Hồng Báo đang tu luyện võ kỹ nghe được âm thanh của Diệp Chân, mắt tam giác trừng tròn vo.
- Tốt lắm Diệp Chân, gia gia không đi tìm ngươi, ngươi cũng dám khiêu chiến ta, muốn chết!
Vèo một tiếng, Hồng Báo lao ra rừng cây, chạy về phía đài đấu võ.
Lý Vân Thông, xếp thứ ba trên Địa Bảng, đang tĩnh tọa tu luyện ở trong tĩnh thất, nghe được thanh âm của Diệp Chân vang vọng ở trên không Đông Lai Phong, cũng đứng dậy đi về phía đài đấu võ.
- Tiểu tử Diệp Chân này điên rồi sao? Có điều, bất luận thắng bại, Hồng Báo ra tay, ta cũng phải cẩn thận nhìn một chút. Hắn xếp thứ hai trên Địa Bảng, ta là thứ ba a.
Trên đỉnh Đông Lai Phong, Cổ Đa Trí đang đón gió luyện kiếm, thần sắc có chút âm nhu, trường kiếm đột nhiên thu lại.
- Có ý tứ, có ý tứ, một tiểu tử không có danh tiếng gì, dám khiêu chiến Hồng Báo xếp thứ hai trên Địa Bảng, Địa Bảng yên lặng nhiều ngày, nói không chừng sẽ bởi vậy náo nhiệt lên. Cái náo nhiệt này, ta xếp thứ nhất trên Địa Bảng, cũng phải đến xem một chút!
Khu giáo tập trên đỉnh Đông Lai Phong, Liêu Phi Bạch đang nhắm mắt ngồi xếp bằng cũng bị thanh âm này dọa cả kinh, mở mắt ra, mày liễu nhíu một cái, trên gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện ra một tia lo lắng.
- Vậy màdám khiêu chiến Hồng Báo xếp thứ hai trên Địa Bảng, tu vi của hắn đột phá đến Chân Nguyên cảnh? Nhưng coi như tu vi của hắn đột phá đến Chân Nguyên cảnh, Hồng Báo cũng không phải hắn có thể đơn giản chiến thắng.
Trong đôi mắt xinh đẹp ba quang lưu chuyển, đột nhiên Liêu Phi Bạch cười khẽ.
- Có điều, phần dũng khí này rất hợp khẩu vị của ta, hi vọng hắn sẽ không bị hành hạ quá thảm...
Toàn bộ Đông Lai Phong, bởi vì tiếng rống này của Diệp Chân, mà dần dần tỉnh lại, đệ tử ngoại môn khổ tu ở các nơi, nhao nhao dừng quyền cước lại, lao về phía đài đấu võ, nhất là những đệ tử ngoại môn nổi danh trên Địa Bảng.
- Có người khiêu chiến Hồng Báo chiếm vị trí thứ hai trên Địa Bảng dài đến một năm, đặc sắc như vậy, nhất định phải đi xem, ít nhất cũng có thể nhìn xem hư thật của Hồng Báo...
Dưới đài đấu võ, nhìn Diệp Chân hào khí vạn trượng ở trên đài, Kim Nguyên Bảo trợn mắt há hốc mồm.
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng không nghĩ tới Diệp Chân sẽ quang minh chính đại khiêu chiến Hồng Báo như thế. Hồng Báo xếp thứ hai trên Địa Bảng, đây chính là tồn tại ngay cả Cổ Đa Trí xếp thứ nhất trên Địa Bảng cũng không nguyện ý trêu chọc.
Cho dù hắn xếp thứ chín trên Địa Bảng, thấy Hồng Báo cũng chỉ có đi vòng qua, nhưng Diệp Chân, trở thành đệ tử ngoại môn mới hơn bốn tháng, liền dám khiêu chiến Hồng Báo!
Diệp Chân quát lên, để đám đệ tử ngoại môn bởi vì thua tiền ủ rũ rời đi trong nháy mắt tụ trở về chung quanh đài đấu võ, nhìn thoáng qua Diệp Chân lòng tin tràn đầy ở trên đài, trong lòng tất cả mọi người chỉ hiện lên một ý niệm... Diệp Chân phải thua không thể nghi ngờ!
Trong nháy mắt tiếp theo, mấy trăm đệ tử ngoại môn phần phật vây về phía Kim Nguyên Bảo.
- Kim sư huynh, mở bàn!
- Kim Nguyên Bảo, nhanh mở bàn, chúng ta muốn đặt cược!
Đây là lần thứ nhất Kim Nguyên Bảo bởi vì mở sòng bài mà đổ mồ hôi lạnh. Nếu như nói Diệp Chân chiến thắng Mã Hồn, là vì mọi người không hiểu rõ thực lực của Diệp Chân, để Kim Nguyên Bảo nhặt được một món hời lớn.
Kỳ thật thời điểm mở sòng cho Diệp Chân cùng Mã Hồn, Kim Nguyên Bảo đã từng nghĩ qua, có thể chung đủ hay không?
Nhưng hiện tại, coi như để hắn tỉ mỉ phân tích một trăm lần một ngàn lần, hắn quan sát thực lực của Diệp Chân, Kim Nguyên Bảo cho ra kết luận đều giống nhau, Diệp Chân cơ hồ không có bất kỳ thắng khả năng.
Nếu như nhất định phải cho tỷ lệ, tỷ lệ kia có thể là.... Một phần vạn!
Loại tình huống này, nếu hắn mở sòng, cái kia chính là phải thua không thể nghi ngờ, còn là loại thua luôn cả quần kia.
- Cái này... không phải Hồng sư huynh còn chưa tới sao?
Kim Nguyên Bảo có chút đau thương ứng phó, đầu óc nhanh chóng xoay tròn, tự hỏi hôm nay có phương pháp nào thoát thân không.
- Diệp Chân, lão tử đến rồi, ngươi chờ đó cho ta!
Trên đỉnh núi xa xa, tiếng gào thét của Hồng Báo vang lên, khiến cho khóe miệng của Kim Nguyên Bảo cứng ngắc.
- Ha ha ha, Lý sư đệ, chúng ta tới so khinh công, nhìn xem ai nhanh hơn!
- Nào dám không tòng mệnh!
Thoáng chốc, hai đạo nhân ảnh nhanh như điện chớp, một cái như du long, một cái nhanh hơn thiểm điện, như hai làn khói nhẹ, bay nhanh về phía đài đấu võ.
- Đại sư huynh cùng Lý sư huynh!
Mọi người kinh hô.
Mới đầu hai bóng người bất phân cao thấp, sau đó thân hình của Cổ Đa Trí càng chạy càng nhanh, tốc độ của Lý Vân Thông, lại một mực bảo trì ở trên một đường thẳng, đến cuối cùng, Cổ Đa Trí tới trước Lý Vân Thông mấy chục mét.
- Đại sư huynh uy vũ!
Thấy Cổ Đa Trí thắng, rất nhiều đệ tử ngoại môn cùng kêu lên.
- Ha ha ha, Lý sư đệ, ngươi vẫn như cũ, mọi thứ đều không thích tranh cường háo thắng, mới vừa rồi ngươi còn lưu lại mấy phần lực lượng a?
Cổ Đa Trí đi vào đám người, rất nhiều đệ tử ngoại môn tự động nhường đường cho Cổ Đa Trí, tên tuổi Địa Bảng đệ nhất đại sư huynh của Cổ Đa Trí là rất vang dội.
- Ngươi chính là Diệp Chân khiêu chiến Hồng Báo kia?
Cổ Đa Trí híp mắt đánh giá Diệp Chân.
- Diệp Chân gặp qua Đại sư huynh!
- Tốt, tốt! Hôm nay bất luận thắng thua, chỉ là phần dũng khí này, liền để cho ta bội phục!
Nói xong, Cổ Đa Trí đi vào trong đám người, rất nhiều đệ tử ngoại môn như sao vây trăng vây quanh Cổ Đa Trí, thỉnh thoảng có người tiến lên vấn an.
- Diệp sư đệ, sao ngươi xúc động như thế? Lát nữa nếu không địch lại, thì sớm nhận thua, bảo vệ bản thân mình...
Lý Vân Thông than nhẹ một tiếng, dặn dò Diệp Chân một câu, liền ẩn vào trong đám người không nhiều lời nữa.
Càng ngày càng nhiều đệ tử ngoại môn từ bốn phương tám hướng chạy tới, tiếng hô muốn Kim Nguyên Bảo mở sòng cũng càng ngày càng cao.
- Kim Nguyên Bảo, con mẹ nó không phải ngươi vừa thắng bạc đã muốn chạy chứ?
- Kim sư huynh, nhanh mở sòng, ta đang chờ đặt cược a, vừa rồi thua năm trăm lượng bạc, ta nhất định phải tìm trở về.
Dưới quần chúng mãnh liệt, mồ hôi lạnh trên trán Kim Nguyên Bảo chảy xuống. Mọi người làm như thế, quả thực là đến nhặt bạc a, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tình hình trước mắt này, chỉ cần mua Hồng Báo thắng, cái kia chính là nhặt bạc thật rồi.
Nhìn thấy đệ tử ngoại môn càng tụ càng nhiều, Kim Nguyên Bảo sắp khóc, nếu mở sòng, đây chẳng phải là phải thua sạch sao?
Ai không biết nhặt bạc?
Coi như hắn hạ tỉ lệ đặt cược đến thấp nhất, nhưng cũng không chịu nổi số lượng nhiều a.
Kim Nguyên Bảo rất rõ ràng, hôm nay nếu hắn mở sòng, vốn liếng mấy năm này hắn tích lũy, sẽ phải nôn ra toàn bộ.
- Được, uy tín mất thì mất, dù sao cũng hơn thua luôn cả quần, cùng lắm thì về sau không bài bạc nữa...
Cắn răng một cái, Kim Nguyên Bảo nhướng mày hô lớn.
- Ai ôi, ta đau bụng...
Thân hình lóe lên, Kim Nguyên Bảo định thi triển tuyệt chiêu, rời đi nơi này.
Nhưng một âm thanh vang lên, khiến bước chân của Kim Nguyên Bảo ngừng lại.
- Kim Nguyên Bảo, làm người nên phúc hậu một chút, cầm cái, cho tới bây giờ không có đạo lý ăn xong liền chạy, hôm nay sòng bạc liên quan tới Diệp Chân, ngươi đã mở đầu, thì phải làm đuôi. Hôm nay nếu ngươi dám chạy, vậy sau này sinh ý ở Đông Lai Phong, ngươi không được nhúng tay nữa!
Đại sư huynh Cổ Đa Trí hừ lạnh một tiếng, để Kim Nguyên Bảo cười còn khó coi hơn khóc.
- Đại sư huynh, ta sao dám chứ.
Kim Nguyên Bảo làm bộ vuốt bụng.
- A, kỳ quái, sao ta lại hết đau bụng nhỉ!
- Phúc hậu con mẹ ngươi!
Kim Nguyên Bảo thầm mắng một câu, bất đắc dĩ thét to.
- Đến đến, bắt đầu mở sòng, Kim Nguyên Bảo ta làm cái, tỉ lệ đặt cược của Hồng Báo mười bồi một, tỉ lệ đặt cược của Diệp Chân... Một bồi mười!
Kim Nguyên Bảo cắn răng, ép tỉ lệ đặt cược của Hồng Báo đến thấp nhất, đồng thời cũng nâng tỉ lệ đặt cược của Diệp Chân lên một trình độ khủng bố, hi vọng nhờ vào đó đến hấp dẫn một ít gia hỏa mạo hiểm mua Diệp Chân, giảm bớt tổn thất.
- Đại sư huynh uy vũ!
Hoan hô một tiếng, rất nhiều đệ tử ngoại môn tiến lên đặt cược.
- Mua Hồng Báo, một ngàn lượng!
- Ta mua Hồng sư huynh, ba trăm điểm cống hiến!
...
Rất nhiều đệ tử ngoại môn điên cuồng, Kim Nguyên Bảo lại trợn tròn mắt, theo nhận tiền đặt cược càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Kim Nguyên Bảo càng ngày càng tái nhợt.
Số tiền này, không chỉ để hắn bồi vốn gốc, chỉ sợ còn phải nợ một khoản lớn!
- Năm trăm lượng, ta mua Diệp Chân.
Thanh âm của Phùng Hạo Nhiên vang lên, quả thực như tiếng trời.
- Phùng Hạo Nhiên, ngươi cũng dám mua Diệp Chân? Xem bồi không chết ngươi, ta vẫn thành thành thật thật kiếm một hai viên Huyết Nguyên đan đi. Ta mua Hồng Báo, tám trăm lượng bạc, hai trăm điểm cống hiến.
Thạch Thiên Giáp nhìn Phùng Hạo Nhiên nói.
- Ngươi không hiểu!
Phùng Hạo Nhiên cho Thạch Thiên Giáp một bóng lưng hoàn mỹ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đài đấu võ, tràn đầy nóng bỏng.
Ầm!
Hồng Báo vội vàng chạy tới nhảy lên thật cao, thời điểm lao về phía đài đấu võ, một quyền đánh xuống mặt đất, đá vụn bay loạn.
- Diệp Chân, chính là ngươi khiêu chiến ta!
Hồng Báo liếm môi, trong tròng mắt tràn đầy chiến ý.
- Không sai!
- Lá gan không nhỏ, ta thích!
Hồng Báo nhìn Diệp Chân nhe răng.
- Đã sớm muốn đánh ngươi, như vậy có thể đánh càng thống khoái hơn, dù đánh chết, cũng sẽ không có người trách ta!
Sau đó Hồng Báo quát lên:
- Đến đây đi, thật lâu không có người dám lên đài đấu võ khiêu chiến ta, quả đấm của ta đã bắt đầu ngứa, ta đã đợi không kịp!
- Chậm đã!
Đột nhiên Diệp Chân ngăn cản.
- Như thế nào, ngươi sợ? Sợ liền tới dập...
- Ha ha ha ha, sợ, nếu sợ ta đã không dùng Khoách Âm Phù khiêu chiến ngươi!
Cười một tiếng dài, Diệp Chân chỉ Kim Nguyên Bảo nói:
- Ta chuẩn bị dùng toàn bộ tài sản của ta mua mình thắng, ngươi có dám không?