Một ít lão nhân đang hóng mát, thậm chí có chút không đành lòng lắc đầu.
- Lại một gia hỏa không may, không biết sẽ gãy chân hay gãy tay đây.
Cô nương xinh đẹp tay cầm Bích Du Tán, vóc người nóng bỏng kia, đến Bình Giang trấn sáu bảy ngày, mỗi ngày đều cầm Bích Du Tán đi vài vòng ở trên đường phố, mỗi lần đều có đăng đồ tử không biết tốt xấu tiến lên bắt chuyện.
Vận khí tốt thì ăn mấy tát tai xám xịt chạy đi, còn loại muốn động tay đông chân kia, thì gãy tay gãy chân bị ném ra.
Diệp Chân bám theo một đoạn, quẹo vào đường tắt, bóng người màu xanh lục ở phía trước khẽ động, đá ngang một cái, mang theo tiếng xé gió thê lương, nhanh như tia chớp đá về phía Diệp Chân.
Truy Tinh Bộ bước ra, thân hình thoắt một cái, Diệp Chân liền xuất hiện ở trước cô nương áo lục này.
- Xin chào, ngươi là Lục La cô nương?
- Hả?
Cô nương áo lục kia dừng lại, xoay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hai tay của Diệp Chân.
Diệp Chân có chút hiếu kỳ, Lục La này, trên mặt lại mang lụa mỏng che mặt, nhìn không ra chân diện mục. Có điều, không luận khuôn mặt, chỉ bằng thân thể mềm mại, uyển chuyển nóng bỏng kia, cũng cực xinh đẹp rồi.
- Ừm, tín vật ở chỗ này!
Diệp Chân vội vàng lấy ra nửa miếng ngọc phù bị tách ra thành hai mảnh, đưa tới, Lục La cũng lấy ra nửa miếng ngọc phù, ghép lại thành một đôi, liền ngẩng đầu nói:
- Ngươi chính là Diệp Chân? Thân thủ cũng không tệ lắm.
- Ngươi chính là bằng hữu mà Liêu giáo tập tìm đến? Tiểu Nguyệt ở đâu?
- Vào đi, Liêu tỷ tỷ bàn giao rất kỹ, ta không dám sơ suất.
Đi vào đường tắt không lâu, Lục La liền đưa Diệp Chân vào một nhà dân.
- Tiểu Nguyệt ở trong nhà này!
Lục La đẩy cửa ra nói.
- Ném Tiểu Nguyệt ở chỗ này một mình?
Diệp Chân nhíu mày, liền bước nhanh vào nội viện, đi đến trước cửa một gian phòng, mở cửa bước nhanh vào.
Ầm!
Diệp Chân vừa mới bước ra, mũi chân đau xót, phảng phất như đụng phải bình chướng gì, một chùm linh quang bùng lên, thân hình của Diệp Chân chấn động, vội lùi mấy bước, mũi chân nhức mỏi không thôi.
Diệp Chân hiếu kỳ, ánh mắt nhìn về phía Lục La.
- Lần này rõ ràng chưa? Dù ta ném Mông Tiểu Nguyệt ở chỗ này một mình, cũng có thể bảo đảm an toàn của nàng.
Lục La ôm cánh tay nói.
Nghe vậy, Diệp Chân không khỏi cười khổ.
Lục La này, thật là một nữ nhân hẹp hòi, mình chỉ lẩm bẩm một câu, liền trả thù ngay, trơ mắt nhìn hắn đụng tới, không một lời nhắc nhở.
Có điều, bình chướng vô hình trước mắt này, làm Diệp Chân rất hiếu kỳ.
- Bình chướng vô hình này là cái gì? Trận pháp sao?
- Một loại phù trận rất đơn giản nhưng hữu hiệu mà thôi, trận pháp chân chính, không phải yêu cầu địa hình khắc khe, là tiêu hao quá lớn, sao ta có thể dùng nổi.
Lục La nói.
- Phù trận?
- Đúng vậy, một loại thủ đoạn phù pháp rất đặc biệt, chờ tu vi của ngươi bước vào Dẫn Linh cảnh. Nếu có hứng thú, thì học tập luyện phù thậm chí bố trí phù trận một chút.
Lục La nói.
Diệp Chân nghe vậy lại ngẩn người, tu vi của ngươi tựa hồ cũng mới Chân Nguyên ngũ trọng thì phải?
- Ai nói?
Một loại chấn động quỷ dị khó nói nên lời từ trên người Lục La tràn ra, Lục La phát ra khí tức, trở nên cực kỳ cường hoành.
- Dẫn Linh hậu kỳ?
Diệp Chân chấn động.
Tu vi Dẫn Linh hậu kỳ, vậy mà ngụy trang thành Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong, đây không phải là đang đào hầm, đào hầm thật to sao?
- Ngươi hành tẩu giang hồ, không hiển lộ ra tu vi chân chính chấn nhiếp đạo chích, còn ẩn giấu tu vi làm gì?
- Tu vi mạnh liền không có người để ý sao? Tồn tại có thể thu thập Dẫn Linh cảnh hậu kỳ nhiều lắm. Ngược lại ngụy trang thành Chân Nguyên ngũ trọng, lúc có người đánh chủ ý tới ta, cũng sẽ có chút chủ quan, tu vi cùng ta không sai biệt lắm sẽ bị ta thu thập thảm, tu vi cao hơn ta, cũng sẽ bị ta đánh lén thảm.
Diệp Chân nghe xong, điều này cũng đúng.
Có điều, pháp môn này của Lục La, tựa hồ còn lợi hại hơn Liễm Tức Thuật mà hắn học được, tác dụng chủ yếu của Liễm Tức Thuật là thu liễm khí tức tinh huyết, lúc đối mặt Yêu thú tác dụng khá lớn, nhưng đối mặt võ giả, liền không cách nào ẩn tàng.
Vừa nói chuyện, Lục La vừa đi tới cửa, trên tay xuất hiện một tờ linh phù, linh quang phun trào, trên ngọc phù có quang hoa bắn ra bốn phía, một đạo bình chướng vô hình hiện ra.
Phù quang thu lại, Mông Tiểu Nguyệt đang ngồi ở trong phòng liền hiện ra thân hình.
- Diệp Chân ca ca!
Mông Tiểu Nguyệt giống như chim yến bay về rừng, nhào vào trong ngực Diệp Chân.
- Sao bây giờ ngươi mới đến, ở trên núi, ngươi cũng không đến thăm ta!
Vừa thấy mặt, là một trận phàn nàn.
Bởi vì hành trình sinh tử ở Âm Sơn sơn mạch kia, Mông Tiểu Nguyệt rất ỷ lại Diệp Chân.
Nhưng thần sắc của Diệp Chân thì có chút xấu hổ.
Nguyên nhân rất đơn giản, bảy tám tháng không thấy, Mông Tiểu Nguyệt trổ mã càng thêm xinh đẹp, thân thể thiếu nữ linh lung không nói, trước ngực cũng bay bổng, bây giờ lao thẳng vào trong ngực Diệp Chân, đây chính là không hề cố kỵ ma sát ở trong ngực Diệp Chân, bên cạnh lại có Lục La nhìn thấy, không xấu hổ mới lạ.
- Đi làm nhiệm vụ tông môn, mới đến! Ngươi thì sao, ở đây như thế nào?
- Cũng bình thường, Lục La tỷ tỷ đối với ta rất tốt, ngoại trừ không cho ta đi ra ngoài!
- Nàng cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nơi này đã sắp tiến vào phạm vi thế lực của Ly Thủy Tông.
Cũng may Thải Y cùng Liêu Phi Bạch có phương pháp dạy bảo, bây giờ Mông Tiểu Nguyệt trở nên chói lọi hơn không ít, có điều vừa nhắc tới Ly Thủy Tông, trong con ngươi liền cháy bùng lên cừu hận.
- Diệp Chân ca ca, khi nào chúng ta đi? Sư phụ nói, chỉ cần hoàn thành chuyện này, tu vi của ta có thể đột nhiên tăng mạnh, không bao lâu, ta liền có thể báo thù.
Thần sắc của Mông Tiểu Nguyệt trở nên nghiêm nghị.
- Không vội, ta và Lục La thương lượng một chút rồi nói.
Lúc đến, Liêu Phi Bạch giao phó, nàng sẽ tìm cho Diệp Chân một trợ thủ có thể tuyệt đối tín nhiệm tiếp ứng hắn, có năng lực cực kỳ đặc thù, hơn nữa trước kia bởi vì nguyên nhân nào đó, phải sinh tồn ở Âm Sơn Hạp Cốc một đoạn thời gian, rất tinh tường địa hình nơi đó, bảo Diệp Chân muốn làm chuyện gì cũng phải thương lượng với nàng.
- Bây giờ chúng ta chỉ có thể xa xa vòng vào Âm Sơn sơn mạch, từ Âm Sơn sơn mạch đi qua mặt sau của Âm Sơn Hạp Cốc. Sau đó lại từ phía sau tùy thời tiến vào Âm Sơn Huyết Hạp.
Lục La nói.
Sau trận đại chiến ở Âm Sơn Hạp Cốc, nơi này có rất nhiều tên. Trong đó Âm Sơn Huyết Hạp truyền lưu phổ biến nhất.
- Như vậy đoạn đường này sẽ trở nên rất nguy hiểm. Vòng ra sau Âm Sơn Hạp Cốc, không chỉ né qua vô số Yêu thú ở trên đường đi, còn có thể tao ngộ người Nam Man tộc! Ở trong núi rừng, đụng phải người Nam Man tộc, còn nguy hiểm hơn đụng phải Yêu thú.
Dừng một chút, Diệp Chân lại nói:
- Con đường tiến về Âm Sơn Hạp Cốc, có phải đều bị người Ly Thủy Tông phong tỏa hay không?
Diệp Chân rất rõ ràng, Lục La nói đường thẳng không thông, kia khẳng định là có nguyên nhân.
- Không sai!
- Trước đây ta điều tra qua, ở cửa vào Âm Sơn Huyết Hạp, có sáu người Ly Thủy Tông âm thầm trông coi. Hơn nữa những cửa khác có thể đi vòng tiến vào, cũng có người Ly Thủy Tông trông giữ. Tu vi, lấy Dẫn Linh cảnh chiếm đa số.
Dừng một chút, Lục La lại nói:
- Nếu chỉ xông qua Âm Sơn Huyết Hạp, cũng không phải vấn đề lớn gì. Nhưng chúng ta muốn đi vào Âm Sơn Huyết Hạp làm việc, hơn nữa nói không chắc phải kéo một đoạn thời gian, nên ở trước đó, là tuyệt đối không thể kinh động người của Ly Thủy Tông.
Sau khi thảo luận nửa ngày, chỉ có thể dựa theo phương án Lục La chỉ định hành động. Hết cách rồi, nếu ở trước đó kinh động đến người của Ly Thủy Tông. Sự tình tuyệt đối không làm được không nói, thậm chí sẽ đưa tới họa sát thân.
- Khi nào chúng ta xuất phát?
Diệp Chân hỏi.
- Năm ngày sau, trên đường quá hung hiểm, vì đề phòng lỡ như có xảy ra chuyện gì, ta cần luyện chế mấy bộ phù trận dự bị.
Lục La nói.
- Được!
Diệp Chân đáp ứng.
Mấy ngày nay thần kinh căng thẳng, quá mức mệt nhọc, Diệp Chân cũng cần nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa mấy ngày nay chiến đấu đoạt được, Diệp Chân cũng cần tĩnh tâm nghiên cứu, hấp thu chỗ tốt.
Ban đêm, bởi vì nam nữ bất tiện, Diệp Chân phải ngủ ở trong kho củi.
Có điều, dù mệt mỏi nữa, cảm giác nẳm xuống có thể ngủ, nhưng Diệp Chân vẫn kiên trì khoanh chân tu luyện.
Mỗi đêm tu luyện hai canh giờ, tuyệt đối không thể thiếu.
Vận chuyển Nhất Khí Hỗn Nguyên Công, trước mặt để hai bình Ngưng Chân Đan, mỗi qua một phút, Diệp Chân há mồm khẽ hấp, trong bình sẽ bay ra một viên Ngưng Chân Đan, bay vào trong miệng Diệp Chân, hắn nuốt vào trong bụng, hóa thành dược lực cuồn cuộn tan ra.
Diệp Chân thôi động Nhất Khí Hỗn Nguyên Công luyện hóa dược lực, dược lực bàng bạc chuyển hóa thành Chân Nguyên, tăng lên tu vi.
Một phút đồng hồ sau, lại một viên Ngưng Chân Đan bay vào trong miệng.
Cứ như thế, liên tiếp tu luyện hai canh giờ, Diệp Chân liền tiêu hao hết mười sáu viên Ngưng Chân Đan.
Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ lớn tiếng kinh hô, Diệp Chân không phải đang ăn đan dược, rõ ràng là đang ăn bạc.
Một viên Ngưng Chân Đan giá trị ngàn lượng bạc, mười sáu viên, là một vạn sáu ngàn lượng bạc, tu luyện như thế, thật đúng là không phải người bình thường có thể chơi được.
Có điều, tu vi tăng lên, lại cực kỳ rõ ràng.
Diệp Chân cảm giác, tu vi của hắn, đã đến gần Chân Nguyên tứ trọng đỉnh phong.
Hơn nữa, nhiều Ngưng Chân Đan như vậy đập xuống, tu vi không tăng lên liền không có thiên lý.
Rất nhiều đệ tử nội môn của Tề Vân Tông cả tháng tiêu hao hết Ngưng Chân Đan, cũng không bằng Diệp Chân tiêu hao một đêm.
Sau năm ngày, Diệp Chân mang theo Lục La trên mặt che khăn xanh cùng Mông Tiểu Nguyệt che khăn đen bước ra tiểu viện, rời khỏi Bình Giang trấn.
Đương nhiên, lúc rời đi, không ít lão nhân chỉ trỏ, một ít người nhàn rỗi vẻ mặt hâm mộ nhìn Diệp Chân nói.
- Con mẹ nó tiểu tử này quá ngưu, cô nàng hung hãn như vậy cũng có thể hàng phục.
Lời này, làm Lục La nghe được mặt tối sầm lại, nếu không phải Diệp Chân kéo nàng, đoán chừng người nhàn rỗi kia đã không còn răng.
Rời khỏi Bình Giang trấn, một đường đi thẳng đến Âm Sơn sơn mạch, chuẩn bị xuyên qua Âm Sơn, đến sau lưng Âm Sơn Huyết Hạp, lại tùy thời tìm địa phương tiến vào Âm Sơn Huyết Hạp, giúp Mông Tiểu Nguyệt tiếp thu truyền thừa.
Chỗ sơn môn của Ly Thủy Tông.
Sở Quân thiếu một mắt, hào hứng vọt vào tĩnh thất của chưởng môn, gương mặt tràn đầy ý mừng.
Có điều Sở Quân hiện tại, coi như gương mặt vui vẻ, nhưng bởi vì lỗ đen trên mắt, khuôn mặt nhìn như thế nào cũng cảm giác rất dữ tợn, dù độc nhãn kia đã được một viên bảo thạch điền vào.
- Phụ thân, nghe nói người thăm dò được hành tung của Diệp Chân?
Sở Thái Bình đang tĩnh tọa nhẹ gật đầu.
- Không sai, có điều, tình báo này lại tới rất kỳ quặc!
- Kỳ quặc?
- Đúng vậy, chúng ta cũng không có thăm dò ra hành tung của Diệp Chân, mà là có người cố ý đưa tình báo này cho chúng ta?
- Quản nhiều như vậy làm gì, phụ thân, người nói mau, Diệp Chân đang ở nơi nào, ta nhất định phải giết hỗn đản này!
Sở Quân nắm chặt quả đấm.
- Trong tình báo nói, Diệp Chân ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn, hành tung lại xuất hiện ở Thạch Hà thành, cũng có khả năng... Cụ thể, chính ngươi xem đi...
- Được!
Tiếp nhận tình báo, thân hình Sở Quân lóe lên, phóng về phía Thạch Hà thành.
- Quân nhi, cẩn thận một chút, không thể chủ quan....
Thanh âm có chút già nua của Sở Thái Bình vang lên.
Sau khi Sở Quân rời đi, một thân ảnh thoáng hiện ở sau lưng Sở Thái Bình.
- Tông chủ, có cần phái người hiệp trợ Thiếu chủ không?
- Không cần!
Sở Thái Bình chậm rãi lắc đầu.
- Diệp Chân đã trở thành tâm ma của Quân nhi, phải do hắn tự tay giết chết, mới có thể phá vỡ tâm ma...
- Đúng rồi, ngươi cảm thấy phần tình báo thần bí này, sẽ là ai đưa tới cho chúng ta?
- Tông chủ, ta cảm thấy, rất có thể là người của Tề Vân Tông, hơn nữa địa vị sẽ không quá thấp.
- Vì cái gì?
- Diệp Chân tới Thạch Hà thành làm nhiệm vụ tông môn bí ẩn như vậy, ngoại nhân há có thể đơn giản biết được?
- Cũng phải...
...
Định Quang Phong, gương mặt của Phiền Sở Ngọc phẫn hận.
- Tặc tử Diệp Chân này quá đáng hận, lại để hắn chạy thoát không nói, còn hại Nhị sư đệ mất một cánh tay! Hừ, tiện nhân Liêu Phi Bạch này, lại cho Diệp Chân đồ vật như thế hộ thân!
Giận dữ mắng vài câu, Phiền Sở Ngọc nhìn Hồng Bán Giang nói:
- Sư tôn, nếu không để ta cải trang ra tay đi?
Hồng Bán Giang chậm rãi lắc đầu.
- Không được, Liêu Phi Bạch kia suốt ngày nhìn chằm chằm chúng ta, ngươi và ta, tuyệt đối không thể ra tay!
- Vậy làm sao bây giờ?
Phiền Sở Ngọc gấp rồi.
- Chẳng lẽ lại chắp tay tặng Thải Y cho Diệp Chân, bí mật trên người Thải Y...
- Sở Ngọc, bình tĩnh đừng nóng! Chuyện này, ta đã có an bài.
- Sư tôn, an bài gì?
- Mượn đao giết người mà thôi!
Hồng Bán Giang gằn giọng cười một tiếng, đáng tiếc nói:
- Đáng tiếc, biện pháp mượn đao giết người này của ta thi triển hơi trễ, bằng không...