Tiết Lan vội vàng lui về sau, lắc đầu như trống đánh: “Không, không cần.”
“Chạy cái gì mà chạy?” Đoàn Văn Tranh vừa đọc hướng dẫn vừa xách nhóc con lại: “Anh có làm gì đâu, tự nhiên em xù lông lên thế?”
“…Em tự bôi.”
Tiết Lan vươn tay muốn lấy lọ thuốc lại bị Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng tránh né.
“Không được.” Anh từ chối: “Nhanh lên, nằm xuống.”
Vừa nói Đoàn Văn Tranh vừa ép cậu tới mép giường rồi cảnh cáo nắm cho tốt. Thấy nhóc con bắt đầu tủi thân chần chờ, anh nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu: “Ngoan nào.”
“Em thực sự…Không có việc gì, không cần bôi cũng được.” Tiết Lan vẫn cố gắng giãy giụa.
Đoàn Văn Tranh tiếp tục dỗ dành vài câu, đảm bảo đủ mọi điều kiện nhóc con mới đồng ý nằm xuống ôm gối đầu. Bạn trai nhỏ vừa ấm vừa mềm lại còn không phòng bị, Đoàn Văn Tranh nhìn mà lòng nao nao.
“Tính tốt như vậy, cẩn thận bị người ra bán đi lúc nào không biết.”
Tiết Lan quay đầu ngây thơ hỏi lại.
“Nâng người lên một chút.” Giọng nói Đoàn Văn Tranh đều đều nhìn không ra vui buồn.
Tiết Lan xấu hổ chôn mặt vào gối, trong lúc nhất thời quên mất anh vừa nói gì.
Thấy cậu không động đậy, Đoàn Văn Tranh duỗi tay chụp lấy hai cái bánh bao trắng. Tiết Lan lúc này mới nghe lời nâng người lên.
Hai người sát gần nhau, Tiết Lan vừa mới tắm xong chỉ mặc quần đùi và áo thun trắng.
Đoàn Văn Tranh lột cái quần vướng víu xuống, ánh mắt tối sầm lại.
Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, anh quẹt thuốc lên đầu ngón tay tự nhiên bắt đầu bôi thuốc.
“Thả lỏng.” Tuy rằng nói như thế nhưng âm sắc trong giọng nói anh lại khàn đặc: “Em cứ như thế anh không bôi được.”
Tiết Lan vội vàng muốn ngồi dậy: “Thế không cần…”
“Đừng nhúc nhích, thả lỏng chút.” Đoàn Văn Tranh đè vai cậu lại sau đó cúi người hôn lên cái tai đỏ ửng: “Đừng cắn chặt như vậy.”
Đến đây Tiết Lan đã hoàn toàn xác nhận rõ ràng tên này không có ý định bôi thuốc nghiêm túc cho cậu!!! Nhưng trách ai bây giờ, Tiết Lan không làm gì được vì bị Đoàn Văn Tranh ấn chặt, ngón tay anh còn đang nhẹ nhàng chen vào.
“Đồ…Đồ lừa đảo!”
“Ơi?” Anh cười khẽ: “Anh lừa em chỗ nào?”
“Anh bảo….anh chỉ bôi thuốc thôi mà.” Tiết Lan nghẹn ngào lên án: “Em không sao hết.”
Đoàn Văn Tranh khẽ cắn tai nhóc con vô tội nói: “Thì anh đang bôi mà nhỉ?”
Tiết Lan vùi vào gối đầu, quyết định không để ý tới người này nữa.
Nhưng ai ngờ đâu đột nhiên phía sau vang lên vài tiếng động lạ.
“Anh, anh đừng…” Tiết Lan hết hồn quay đầu lại nhưng đã muộn: “Anh lại lừa em…hức…”
Đoàn Văn Tranh tự biết mình đuối lý, khổ nỗi mặt anh dày hơn bức tường thành. Tới cũng tới rồi, thôi kiên nhẫn ăn nốt lần này vậy.
Cuối cùng giọng điệu lên án của nhóc con biến thành vài tiếng rên vụn vặn như là sợ hàng xóm nghe thấy, lặng lẽ cắn mu bàn tay mình.
“Cứ sợ là tự cắn, tật xấu gì thế?” Tuy là hành động nhỏ nhưng vẫn bị Đoàn Văn Tranh nhận ra, anh kéo tay cậu rồi thế tay mình vào.
Mặt Tiết Lan đỏ tới mức đem đi vắt được ra máu, Đoàn Văn Tranh ban đầu còn cảm thấy thương nhưng đầu ngón tay vừa cảm nhận được cánh môi mềm mại ánh mắt đã sầm xuống, chậc một tiếng rồi làm nhanh hơn nữa.
Chờ tới khi kết thúc Tiết Lan ngủ thẳng tới sáng ngày hôm sau. Trong cơn bàng hoàng, cậu nghĩ tới hôm qua rõ ràng bọn họ đi khách sạn cùng nhau mà sao hôm nay đã trở về…?!
Sau khi nhớ lại, nhóc con quyết định không thèm nói chuyện ba ngày với Đoàn Văn Tranh!
“Lộ Du, đi chơi bóng rổ không?”
Giữa trưa Chu Khán Thanh hào hứng rủ cả đội ra ngoài vận động. Dù gì cũng đang rảnh nên đồng ý hết.
Lâu rồi Tiết Lan không chạm vào bóng, cực kỳ mong chờ được so kè thể lực.
Ai ngờ đâu vừa mới đứng lên đã bị Chu Khán Thanh đè lại.
Y hoảng loạn nhìn cậu chằm chằm từ trên xuống dưới: “Lan Lan chân em chưa tốt, không được chơi cùng!”
Tiết Lan nghẹn lại: “…Không em ổn.”
“Không được không được, bị thương vào gân cốt thì chết dở ra đấy! Thuốc hôm qua anh mua em đã dùng chưa, phải dùng đúng giờ…”
“…” Tiết Lan mờ mịt đáp: “Em khỏe lắm.”
“Không em không hề khỏe.” Chu Khán Thanh kiên định với quan điểm của mình.
“…”
Vì vậy cho nên…
LGW chơi bóng rổ, đội trưởng nhỏ tủi thân ngồi trên ghế trông balo cầm khăn lông tiếp tế.
Những ngày Tiết Lan phải tỏ ra là mình ‘què quặt’ qua đi, mọi người cật lực huấn luyện cho vòng chung kết thế giới, không có lấy một phút giây nghỉ ngơi đầy đủ.
Tiết Viễn Sơn nghe nói Tiết Lan bị trẹo chân, vội vàng chạy qua thăm hỏi. Chỉ là cậu có bị thương đâu, đành phải xấu hổ uyển chuyền từ chối ý tốt của ông. Tiết Viễn Sơn lại đi mua thêm một ít thuốc bổ này kia dặn dò Tạ Tri Niên đưa cho cậu rồi mới yên tâm rời khỏi.
Sau này khi ông đi công tác ở đâu đều sẽ gửi chút đồ bổ cho Tiết Lan.
“Ông chủ các cậu tốt ghê.” Lúc bọn họ luyện tập với chiến đội Vinh Quang, Tạ Tri Niên đưa đồ tới, bọn họ cảm thán ôi sao ông chủ LGW tâm lý.
Chu Khán Thanh dõi mắt nhìn theo: “Anh Niên, còn em thì sao?”
Tạ Tri Niên đưa đồ cho Tiết Lan, quay đầu lạnh lùng phán: “Làm gì có, cậu bị thương chỗ nào?”
“…”
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Tiết Lan thậm chí còn cảm thấy rõ ràng mình chỉ mới đánh vài trận giao hữu với Vinh Quang, Ảo Ảnh và BTR thôi mà ngoài cửa sổ, tiết trời oi bức mùa hè đã dần dần lạnh xuống nhường chỗ cho thời tiết mùa thu êm đềm yên ả.
Trước khi lên đường đi thi đấu, Tiết Lan bị gọi vào văn phòng Tiết Viễn Sơn lần nữa.
“Con chuẩn bị đến đâu rồi?” Tiết Viễn Sơn quan tâm hỏi.
Tiết Lan gật đầu: “Trong khoảng thời gian này mọi người ai ai cũng rất chăm chỉ huấn luyện. Có mọi người ở đây con tin tưởng mọi người sẽ dành được chức vô địch thế giới.”
“Bố cũng rất tin tưởng mấy đứa.” Tiết Viễn Sơn gật đầu, vô thức nắm chặt tay giọng nói mang theo chút khẩn trương: “Chú ý nghỉ ngơi một chút, thân thể là quan trọng nhất.”
Nhìn thấy vẻ mất tự nhiên của ông, trong lòng Tiết Lan ấm áp lạ thường. Cậu biết Tiết Viễn Sơn có kiên trì và trách nhiệm của riêng mình, ông cũng không giỏi mở miệng quan tâm người khác nhưng chỉ cần ông làm được, chắc chắn ông sẽ cố gắng hết mình.
“Vâng, bố cũng thế nhé.”
Tiết Viễn Sơn nhẹ nhàng thở ra, giống như chả biết ở chung với cậu con trai thế nào, đổi đề tài nói: “Chuyện kia Tạ Tri Niên đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần con có thể giành được quán quân thế giới đó sẽ là câu trả lời mạnh mẽ nhất dành cho fans.”
Ông thấy Tiết Lan gật đầu nói mình hiểu, lại tiếp: “Đương nhiên dù có chuẩn bị kỹ thế nào thì cũng không tránh khỏi phản ứng kịch liệt của khán giả…con cần phải chuẩn bị tâm lý.”
Tiết Lan biết chứ.
Dù sao ‘cậu’ đã lừa gạt mọi người lâu như vậy, giờ công khai chắc chắn sẽ có người bắt lỗi.
Nhưng cậu không thể vì thế mà lấp liếm cho qua, cậu sống trong thân thể nguyên chủ, cần phải giúp nguyên chủ lấy lại thanh danh trước công chúng đồng thời cho người hâm mộ lời giải thích hợp lý.
“Con rõ rồi.” Tiết Lan nghiêm túc đáp.
Dứt lời cậu gật đầu với Tiết Viễn Sơn, định ra khỏi văn phòng trước.
“Lan Lan này.” Tiết Viễn Sơn do dự gọi cậu lại, thấy Tiết Lan khó hiểu ông nhanh chân bước tới gần.
“Chuyện này ảnh hưởng khá lớn đến con, vậy nên sau khi công bố hoặc là đánh sau trận chung kết…câu lạc bộ sẽ sắp xếp cho con một kỳ nghỉ xả hơi.”
Ông cười ôm lấy bả vai Tiết Lan, động tác gượng gạo xấu hổ tựa như muốn cho cậu cái ôm cổ vũ mà không biết làm thế nào: “Thời gian này…vất vả cho con.”
Tiết Lan cảm thấy tim đập chậm hơn, cậu cảm thấy đây không phải là cảm xúc của mình. Có lẽ nó đến từ nguyên chủ.
Cậu khẽ thở dài.
Tiết Lan đang muốn nói gì đó lại đột nhiên nhìn thấy Đoàn Văn Tranh xanh mét đứng ở chỗ rẽ hành lang.
Như là một giây sau định xông lên.
Tiết Lan vội vàng kéo xa khoảng cách với Tiết Viễn Sơn, chạy tới bên cạnh anh: “Sắp vào giờ huấn luyện, xin phép con đi trước.”
Dứt lời lôi theo cả Đoàn Văn Tranh.
Hai người nháo nhào xuống tận chân cầu thang, Tiết Lan định giải thích lại bị Đoàn Văn Tranh hất tay ra ngoài: “Đang yên đang lành ông ta ôm em làm gì?”
“Không, không phải…” Tiết Lan hết hồn cao giọng mà lại sợ Tiết Viễn Sơn đi ngang qua, vội vàng giữ chặt Đoàn Văn Tranh lần nữa: “Về rồi nói.”
“Về?” Đoàn Văn Tranh lắc đầu từ chối, liên hệ tới mấy đồ bổ lần trước càng nghĩ anh càng cảm thấy kỳ lạ: “Lần trước ổng đưa đồ cho em là vì em bị thương? Đừng nói là trẹo chân, kể cả Chu Khán Thanh có gãy hai cái đùi chắc cũng chả có nhiều đồ như vậy đâu! Nãy ông ta chạm vào em làm gì? Em…”
Đoàn Văn Tranh vừa nói vừa định kiểm tra cho cậu.
Tiết Lan đỏ mặt vỗ bốp cái vào tay anh, bỗng nhiên cảm thấy Đoàn Văn Tranh chẳng khác nào con cún nhỏ ghen tuông. Mỗi tội đây không phải là nơi hai người nên nói chuyện, Tiết Lan nghe thấy âm thanh đằng xa, nhẹ giọng bảo: “Đi về đi đã, về rồi em nói.”
“Không được, vấn đề này liên quan tới quấy rối nhân viên! Nói cho anh nghe, nếu ông ta dám động tay động chân với em cùng lắm thì tụi mình rời khỏi LGW.”
Lúc này cậu mới nhận ra Đoàn Văn Tranh hiểu lầm thái độ của Tiết Viễn Sơn đối với mình. Cậu giở khóc giở cười nói: “Thực ra ông ấy là…”
Lời còn chưa dứt, đằng sau đã vang lên tiếng nói nghiêm túc: “Tiết Lan là con tôi.”
Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh đồng thời giật mình, cứng đờ quay lại nhìn về người phía sau.
Hết chương 129