồi ở Tụ Hồn Đăng thở phào một hơi, trên người của nha đầu này không hổ có chảy huyết mạch của Chung gia bọn họ, sao lại khờ như vậy cơ chứ: "Làm con uống xong rồi chạy nhanh rời đi, đây là ý muốn trục khách, đương nhiên con cũng có thể lý giải là tiễn khách" Kim Thành bí cảnh này còn rất có ý tứ, nghĩ đến người luyện chế bí cảnh này hẳn là một vị tu sĩ cực kỳ phong nhã, đáng tiếc vị này không ở bên trong tiên điển của Chung gia.
Nghe xong giải thích, Hàn Mục Vi bất đắc dĩ than nhẹ, ngửa đầu ra sau đổ trà vào trong miệng, tiếp theo trước mắt tối sầm, người đã bị chuyển qua bên ngoài, cái ly trong tay cũng bị thu hồi.
"Tiểu sư muội" Hoằng Quang chân nhân vừa đến trước cửa đi lên trước tới: "Sao muội lại ra rồi?"
Hàn Mục Vi tang mặt: "Tu vi không đủ, uống lên ly trà đã bị đưa ra" Mấu chốt là một mơi tráng lệ huy hoàng như vậy, thứ chủ nhân bố thí trà lại là trà xanh, v thoải mái thanh tân có thể so với trà suối lạnh Thanh Trúc của nàng.
"Minh bạch" Hoằng Quang chân nhân nhìn về phía cửa: "Tiểu sư muội về trước, sư huynh đi vào nhìn một cái."
"Mục Vi chúc sư huynh thắng lợi trở về" Hàn Mục Vi chắp tay nói: "Hết thảy cẩn thận."

"Đa tạ tiểu sư muội."
Sự thật chứng minh ngạch cửa của Kim Thành bí cảnh thật là Kim Đan, nhưng hạn mức cao nhất lại không biết là đến đâu? Ít nhất Vô Ngôn tôn giả là Xuất Khiếu cảnh cũng vào được, đến nỗi Thiện Ngữ tôn giả thì lưu lại trấn thủ Vân Biên.
Bất quá không đến một canh giờ liền có người bị truyền tống ra tới, Kim Đan chiếm đa số, đa phần trên người có thương tích nhưng cũng không thương cập đến căn cơ.

Đến đây ngoại giới đối với tình huống bên trong bí cảnh cũng rốt cuộc có bước đầu nhận thức.
Hàn Mục Vi trở lại trú điểm, bình phục nỗi lòng sau liền bắt đầu đả tọa, chỉ chốc lát liền dẫn đường linh lực đi vào Nê Hoàn Cung, cuốn đi một viên màu xanh lục, đây là vài sợi lôi điện mà năm đó ở rừng Mạc Nhật khi độ diệt thần lôi kiếp thì đã bị Tiểu Thiên Bồ phong ấn lại.
Hôm nay lão nhân sinh khí, đại khái chủ yếu là bởi vì nàng đối với lôi kiếp sinh ra khiếp sợ, việc này đích xác không được.

Từ viên đạn màu xanh lục rút ra một tia lôi lực, nháy mắt tia lôi lực bạo động kia liền tại chỗ nổ tung, lập tức Hàn Mục Vi liền chịu đựng không nổi: "A.."
"Phương pháp này không đúng" Chung Ly bay ra Tụ Hồn Đăng, đứng ở mép giường nhìn Hàn Mục Vi đổ mồ hôi lạnh: "Mấy viên lôi châu trong Nê Hoàn Cung của con là lấy tự diệt thần lôi kiếp, lực diệt sát cực cường.

Hiện tại con mới Trúc Cơ kỳ, muốn luyện hóa lôi lực này nhất định phải từng chút từng chút một, đem lôi lực rút ra, sau sử dụng thổ linh lực tinh thuần của mình bao bọc lấy nó tiến vào kinh mạch du tẩu, rèn xong kinh mạch lại luyện huyết nhục."
"Con hiểu được" Hàn Mục Vi run đôi môi, đôi tay chống giường gỗ, chậm rãi ngồi ngay ngắn, chỉnh lại dáng người: "Đa tạ lão tổ tông đề điểm" Không được liều lĩnh, nàng vừa mới đại ý.
"Ân" Chung Ly xoay người đi vào bên cửa sổ của sương phòng: "Mộc Nghiêu ra bí cảnh" Tuy rằng bị thương, nhưng một cái Kim Đan có thể tại bí cảnh này ở gần ba cái canh giờ đã rất giỏi.
Hiện tại Hàn Mục Vi không rảnh đi bận tâm người khác, nhắm mắt điều động linh lực bắt đầu tẩm bổ linh thịt phía trước bị tia lôi kia làm bị thương, ngứa đến nàng đều tưởng dùng tay moi huyết nhục của mình mấy cái.

Ra bí cảnh, Mộc Nghiêu nếu không dựa vào Phượng Minh Kiếm chống đỡ thì hắn phỏng chừng ngay cả đứng đều không vững.

Kim Thành bí cảnh không phải là bí cảnh bình thường, nó giống như thí luyện tháp trong truyền thuyết, liền tình huống trước mắt tới xem thì bản thân bí cảnh sẽ không muốn mệnh của người đi vào.
"Phượng Minh" Thiên Nhất đạo quân xuất hiện ở bên người Mộc Nghiêu, Hóa Thần, Luyện Hư, Xuất Khiếu đều chỉ có một người tiến vào bí cảnh, những người khác lưu tại bên ngoài bí cảnh để trấn thủ, Hóa Thần cảnh tiến vào bí cảnh chính là Thiên Trúc sư huynh, hắn cùng Thiên Mục sư đệ cùng Thiên Trúc sư huynh ra tới lại xem tình huống rồi làm định luận: "Con sao rồi?"
Mộc Nghiêu nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôn nhi không có việc gì, chỉ là linh lực khô kiệt đến lợi hại" Đúng vậy, hắn chỉ là bởi vì linh lực khô kiệt, vô lực chống cự mới bị con rối Nguyên Anh gây thương tích "Tổ phụ, ngài có thể cho người trong nhà tới Kim Thành bí cảnh thử một lần, sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn."
"Được" Thiên Nhất đạo quân biết hắn không có việc gì liền thuấn di rời đi, đến nỗi Mộc Nghiêu thì chính hắn có thể về nơi nghỉ ngơi.

Đây là nhận tri của người Mộc gia, chỉ cần ngươi còn thơ, còn không chết được vậy thỉnh ngươi tự giải quyết cho tốt.
Lần này vào bí cảnh trừ bỏ càng khắc sâu mà nhận rõ chính mình, Mộc Nghiêu cũng không phải không hề đoạt được gì, hắn được một con mắt phượng, một con mắt phượng chân chính, nhìn về phía môn lâu, cười nhạt nói: "Khi Nguyên Anh ta sẽ lại đến."
Hàn Mục Vi tẩm bổ xong linh thịt liền căn cứ phương pháp mà lão tổ tông nói lại lấy ra một tia lôi linh lực như cây châm ra tới, chỉ là không chờ nàng điều động linh lực bao vây nó thì lôi lực cũng đã nổ: "Ách.." Cũng may lần này lần này còn tốt, lôi lực chỉ to bằng cây châm, nàng có thể chống đỡ.
Nguyên tính toán hai ngày sau về Kỳ Châu, bởi vì luyện hóa lôi lực mà bị chậm trễ.

Đảo mắt hơn hai tháng lại đi qua, Hàn Mục Vi đã trải qua hơn một ngàn lần thất bại, từ từ mới quen được cảm giác đau đớn mà lôi lực nổ tung ở trong cơ thể, rốt cuộc thành công dùng linh lực bao bọc lấy lôi linh lực tiến vào kinh mạch du tẩu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK