Mục lục
Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Video?
Tiết Lan mờ mịt nhìn Đoàn Văn Tranh, dưới ánh mắt đậm ý cười của anh, cậu dường như phát hiện ra sự thật đáng sợ--
Nhưng có vẻ như Đoàn Văn Tranh rất quan tâm cậu bạn trai nhỏ, sợ cậu không nhớ ra nổi, anh nhếch miệng nhẹ nhàng nhắc nhở: "Mười ngày cầm tù? Bí mật trên ban công...."
Đoàn Văn Tranh không kiêng nể gì nói ra mấy tiêu đề video khiến người ta xấu hổ, Tiết Lan hoảng hồi vội vàng đưa tay lên bịt miệng anh lại, tránh cho cậu tự biến mình thành quả bom nổ phát đoàng!
Tiết Lan cảm thấy hay là mình nên liên hệ mấy tay mô giới nhà đất kiếm cho mảnh nào thật đẹp rồi đào hố tự chôn mình xuống cho đỡ có lỗi với tổ tiên dòng họ.

Đã thế trong lúc cậu không biết giấu cái mặt mo vào đâu thì Đoàn Văn Tranh lại bắt chặt lấy cánh tay cậu rồi ôm vào lòng thủ thỉ: "Đừng chạy nữa."
Anh bật cười, nhóc con này chẳng khác nào con rùa nhỏ, toàn làm ra chuyện to gan xong khi bị người ta phát hiện là chui luôn vào mai.

Đáng yêu chết mất.

Đoàn Văn Tranh thơm thơm vài cái cho đỡ thèm, thấy Tiết Lan muốn tránh thì cố định cậu lại trên đùi: "Sao em hay ngại thế?"
"Đây đâu phải chuyện gì xấu, biết em chăm chỉ học hỏi như thế anh vui còn chẳng kịp."
Nói xong cúi người chuẩn bị hôn thêm thì bị Tiết Lan dùng tay bịt miệng lần nữa, mếu máo hỏi: "Chu, Chu Khán Thanh...."
"Cậu ta không biết." Anh bật cười: "Anh nhận là anh làm, chuyện này là bí mật của hai chúng ta."
Nhưng nhóc con trong lòng vẫn bày ra cái mặt trời sập đến nơi, cả người đỏ như con tôm hùm chín, chín đến mức ăn luôn được vào miệng.

Đoàn Văn Tranh cười thắt cả ruột.

"Không sao, thằng đàn ông nào mà chả phải xem mấy thứ này, anh còn định xin Chu Khán Thanh thêm vài bộ nữa, hai chúng mình cùng nhau học."
"..............." Tiết Lan chẳng hề thấy mình được an ủi thêm chút nào.

"Em thích video nào nhất? Anh với em xem chung?"
"..............."
"Hay là giờ lên lầu triển luôn?"
"..............." Tiết Lan chán chả buồn đáp.

"Em xem thử chưa? Anh hỏi thật đấy?" Đoàn Văn Tranh tiếp tục dụ dỗ: "Anh thấy Thỏ con ổn phết, em thích không? Thích thì anh đặt mua thử."
"............." Tiết Lan hết hồn nâng mắt, tha thứ cho cậu không thể tưởng tượng được bộ dạng của Đoàn Văn Tranh khi khoác lên mình bộ đồ thỏ tình thú....!
Đoàn Văn Tranh nào biết bạn trai nhỏ của anh nghĩ tròn nghĩ méo, thấy cậu có phản ứng thì vui vẻ ôm chặt người vào lòng: "Nhưng cái bộ Yêu thương cầm đoán kia anh cũng thích...Biết vì sao không?"
"................?" Tiết Lan mờ mịt hỏi lại.


"Bởi vì...." Bởi vì chỉ cần tưởng tượng thôi anh đã nóng cả người.

Đoàn Văn Tranh sung sướng hôn nhẹ lên đuôi mắt Tiết Lan, dùng giọng nói khàn khàn kề sát tai cậu lặp tên tiêu đề: "Mười ngày...."
"...............?!"
Tiết Lan khóc cạn nước mắt.

"Nhìn em sợ kìa." Đoàn Văn Tranh bị cậu chọc cười, véo mặt Tiết Lan: "Trêu em thôi."
Tiết Lan âm thầm thở phào cho thể lực của mình trong lòng rồi vỗ vỗ vào cánh tay anh, ý bảo anh buông em ra.

"Nhưng mà Chu Khán Thanh đỉnh thật, tìm thấy toàn video có ích, này, trả lời câu lúc nãy của anh đi, em thích bộ nào nhất?"
"............."
"Em không nói là anh mặc định luôn là em thích hết đấy?" Đoàn Văn Tranh nhất quyết không chịu buông tha, nói xong thì làm bộ bế cậu lên.

"Không thích!" Tiết Lan mơ mơ hồ hồ dùng tay bịt tai lại: "Không thích hết!"
"À...." Đoàn Văn Tranh cười cười: "Anh nhớ trước em bảo thích video của anh..."
"...............?!"
Tiết Lan xù lông!
Cậu vốn đang nghĩ xem đào bới lại chuyện trước đây Đoàn Văn Tranh trêu mình kiểu gì, ai dè anh tự mình đưa tới!
Đoàn Văn Tranh, anh còn mặt mũi nhắc lại à!
Tiết Lan tức giận đạp bay cái móng vuốt của ai đó: "Anh lừa em! Anh biết thừa lúc đó em không nhắc đến mấy chuyện đó...em nói chuyện game!"
"Ừ." Đoàn Văn Tranh thấy con mèo thành tinh bắt đầu gào lên thì tâm trạng càng tốt hơn: "Bỏ qua chuyện cũ đi, chỉ cần giờ mình cùng nhau nói đến một vấn đề là được.

Hơn nữa, chuyện anh đồng ý với em thì anh sẽ làm, anh nói rồi anh không lừa trẻ con, nếu em muốn ngắm video của anh thì anh sẽ quay cho em ngắm."
"...........Em đói, em muốn đi ăn cơm."
Tiết Lan chán chẳng buồn cãi, dù sao cậu cũng chẳng cãi được.

Giờ cậu chỉ muốn thoát khỏi móng vuốt của tên này, càng nhanh càng tốt!
Đoàn Văn Tranh hình như rất có hứng thú nhìn chân ngắn lăn mãi không lăn ra khỏi lòng mình được, buồn cười hỏi tiếp: "Sáng nay nhớ đồng ý với anh chuyện gì không?"
"............." Tiết Lan dừng lại nghĩ một lát rồi đáp: "Không đồng ý."
Thực ra chuyện Đoàn Văn Tranh nói không hề quá đáng.


Chỉ là lúc hôm tứ kết trước khi bọn họ lên sân thi đấu, Đoàn Văn Tranh đứng lại chờ cậu rồi tiện thể ngáng chân chặn đường.

Tiết Lan né mãi không được, lúc này mới phát hiện ra anh đang đùa mình.

Thực ra nói là thi đấu nhưng thời gian chuẩn bị còn dài, tuy nhiên Tiết Lan vẫn không chấp nhận được chuyện ban ngày ban mặt mình bị người ta chặn đường không cho đi.

Đang trong lúc cậu định đá cho anh vài phát thì tên đầu sỏ tiến lại gần hơn, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: "Nếu thắng trận này thì hôn anh nhé?"
Khi đó tâm trạng Tiết Lan đang căng như dây đàn, đây là trận đấu đầu tiên cậu chính thức lên chức đội trưởng, cậu không muốn mình xảy ra bất kỳ lỗi lầm nào.

Tiết Lan hiểu Đoàn Văn Tranh trêu cậu là vì muốn cậu bình tĩnh lại, cho nên cũng ỡm ờ tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng bây giờ --
Anh đi mà hôn cái đám video của anh ấy!
Thấy nhóc con giận thật, động tác véo má của Đoàn Văn Tranh chuyển dần thành vuốt ve, tính dùng hành động cho cậu mềm lại.

Hai người anh anh em em được một lát thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa: "Đoàn Văn Tranh, Lan Lan, anh Niên gọi hai người xuống kìa, chết gì trong đấy thế!"
Đối với Tiết Lan mà nói giờ phút này Chu Khán Thanh cứ như là người hùng cứu thế, mắt cậu sáng ngời trả lời y: "Em đến luôn!"
Nhưng lúc cậu vội vàng muốn đứng dậy thì lại bị Đoàn Văn Tranh ôm về.

Anh không nói gì, nhưng đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm như đang chờ Tiết Lan phản hồi, đại ý nếu cậu không thực hiện lời hứa hôm trước, anh sẽ ngồi ở đây thi gan với cậu.

Tiết Lan vừa sốt ruột vừa chột dạ, tránh mãi tránh mãi rồi cũng không tránh được.

Đoàn Văn Tranh mỉm cười nhìn cậu nghịch ngợm.

Sức Tiết Lan nào bằng anh, ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy mình như con mồi bị anh bắt được, chạy ngược chạy xuôi tìm cách trốn.

"Anh thực sự rất mong chờ thành quả học tập của em đấy."

"................." Tiết Lan xấu hổ quay mặt ra chỗ khác: "Anh Niên đang đợi mà..."
Tiết Lan cuối cùng cũng từ bỏ chuyện phản kháng, nhanh chân thò lại gần hôn lên môi anh.

Bạn trai nhỏ rất ngoan, nụ hôn của bạn trai nhỏ cũng rất ngoan, Đoàn Văn Tranh bật cười túm lấy lưng cậu bế lên ôm chặt vào trong ngực vừa hôn vừa vuốt.

Tiết Lan tự cảm thấy mình hơi bị bắt nạt, nhe răng ra cắn nhẹ coi như là phản kháng.

Đương nhiên Đoàn Văn Tranh từ chối cho ý kiến, Tiết Lan sợ mình cắn anh bị thương nên muốn nghiêng đầu tránh, Đoàn Văn Tranh không nói năng gì ôm chặt hơn, hai người càng dính càng gần.

Chờ đến khi Đoàn Văn Tranh buông cậu ra thì Tiết Lan đã thiếu oxy đến mức mặt mũi đỏ lừ, nằm thẫn thờ trên vai anh.

Đoàn Văn Tranh thở dài vuốt tóc cậu: "Tạm cho em qua."
Tiết Lan còn mải xấu hổ nên chưa hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh, chờ cậu phản ứng lại với thế giới bên ngoài đã là chuyện của ba phút sau đó, Tiết Lan tức giận đập vào ngực Đoàn Văn Tranh một cái rồi đứng lên, chạy như bay ra khỏi phòng huấn luyện mặc kệ anh cười như được mùa đằng sau.

Quá....quá đáng!
Mỗi tội chân ngắn thì vẫn không thắng lại chân dài, Tiết Lan còn chưa chạy ra khỏi ổ giặc thì đã bị túm cổ áo lôi về.

"Chạy gì mà nhanh thế." Đoàn Văn Tranh đi tới bên người cậu, sửa sang lại quần áo: "Nếu anh giành quán quân hạng mục solo....anh có phần thưởng gì không?"
Tiết Lan im lặng chờ anh nói nốt.

Đoàn Văn Tranh đánh giá gương mặt đề phòng của cậu: "Một cái hôn?"
Thấy Đoàn Văn Tranh không nâng giá, Tiết Lan nhớ tới đám người còn đang đợi mình ở nhà ăn, khẩn trương gật đầu đồng ý.

"Được, anh nhớ rồi." Đoàn Văn Tranh vui vẻ nhéo mặt cậu, nhìn nhóc con bắt đầu đỏ mặt, anh cười cười nói nốt câu còn lại: "Hôn một cái, hôn ở đâu là do anh quyết định."
!!!!
Thừa dịp Tiết Lan chết máy, Đoàn Văn Tranh vòng qua người cậu thoải mái tiến về phía nhà ăn.

Vì lo lắng chuyện thi đấu nên rất lâu rồi LGW không ngồi ăn cơm chung với nhau.

Tuy Tạ Tri Niên không hy vọng toàn đội mắc chứng căng thẳng trước giải đấu nhưng công việc bận rộn chưa sắp xếp được lịch.

Nhân dịp mọi người thắng trận trở về, anh ta ngay lập tức lên lịch hẹn nhau đi ăn lẩu.

Ăn uống được mười phút, mọi người bắt đầu nói chuyện.

"Bốn đội mạnh nhất hình như còn mỗi BTR là tôi không biết gì." Lộ Du khó hiểu hỏi: "Bọn họ...."

Tạ Tri Niên liếc cậu ta một cái.

Lộ Du xấu hổ vùi đầu vào bát thịt nhúng.

Chu Khán Thanh vui vẻ kể lể: "Hình như lần cuối chúng ta ăn lẩu là vào mùa đông năm ngoái, hôm đấy trước trận vòng loại của chung kết thế giới chúng ta..."
Y còn chưa nói xong, ánh mắt hình viên đạn của Tạ Tri Niên đã lia thẳng tới.

"..................." Chu Khán Thanh ngậm miệng ngay lập tức: "Được rồi, liên hoan không nói tới chuyện thi đấu."
Nhìn y sợ tới mức cụp đuôi, mọi người đều hơi buồn cười ăn lẩu tiếp.

Tạ Tri Niên đang ăn chợt nhớ ra gì đó, anh ta giơ cái ly lên: "Nào, trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, chúng ta nâng chén vì chức quán quân..."
Ánh mắt mọi người u oán nhìn chằm chằm anh ta.

"..............."
Bầu không khí cứng hẳn lại.

Chu Khán Thanh nhếch miệng cười nhạo Tạ Tri Niên chó chê mèo lắm lông, đang muốn nâng chén cụm cho đỡ xấu hổ thì bất chợt điện thoại trong túi vang lên.

Y cúi xuống nhìn thử xem ai liên lạc, nhất thời hơi dừng lại rồi mới đưa lên tai nghe.

"Khán Thanh!" Chu Khán Thanh không bật loa nhưng Tiết Lan ngồi ngay bên cạnh y, cũng nghe được giọng nói người gọi tới.

Cậu cảm thấy tổng thể khá quen tai tuy nhiên trong lúc nhất thời không nghĩ ra được là mình đã gặp ở đâu.

"Chúc mừng các cậu đã lọt vào vòng bán kết! Mấy trận này các cậu đỉnh lắm." Người nọ hưng phấn khen ngợi một lúc mà chưa thấy Chu Khán Thanh đáp lại, cảm thấy hơi xấu hổ: "A Diễn cậu ấy...có khỏe không?"
"Sao cậu không tự đi mà hỏi cậu ấy?"
Giọng nói lạnh lùng khác lạ của Chu Khán Thanh nháy mắt vang lên khắp phòng, mọi người không hẹn mà cùng lo lắng nhìn y, nhưng Chu Khán Thanh đang cúi đầu hoàn toàn không để ý.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi...." Đầu dây bên kia cứ mải nhận lỗi về mình: "Tôi không biết cậu ấy..."
"Cậu biết thì thế nào? Cậu sẽ không giải nghệ sao?"
Điện thoại yên lặng hẳn.

Tiết Lan cuối cùng đã nhận ra giọng nói đó thuộc về ai, người đang gọi cho Chu Khán Thanh chính là tay đột kích đã giải nghệ của LGW - Mạnh Kỳ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK