Năm năm sau.
Hôm nay ở thành Bắc trời mưa nhẹ, gió đầu xuân cuốn theo những hạt băng mạnh mẽ va đập vào cửa kính nhưng khi rơi xuống đất thì thành một cơn mưa nhẹ.
Trên mặt đất không còn đọng nhiều nước nhưng cũng có thể làm văng lên xe. Đặc biệt hơn là khi có người lái xe nhanh, những vệt nước này có thể đập đến cửa kính ô tô.
Xe lái thẳng vào nội thành, bởi vì lúc này là giờ cao điểm buổi sáng trên những con đường trung tâm kẹt cứng xe, Quan Cảnh Minh lúc này cũng đang vội vội vàng vàng lái xe đến bệnh viện.
Vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên người vẫn còn hơi chút ẩm ướt, Quan Cảnh Minh đứng nói chuyện với hộ lý ở cửa một hồi mới đi vào.
Trong khoảng thời gian này, anh phải tiến tổ quay phim, tổng cũng đã gần ba tháng không có trở về nơi này, cho nên trước tiên muốn trao đổi với hộ lý tình hình bên trong một chút.
Thượng Nghiên hôn mê đến nay cũng là năm thứ năm.
Mà bên ngoài,ngành công nghiệp giải trí qua chừng ấy năm cũng đã đổi mới vô cùng nhanh chóng, công chúng vốn dĩ từ lâu đã sớm quên mất ở nơi đó đã từng có một nữ minh tinh nổi tiếng một thời Thượng Nghiên.Chỉ có một mình Quan Cảnh Minh chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ,vẫn luôn ở nơi này chờ đợi có một ngày cô sẽ tỉnh dậy.
Hộ lý giao phó cặn kẽ lại tất cả tình hình Thượng Nghiên cho Quan Cảnh Minh một lần.Chủ yếu là cô ấy không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, thể chất mỗi ngày mai một, dần dần suy giảm, cơ bắp cũng bắt đầu teo đi, muốn cô ấy tỉnh lại trừ phi xuất hiện kỳ tích.
Nghe được câu này, trong lòng Quan Cảnh Minh đã không hề gợn sóng.
Trong năm năm qua,tần suất anh nghe được câu này quá nhiều lần.Nhiều lần đến nỗi,mỗi khi anh đi vào giấc ngủ câu nói này vẫn luôn luôn nhắc nhở sự hy vọng của anh bây giờ cũng không còn nhiều nữa,nó dần dần lụi tàn theo Thượng Nghiên,ngày này qua ngày nọ,thậm chí là năm này qua năm nọ.
Cùng hộ lý nói qua một lúc,Quan Cảnh Minh thật cẩn thận đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Bên trong căn phòng lúc này cùng thời tiết bên ngoài không hề khác nhau là mấy, đặc biệt vô cùng u ám.
Quan Cảnh Minh bật đèn trước giường sau đó mới tìm một cái ghế đẩu bên cạnh ngồi xuống, tự mình bắt đầu xoa bóp cơ bắp cho Thượng Nghiên.
"Lần này,anh quay một bộ phim cổ trang."Giọng nói Quan Cảnh Minh trước sau như một vô cùng ôn nhu:"Là một vai diễn khá tốt,anh trong vai Tam hoàng tử,độ tương phản so với lần trước rất lớn, em còn nhớ" Thẩm mỹ nhân "kỳ trước của anh không? Mặc dù không tương phản nhiều lắm nhưng ít nhiều gì cũng tạo cho mọi người một kỷ niệm sâu sắc.Lần này thì đột phá hơn,tổng cảm thấy nhân vật này có gì đó tương đối nổi trội về xuất thân cao quý, yêu thương huynh đệ,tài nghệ cũng không hề thua kém nhân vật nam chính,tính cách lại vô cùng chính trực,nói chung anh rất thích nhân vật này."
Người trên giường bệnh vẫn như cũ bất động, hai bên má gầy gò lõm xuống, lộ ra rõ ràng hai bên gò má rất lớn,hầu như trên mặt chỉ còn da bọc xương trông vô cùng đáng sợ.
Quan Cảnh Minh không cảm thấy gì, anh...giống như chỉ đang tự nói với chính mình:
"Đứa nhỏ của Tống Thanh Y cùng Trình Dật năm nay cũng đã bốn tuổi, rất nhanh lại sắp đến sinh nhật năm tuổi của cậu nhóc, anh cũng không biết năm nay nên thay em tặng gì cho thằng bé nữa. Nếu năm nay,em tỉnh dậy, nhất định có thể tự mình chọn được món quà phù hợp nhất cùng anh đi qua bên ấy. Đúng rồi, tuần trước cô ấy có tới thăm em cơ mà, anh nghĩ em có thể cảm nhận được giọng nói của cô ấy?Tống Thanh Y vẫn luôn là người em thương nhất trên thế giới này mà....phải không Thượng Nghiên?? Bác sĩ ở đây đều nói em hẳn là có thể nghe được...
Quên mất,nói cho em biết nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Giải thưởng Hoa vàng năm nay là Ôn Viễn. Em còn nhớ bộ « Lộng Ảnh » lúc trước không??
Chính là của đạo diễn Lương,người đã điện thoại cho em lúc trước nói là dù có như thế nào,em cũng phải nhận vai chính trong tác phẩm của ông ấy đó!Em còn nhớ cái kịch bản còn chưa được đạo diễn Lương viết ra ấy!!
Đáng tiếc sau này em nằm viện, không tỉnh dậy được nên cuối cùng ông ấy đã lựa chọn Ôn Viễn,người có kỹ năng diễn xuất khá tốt là đối thủ đáng gờm của em khi em casting bộ " Lặng "
Ôn Viễn đã từng đến đây thăm em sau khi biết vai chính này đáng lẽ thuộc về em và trêu chọc nói rằng nếu em có thể tỉnh dậy ngay lúc này,khả năng xem chừng lại che mất ánh đèn sân khấu của cô ấy như trước rồi, em có nhớ không??
Gần đây,mỗi buổi tối anh đều không ngủ được,một mình ở trong đoàn xem lại những bộ phim lúc trước em từng đóng chính, trùng hợp vừa lúc thấy được bộ " Vẻ đẹp của núi và sông "mỗi một nhân vật trong đó đều cho anh một cảm giác vô cùng nặng nề, mặc dù là tác phẩm trong những năm đầu em diễn xuất nhưng trông nó không hề hài hòa chút nào.
Trước kia,kỳ thật vẫn luôn không hiểu tại sao bộ này lại hót như vậy trông khi nội dung chính không mấy là tốt, lần này xem lại mới có cái nhìn sâu sắc hơn một chút.Chung quy,cái sâu sắc bên trong,phải là người từng trải mới hiểu rõ được "
Quan Cảnh Minh lẩm bẩm như thể đang trò chuyện với một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Người trên giường vẫn không nhúc nhích,giống như một con rối vô hồn không khác là bao.
Còn đang mãi nói chuyện thì điện thoại bất ngờ vang lên.
Quan Cảnh Minh bất giác cau mày khi nhìn thấy ID người gọi hiển thị trên màn hình. Mặc dù anh rất không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng nhận "Mẹ"
Mẹ Quan hừ lạnh một tiếng "Con về thành Bắc rồi?"
"Vâng." Quan Cảnh Minh trả lời. Trước khi Mẹ Quan kịp nói tiếp,anh lại nói thêm "Bây giờ,con vẫn còn đang ở trong bệnh viện, thăm A Nghiên xong sẽ trở về, giữa trưa mẹ không cần làm cơm cho con."
"Mẹ biết mà!" Cảm xúc Mẹ Quan vô cùng kích động:
"Quan Cảnh Minh đã năm năm rồi, con vẫn một mực như vậy đợi con bé, trả tiền thuốc men, lo chu toàn tất cả thậm chí một mình rời đi đến đoàn phim cũng không quên mời hộ lí, sau này chỉ cần trở lại liền đến bệnh viện thăm con bé, ngày qua thàng,tháng qua năm,mẹ thấy ở nơi đó gần như trở thành ngôi nhà thứ hai của con luôn rồi.
Mẹ không hề trách con vì những thứ nhỏ nhặt như thế này nhưng con xem đi,ngần ấy năm,con nhìn con bé xem,nó không thể tỉnh lại mà rời đi cũng không. Con không thể tiếp tục như vậy mãi, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Nếu con bé hôn mê mười tám năm, con có đủ khả năng ở cạnh con bé mãi không?! "
Quan Cảnh Minh khẽ thở dài không nói gì.
Kỳ thực,thái độ của Mẹ Quan anh cũng hiểu,bà ấy từ khoan dung dịu dàng đến thành không thể chịu đựng được nữa.
Giống như một năm rồi lại một năm, sự kiên nhẫn của bà ấy cũng dần dần biến mất và bây giờ sự kiên nhẫn ấy hầu như là không còn sót lại một chút gì.
"Mẹ mặc kệ, lần này con không thể cự tuyệt ý của mẹ nữa." Mẹ Quan hít một hơi thật sâu "Con gái của dì Tôn năm nay 28 tuổi,sau khi đi ra nước ngoài học ngành tài chính,con bé đã làm việc ở Wall một thời gian. Lần này quyết định trở về nước, làm giám đốc điều hành cấp cao trong công ty M, nhìn bề ngoài vừa dịu dàng xinh đẹp lại rất có khí chất, dù sao trong lòng mẹ nhìn con bé cũng rất thích, cũng đã hẹn nhau rồi. Thứ bảy tuần này, con và Lệ Lệ gặp nhau thử một lần. "
Quan Cảnh Minh tiếp tục im lặng,đưa mắt nhìn người trên giường.
Mưa bên ngoài bắt đầu nặng hạt hơn, rơi xuống tí tách từ mái hiên sau đó va chạm trên mái nhà bằng thép phát ra âm thanh dữ dội.
Thượng Nghiên vẫn đang ngủ say, vô cùng an tĩnh nằm đó,mắt không thấy, tai không nghe, giống như một cái kén vững chắc, quấn lấy xung quanh mình.Cho dù,thế giới bên ngoài có ồn ào đến đâu cũng hoàn toàn không liên quan gì đến cô.
"Quan Cảnh Minh!" Giọng của Mẹ Quan càng lớn "Mẹ đang nói chuyện với con,con có nghe mẹ nói không?!"
Quan Cảnh Minh lúc này mới phục hồi tinh thần, liếm liếm môi siết chặt mu bàn tay Thượng Nghiên, chậm rãi vuốt ve những ngón tay sau đó niết nhẹ nhàng, nhắm mắt thở dài "Con nghe thấy rồi."
Giọng của anh rất thấp, tràn đầy vẻ không tình nguyện.
Mẹ Quan rốt cuộc cũng nghe được câu trả lời mình muốn nghe, giọng điệu bắt đầu trở nên tốt hơn "Buổi tối nhớ trở về sớm, mẹ có hầm xương sườn cho con."
"Vâng,con biết rồi, buổi tối sẽ sớm quay về." Quan Cảnh Minh nói.
Điện thoại cắt đứt.
Quan Cảnh Minh dựa vào sau ghế như thể vừa hoàn thành thử thách thể thao vô cùng mạo hiểm, hai mắt nhanh chóng nhắm nghiền.
Trong đầu,giống cưỡi ngựa xem hoa, từ ngày gặp Thượng Nghiên đến khi cùng cô ấy tái ngộ, anh còn nhớ ngày đó, Thượng Nghiên đứng đối diện anh,mỉm cười nở rộ như hoa anh túc rồi đột ngột nhào vào lòng ôm chặt lấy cổ anh, nhiệt độ nóng rực của cô lúc ấy gần như là thiêu đốt khắp cả người chính mình. Gió xuân thổi qua chiếc áo sơ mi ca rô xinh đẹp, trước làn gió xuân lất phất,nheo nheo mắt nhìn anh nói "Cảnh Minh, anh nhìn xem,chiếc áo hoa ô vuông này của em có đẹp không?"
Một cái nhăn mày, một cái nụ cười Thượng Nghiên lúc ấy đều khắc sâu vào đầu óc khiến anh không thể quên được.
Một lúc lâu sau, Quan Cảnh Minh nghiêng người về phía trước, chậm rãi ngốc ngốc nằm ở bên cạnh giường Thượng Nghiên, đầu vùi vào cánh tay cô, run rẩy khẽ kêu lên "A Nghiên."
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trực tiếp lên trên cánh tay lạnh lẽo của cô.
"Anh sắp không kiên trì nổi rồi."
"A Nghiên, em mau tỉnh lại đi."
"Anh rất là nhớ em."
- -------------------------------------------------------
Như đang trôi nổi trên mặt biển vô tận, toàn thân run rẩy.
Thượng Nghiên siết chặt khúc gỗ đang ôm chặt trong người trôi dạt trong đại dương không phương hướng.
Cô nghe thấy câu nói của Quan Cảnh Minh "Anh rất nhớ em."
Khuôn mặt quen thuộc đó chợt hiện lên trong đầu cô.
Anh mặc áo polo màu trắng, quần tây âu đen, tóc ngắn gọn gàng, anh rất hay cười,nụ cười trên môi thỉnh thoảng xuất hiện má lúm đồng tiền, ấm áp và lành lặn.
Anh đã từng ôm cô đi trong tuyết trắng xóa vô biên, từng bước từng bước kiên định cố chấp rồi sau đó mỉm cười nấu ăn cho cô trong căn bếp, lúc đó cô còn mỉm cười hỏi: "Quan Cảnh Minh, anh có thích em không?"
Anh từng bước chiếu một tia sáng vào thế giới tăm tối của cô.Chỉ duy nhất mình Cảnh Minh nên cô muốn trở thành người hiện diện trong thời thanh xuân của anh.
Nhưng cô không thể,cả người mình vẫn còn đang vật lộn ở nơi này cố gắng hết sức để giữ lấy hơi thở tìm kiếm giọng nói Quan Cảnh Minh, nhưng trước mắt sương trắng mờ mịt, cái gì cũng đều nhìn không ra, cũng không còn nhiều sức lực nhìn rõ cái gì là cái gì.
Cô trôi trên biển càng lúc càng xa, sương mù trên biển dày đặc, sóng biển không ngừng cuộn trào mà ngay cả chỗ dựa cuối cùng của cô cũng từ từ biến mất.
Dòng nước lạnh băng mặc sức nhấn chìm cơ thể cô, cô cố gắng đưa tay lên vùng vẫy nhưng lại cảm thấy toàn thân yếu ớt không còn sức lực.
Giữa biển cả bao la, cô dường như đã trở thành sinh vật nhỏ bé nhất.
Những con người và những điều cô đã trải qua, Trần Đạc yêu qua cuối cùng cũng đã từng hận qua,sau đó đến Tống Thanh Y người mà cô cảm thấy vô cùng tội lỗi vạn phần áy náy và cuối cùng là Quan Cảnh Minh ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời cô.
Những câu cô chép trong căn phòng tối của mình sau đó dán đầy đủ loại màu giấy ghi chú lên khắp các góc phòng, sau đó nằm trên sàn gỗ, mở mắt đối diện nhìn lên trần nhà.Đêm này qua đêm khác, dày vò tinh thần lẫn thể xác, mất ngủ hàng đêm.
Từ từ buông tay mặc cho thân thể không ngừng rơi dần xuống đáy, biển cả bao phủ khắp thân thể,dường như là linh hồn đang muốn rời khỏi cơ thể.Bên tai bỗng dưng nghe thấy có người nói chuyện.
"A Nghiên."
"Em tỉnh lại đi."
"Anh muốn cùng em nói chuyện."
"Anh sắp không kiên trì được nữa rồi."
"Anh xin em đấy!"
- --------------------------------------------------------
Quan Cảnh Minh ở trong phòng bệnh Thượng Nghiên gần cả một ngày.
Chiều tối,nhìn ra trời bên ngoài cũng dần tạnh mưa, thời tiết bên ngoài cũng dần âm ẩm lạnh.
Lúc hộ lý gõ cửa đi vào cùng Quan Cảnh Minh chào hỏi một tiếng,sau đó mới lắng nghe lời dặn của anh quan sát kĩ Thượng Nghiên, lúc này mới an tâm rời đi.
Tại lúc Quan Cảnh Minh vừa xoay người cùng hộ lý nói chuyện,những ngón tay của người trên giường rất lâu chưa hoạt động ở trong không khí cong lên một độ cong.
Nhưng cuối cùng chỉ là một cái chớp mắt.
- --------------------------------------------------------
Thứ bảy.
Thời tiết đầu xuân mấy ngày hôm trước vẫn luôn có mưa,tùy thời mà đổ nhưng hiếm lạ là vô tình trùng hợp hôm nay xảy ra một ngày nắng đẹp.
Quan Cảnh Minh thức dậy từ rất sớm,một mình nằm ườn ở trên giường không muốn nhúc nhích, mở to hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Ánh nắng tràn vào khắp căn phòng, vươn tay lấy di động từ trên đầu giường.
Quan Cảnh Minh,một người hiếm khi cập nhật trạng thái trên mạng xã hội ngày hôm nay phát lên Weibo một tin: Mùa xuân đến rồi, em có khỏe không?
[Anh cũng phải khỏe nhiều vào nhé,anh ơi! ]
[Không có ảnh tự chụp, đánh giá xấu. ]
[Đau lòng quá, tôi cũng rất nhớ chị tôi. ]
[ ô ô ô, tất cả mọi người đều đã quên cô ấy nhưng chỉ có anh ấy là vẫn luôn nhớ rõ. ]
[ Ôi!!!Cái tình yêu cảm động này. ]
Sau khi vụ tai nạn xảy ra, các phương tiện truyền thông đều đưa tin rằng Thượng Nghiên đã chết, bởi vì cô ấy không thể tỉnh dậy nên không có ai đứng ra chứng minh thông tin trên đó là sai cả.
Mặc dù vậy,cũng có không ít người tung tin nói Thượng Nghiên không chết đi mà chỉ ở trên giường bệnh trở thành người thực vật.
Nhưng so với cái chết, kết quả này gần như tương đương nên cư dân mạng đều đồng tình rằng Thượng Nghiên gặp chuyện không tìm ra lối thoát, đã tự mình kết liễu cuộc đời bằng phương thức bi thảm nhất chính là tự sát.
Hàng năm, Quan Cảnh Minh sẽ phát weibo một câu như vậy vào cái mùa xuân Thượng Nghiên thích nhất làm cư dân mạng không khỏi cạnh lòng nhắc tới cô ấy.
Quan Cảnh Minh không hồi lại,một mình ngồi trên giường ngây ngẩn.
Di động tùy ý ném qua một bên, bật "May You Be Bright", OST nhạc phim truyền hình lúc trước Thượng Nghiên đã hát.
Âm nhạc êm dịu tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng.
Quan Cảnh Minh ậm ừ ngân theo một cách vô tình.
"Thế giới đen tối ồn ào, một mình em vĩnh viễn yêu anh
La La La La
Phải tìm người thấu hiểu nỗi tuyệt vọng của mình
La La La La
Anh ấy viết cho bạn một bức thư tình, bạn nhất định phải xem nó
Đừng vì lỗi chính tả quá nhiều mà lề mề trì hoãn
Nói không đến trọng điểm thì đừng nhấn mạnh
...
Nếu hạnh phúc quá khó khăn thì mong rằng
Cả đời anh đều bình an suông sẻ
Nguyện vọng anh giống như cảnh xuân sáng lạn
Gió mùa hè cũng không thổi hướng đi
Gấu quần bị gió thổi bay, anh ôn nhu nở nụ cười
Bởi vì chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được người
Một nụ cười có thể đem tim mình chữa khỏi
..."
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bị gõ vang kéo theo suy nghĩ tự do của Quan Cảnh Minh miên mang trở về.
Đem âm nhạc tắt đi, tùy ý xoa xoa tóc vài cái đã nghe mẹ Quan gọi: "Con mau chóng rời giường cho mẹ, đừng quên lời hứa mấy hôm trước đã hứa với mẹ sẽ gặp mặt Lệ Lệ, mau chóng rời giường chuẩn bị đi sớm trước nửa giờ, lần đầu tiên gặp mặt không thể thất lễ với con gái nhà người ta."
"Vâng,con biết rồi." Quan Cảnh Minh đáp lại một cách yếu ớt.
Sau khi mẹ Quan rời đi.Quan Cảnh Minh cũng đứng dậy đi rửa mặt, gương mặt trong gương sớm đã không còn trẻ nữa, dù sao anh năm nay cũng đã 33 tuổi, cùng thời đại bây giờ xem như là vô cùng bình thường nhưng ở trong mắt cha mẹ ở cái tuổi này mà còn chưa có kết hôn quả thực là đại nghịch bất đạo.
Ở cái tuổi của mình, anh ít ra phải có một mối quan hệ ổn định và bắt đầu nói về hai sự kiện lớn nhất của cuộc đời là kết hôn và sinh con thay vì canh gác chờ đợi một người phụ nữ không có tương lai như thế. Bởi vì chính mình biết, cho nên mới thỏa hiệp.Nhưng cho dù anh thỏa hiệp,anh cũng không có biện pháp thuyết phục chính mình hủy hoại cuộc sống của một người con gái khác.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, anh mặc quần áo bình thường hay mặc ở nhà,mở cửa đi ra ngoài nhìn mẹ Quan đang ngồi sẵn ở trong phòng khách chờ anh.
Nhìn thấy lối ăn mặc này của con trai mình, không khỏi nhăn mày " Chúng ta là đi gặp mặt, không phải đi phòng tập thể thao, con mau trở về phòng thay tây trang ngay cho mẹ, cái bộ màu xanh sẫm lần trước con mặt ấy, đặc biệt vô cùng có khí chất."
Quan Cảnh Minh cay mày "Không cần thiết đâu mẹ?"
" Tại sao lại không cần thiết?! "Mẹ Quan thở dài" Lần đầu tiên gặp mặt con gái người ta,ăn mặc bình thường, không phải là quá coi thường cô gái nhà người ta sao? Con nghe lời mẹ,quay về phòng thay bộ đồ đi, sau đó chúng ta sẽ đi ăn một chút gì đó rồi đến nơi hẹn,mau mau,thời gian không còn nhiều. "
Quan Cảnh Minh cuối cùng cũng không thể cố chấp chống đối mẹ Quan, trở về đổi một thân tây trang màu xanh sẫm.
Địa điểm gặp gỡ là trong một quán cà phê cao cấp.
Lúc Quan Cảnh Minh cùng mẹ Quan đến, dì Tôn cùng con gái Lệ Lệ vẫn còn chưa tới.
Quang cảnh trong quán cà phê rất độc đáo nhưng Quan Cảnh Minh lại không có tâm tư gì để nhìn, cúi đầu nghịch nghịch điện thoại di động.
Nhìn tên mình đang chiễm chệ nằm trên hot search, mang theo cái tên Thượng Nghiên.Lướt lướt vài cái, sau đó rời khỏi weibo.
Nhìn tư thế ngồi của con trai mình quá tùy ý, mẹ Quan vỗ vỗ cánh tay anh "Lệ Lệ sắp đến rồi, con nhớ phải cư xử tốt phải phép cho mẹ, đừng thất lễ."
"Vâng." Hai, ba năm trước, mẹ Quan cũng nhắc tới vấn đề này với anh, anh còn tranh cãi với bà ấy vài câu,bây giờ cũng qua mấy năm,sau khi nghe xong mấy lời này,ngay cả tâm tư muốn cùng bà tranh cãi cũng không có,chỉ đơn giản đáp ứng,kỳ thật cũng không cảm thấy điều này quan trọng lắm.
Thời gian sẽ luôn đẩy bạn về phía trước và thực tế sẽ tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng.
Anh có thể lẻ loi một mình canh chừng Thượng Nghiên chờ cô ấy tỉnh lại suốt đời nhưng lại không thể để bố mẹ Quan bận tâm theo anh mà cả ngày ưu phiền mãi được.
Anh bây giờ đã là một người trưởng thành,biết cách che giấu mọi cảm xúc của mình và bình tĩnh đón nhận những gì thế giới mang lại, bất kể dù tốt hay xấu.
- -------------------------------------------------------
So với ước hẹn ban đầu,hai mẹ con dì Tôn đến muộn ba phút.
Vừa ngồi xuống, dì Tôn liền nói: "Thật xin lỗi, hôm nay trên đường có hơi kẹt xe một chút."
Mẹ Quan đứng dậy cười nói: "Hôm nay cuối tuần,mọi người ra ngoài chơi hơi nhiều cũng là lẽ thường tình nên kẹt xe là điều khó tránh khỏi,không sao,không sao cả."
Rồi sau đó là một màn tự giới thiệu hai bên vô cùng buồn chán.
Đối diện là một người cô gái có tính tình khá yên tĩnh, mặc trên người một chiếc váy dài màu xám kèm theo một chiếc áo khoác ngắn denim sáng màu, chiều cao khoảng 1m65, cùng người Quan Cảnh Minh tưởng tượng ban đầu khôn khéo lão luyện hơn nhiều.
Mẹ Quan cùng dì Tôn nói chuyện với nhau rất hợp, hai người hàn huyên với nhau liên tục còn Quan Cảnh Minh cùng người đối diện anh trước sau như một bảo trì im lặng, tùy thời được nhắc tên mới có lệ qua loa đáp vài câu.
Trò chuyện một hồi,mẹ Quan bắt đầu chuyển sang nói về sự nghiệp diễn xuất của Quan Cảnh Minh,người đối diện lúc này mới có chút phản ứng.
Cái nhíu mày cùng với ánh mắt có phần tò mò đó rất nhanh rơi vào người Quan Cảnh Minh,anh bất động thanh sắc mỉm cười nhìn cô lịch sự.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc sau,dì Tôn mới hẹn mẹ Quan cùng nhau đi dạo phố mua đồ, ngụ ý chủ yếu là cho họ không gian riêng ở một mình.
Mẹ Quan trước khi rời đi còn vỗ vỗ cánh tay Quan Cảnh Minh,ân cần dặn dò: "Thật là một cô gái vừa dịu dàng vừa hiểu chuyện,con nhất định phải nắm bắt con bé thật tốt."
Quan Cảnh Minh có lệ gật gật đầu.
Quán cà phê rất nhanh chỉ còn lại hai người.
Quan Cảnh Minh đã quen với việc im lặng nhưng thân là đàn ông,anh cũng không thể không chủ động nói trước,nhìn nhìn Hứa Lệ định nói chút gì,lại nghe cô nói "Anh là diễn viên?"
"Đúng vậy." Quan Cảnh Minh gật đầu.
"Thật xin lỗi." Hứa Lệ nói: "Em không chú ý nhiều đến làng giải trí, cũng ít khi theo dõi phim truyền hình."
Quan Cảnh Minh "Ừm."
"Không phải các diễn viên đều sẽ bề bộn nhiều việc sao?" Hứa Lệ hỏi.
"Không." Quan Cảnh Minh lễ phép trả lời "Chỉ khi tiến tổ quay hình mới bận bịu ngày đêm điên đảo,bình thường không tiến tổ sẽ đi tuyên truyền,hẳn cũng không quá rất bận."
Quan Cảnh Minh thuộc loại không có tham vọng và không quan tâm đến độ nổi tiếng, miễn là có kịch bản vai diễn phù hợp, anh sẽ đồng ý tiến hành tiến tổ quay chụp.
Huống hồ, độ nổi tiếng của anh cũng không hề thấp trong giới này, anh có nhiều fan cuồng, có nhiều tác phẩm điện ảnh và truyền hình mỗi năm.
Hai người lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Dưới bầu không khí cực kì xấu hổ.Bỗng nhiên, di động Quan Cảnh Minh vang lên, tùy ý liếc mắt nhìn weibo đang đưa tin tức.
@ thích ăn dưa:Một số cư dân mạng tình cờ gặp được Quan Cảnh Minh cùng với một cô gái xinh đẹp đang cùng nhau hẹn hò kín đáo. Đây có phải là sự bắt đầu cho một cuộc sống mới? / Hình ảnh
Hình ảnh thả ra chính là anh cùng mẹ Quan đưa tay tiếp đón dì Tôn cùng Hứa Lệ.
Ngoài ra còn có một số nhận xét của người hâm mộ bên dưới.
[Đã đến lúc phải bắt đầu một cuộc sống mới, không phải là chuyện bình thường đối với anh trai tôi khi ở tuổi này sao? ]
[Thông báo không chính thức, không có cuộc hẹn nào ở đây! ]
[Nếu anh Quan có tin vui, em sẽ chia sẻ với anh. Mọi người hãy quan tâm hơn đến công việc và đừng mang chuyện đời tư của nghệ sĩ ra nói nữa nhé. Xin cảm ơn. ]
[... ]
Quan Cảnh Minh lật xem vài cái,sau đó tắt điện thoại di động.
Anh thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng hôm nay thực sự giống như mùa xuân, những cây chết bên ngoài đã bắt đầu đâm chồi, cố gắng vươn mình chào đón mùa xuân.
Sau một hồi im lặng, Quan Cảnh Minh đột nhiên nói: "Thật xin lỗi."
"Hả?" Hứa Lệ ngẩng đầu lên nhìn anh, là trực tiếp nhìn chằm chằm.
Quan Cảnh Minh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn "Trong lòng anh có người không thể quên, cho nên không thể để em chậm trễ thời gian cùng tình yêu của mình vì người như anh"
"Ồ." Hứa Lệ ngược lại rất lạnh nhạt, cau mày hỏi "Là Thượng Nghiên sao?"
Nghe thấy cái tên thân thuộc từ một người xa lạ, trong lòng Quan Cảnh Minh vừa chua xót lại vừa tê tê dại dại,im lặng chậm rãi gật đầu "Là cô ấy."
"Lúc trước,em thích cô ấy rất nhiều." Hứa Lệ nói.
Quan Cảnh Minh cười cười "Hiện tại,người nhớ rõ tên cô ấy có rất ít,xem ra em là một trong những người ngoại lệ ấy"
Hứa Lệ nhún vai " Điều đó chả sao cả,chỉ cần anh đừng quên cô ấy là được. "
Quan Cảnh Minh cùng Hứa Lệ nói vài câu về Thượng Nghiên.
Nói đến cuối cùng, Hứa Lệ hỏi: "Là dì Quan ép anh phải đến đây sao?"
Quan Cảnh Minh gật đầu "Nếu không, hôm nay anh thế nào lại đến đây?"
Hứa Lệ nói: "Kỳ thật,ban đầu em đã không có ý định đến đây nhưng mẹ em vẫn luôn lải nhải nhắc bên tai thế này thế kia, em không hề thích hôn nhân một chút nào nhưng mẹ em lại không hề hiểu suy nghĩ đó của em, bà ấy luôn cho rằng con gái kết hôn sinh con cùng với nhu cầu ăn cơm hằng ngày là thứ yếu tương đương quan trọng giống nhau nên làm em rất rất đau đầu cùng bà ấy lí giải."
Quan Cảnh Minh nghe Hứa Lệ nói ra ý nghĩ của mình,sau đó hai người đồng thuận nói rằng tính cách hai người không hề hợp với nhau.Xem ra lần xem mắt này cảm giác Quan Cảnh Minh coi như không tệ, ít nhất đối phương không phải là một người khó dây dưa.
- --------------------------------------------------------
Buổi tối sau khi trở về, tránh không được bị mẹ Quan nói một trận nhưng anh cũng sớm quen tai với những lời này.Bố Quan thấy tình hình căng thẳng ở bên cạnh giúp anh nói vài câu lúc này mẹ Quan mới mệt mỏi nói muốn trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Quan Cảnh Minh cùng bố, ở bên cạnh lột viên kẹo bố mang về từ tiệc cưới hôm nay,chậm rãi bỏ vào miệng.
Bố Quan im lặng một lát mới cùng anh nói: "Con hãy tự mình định ra cho mình một cái kỳ hạn đi."
Quan Cảnh Minh cùng bố mình mặt đối mặt, từ trong ánh mắt ông hiểu hàm nghĩa ánh mắt con trai mình, chậm rãi im lặng ở một bên nghe anh nói: "10 năm."
"Bố,con sẽ chờ cô ấy 10 năm."
"Nếu 10 năm sau,cô ấy còn chưa tỉnh lại, con sẽ quên và từ bỏ cô ấy."
Nhìn ánh mắt Quan Cảnh Minh đỏ hoe nghiêng đầu qua một bên, bố Quan vỗ vỗ bờ vai anh, thật lâu sau mới thở dài một hơi:
"Vẫn là quên lời nói ban nãy của bố đi,bố ép con định ra kỳ hạn thì có ích lợi gì chứ, dù sao chính con vĩnh viễn đều không quên được con bé.
Không cần để ý lời nói tức giận của mẹ con ban nãy, bố sẽ cùng bà ấy nói với nhau vì chuyện này, nếu bây giờ bà ấy không hiểu không chấp nhận được rồi từ từ cũng có ngày bà ấy sẽ hiểu cho con thôi.
Con bây giờ đã trưởng thành như cách mà bố mẹ vẫn luôn mong đợi, tình cảm chung thủy,có trách nhiệm có đảm đương thì bố mẹ sao lại phải yêu cầu con làm chuyện vô trách nhiệm đó được? "
Bố Quan lại vỗ vỗ bờ vai "Nhưng con phải đáp ứng với bố, nếu Thượng Nghiên qua đời, con phải lấy vợ,hai đứa cùng nhau sinh con đẻ cái, có thể chứ?"
Nhìn ánh mắt bố mình quá mức chuyên chú, Quan Cảnh Minh không tự giác gật đầu.
Đôi mắt lóe lên những giọt nước mắt pha lê dưới sự khúc xạ của ánh sáng.
Đêm đó, Quan Cảnh Minh phát weibo:Anh sẽ chờ em đến năm thứ mười.
- ------------------------------------------------------
Thức dậy là một điều vô cùng khó khăn.
Thượng Nghiên hôn mê đến năm thứ sáu, Quan Cảnh Minh đã vinh danh trở thành ảnh đế.
Ngay hôm trao giải,Quan Cảnh Minh đã uống một chút rượu mừng đi đến bệnh viện, một mình ở bên giường lẩm bẩm với Thượng Nghiên, nói mình ngần ấy năm đã đóng qua bao nhiêu vai và thích nhất là vai nào với vai nào.
Đưa tay bật TV phát trình chiếu bộ phim Thượng Nghiên đóng lúc trước, nụ cười trên màn ảnh lúc ấy của cô rạng rỡ như mùa xuân.
Nói nói một hồi, niết niết ngón tay Thượng Nghiên, Quan Cảnh Minh sớm đã khóc không thành tiếng.
Anh nằm bên cạnh giường bệnh, mặt vùi vào đôi tay gầy guộc của Thượng Nghiên, nước mắt toàn bộ dừng ở trên mu bàn tay của cô cùng với âm thanh trên Tv tạo thành một mảng hỗn hợp.
Trên giường bệnh, Thượng Nghiên mí mắt run lên, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Quan Cảnh Minh không để ý.
Anh nói mệt mỏi, ghé vào bên giường bệnh ngủ thật say.
- ---------------------------------------------------
Thượng Nghiên giống như ngủ say dưới đáy biển rất lâu.
Cô đang loay hoay lội ngược dòng trong biển cả vô biên bất ngờ nghe thấy có người gọi tên mình.Giọng nói đó vô cùng đau lòng nên cô rất muốn đến gần nơi đó.
Nhưng phải làm sao bây giờ?Sức lực bên trong dường như là không đủ giúp cô thoát khỏi đó, cố gắng chống chọi,không hề quan tâm đến sức lực mình đã không thể di chuyển được nữa, cô chỉ biết rằng mình muốn đến bên người đó,muốn ôm anh và muốn thuyết phục anh đừng khóc. Cô không thể phát ra âm thanh và cũng không thể đưa tay ra tìm kiếm lối đi.Dưới sự tuyệt vọng,đột nhiên, cô nhìn thấy ánh sáng phía trước.
- -------------------------------------------------
Hậu quả của việc say rượu rất nghiêm trọng.
Quan Cảnh Minh đã lâu không uống rượu, lần này uống quá nhiều lại còn thức đêm, ngày hôm sau khi mơ màng muốn tỉnh lại,cảm thấy đầu óc chính mình gần như sắp nổ tung, gõ gõ đầu của mình vài cái, vặn vặn xoay thân thể, eo vẫn ọp ẹp đau, vươn tay ấn ấn eo và nghĩ rằng khi nào có thời gian rảnh sẽ tìm bác sĩ chỉnh hình nắn nắn lại xương một chút, hảo hảo chỉnh chỉnh bộ xương già này của anh kéo dài thêm vài năm.
Nghĩ đến dụng cụ tập thể thao cất trong kho bấy lâu cũng nên lấy ra dùng bảo vệ sức khỏe chính mình có vẻ không hề tệ chút nào.
Vừa nghĩ vừa mở mắt thì thấy trước mặt mình có một thân ảnh trắng trắng, mơ hồ và hư ảo.
Say rượu còn khiến mắt mờ luôn rồi.
Đưa tay xoa xoa mắt vài cái,lúc này mới đỡ hơn một ít.
Vừa mở mắt thì chính mình tự dọa.
Thượng Nghiên người đáng lẽ nên nằm ở đây,lúc này bỗng nhiên ngồi dậy đưa tay lung lây trước mắt anh.
Quan Cảnh Minh sửng sốt, tất cả biểu tình trên mặt trong nháy mắt đều mất kiểm soát.
"Em..."
Bỗng nhiên nâng tay lên, hung hăng tát cho chính mình một bàn tay.
Đau quá.
Không phải là đang nằm mơ.
Anh nhìn người trên giường, trực tiếp rơi xuống một giọt nước mắt, ngẩn người hỏi: "Em... dậy rồi à?"
Người trên giường nhíu nhíu mày, cố gắng một lúc lâu mới thốt ra vài âm tiết mỏng manh"Anh... là ai?"
Ngủ trên giường quá lâu, giọng nói của cô vừa câm và chát, không thể nói một cách mạch lạc.
Vẻ tươi cười ban nãy của Quan Cảnh Minh nhanh chóng cô đọng trên mặt "Em quên mất anh rồi sao?"
Thượng Nghiên lắc đầu, sau đó nhìn quanh phòng"Cái này... là chỗ... chỗ nào?"
*****
Bệnh viện cho Thượng Nghiên kiểm tra toàn thân, tất cả các chỉ số thể chất đều được phục hồi, duy chỉ có trí nhớ.
Đúng vậy, cô ấy đã mất ký ức sau năm mười tám tuổi.Tất cả quay về khoảng thời gian trước, lần đầu tiên Thượng Nghiên đến thành Bắc,lúc ấy cô còn chưa đi đóng phim, lẻ loi cật lực ngày ngày làm công, hoàn toàn chưa trở thành một Thương Nghiên chói lọi như bây giờ,không biết Tống Thanh Y cùng Trần Đạc, cũng chưa trải qua quá nhiều trải nghiệm đau đớn khó quên.
Lúc cô nói chuyện với người khác, đôi mắt đó sẽ nhìn một cách rụt rè.
Mọi thứ đều bắt đầu từ điểm xuất phát ban đầu.
Quan Cảnh Minh vĩnh viễn nhớ, Thượng Nghiên sau khi tỉnh lại hỏi: "Anh là ai?"
Anh cười nói: "Anh là Quan Cảnh Minh, người mà em vẫn luôn thích và cũng là người anh thích,chân chính một mình em,Thượng Nghiên."
"Về sau, em sẽ cùng anh kết hôn."
Ngày thứ ba sau khi Thượng Nghiên tỉnh lại, Quan Cảnh Minh đã phát weibo:Mùa xuân của tôi đã trở về và cô ấy đang mỉm cười với tôi.
---Hoàn Văn--------
Tác giả có lời muốn nói: Đến đây thì kết thúc, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, quyển tiếp theo sẽ mở ra câu chuyện của Tô Giang và Lê Đông, mời các bạn ủng hộ.
KHÔNG VỀ
【 một 】
Trên trang tìm kiếm nóng hot search.
Ảnh đế Tô Giang đã đăng một tin lên Weibo kèm theo hai từ #NuôngChiều và #BênCạnh: Cô ấy luôn thích nằm trong vòng tay tôi ngủ vào buổi tối và sẽ khóc dưới chăn khi thấy tôi không có ở đó. Tùy thời nếu làm sai,ánh mắt cô ấy sẽ trong trẻo nhìn tôi khiến tôi không thể nào đưa ra lời trách mắng.Sở thích cô ấy hay làm là làm những việc trái mùa,mùa hè sẽ thích ăn kẹo hồ lô và mùa đông ở nhà ăn rất nhiều kem ly. Thậm chí,tôi phải lấy dây thừng buộc chặt cô ấy trên đường phố, nếu không cô ấy sẽ dễ dàng lạc mất tôi. Chỉ nghĩ về những điều này, lần sau lại tiếp tục bổ sung.
【 hai 】
Trên trang tìm kiếm nóng hot search.
Ca sĩ nổi tiếng Lê Đông mới đăng Weibo kèm với hai từ #ấmáp và #ngọtngào:Anh ấy luôn luôn là người bao dung vô hạn những lỗi lầm của tôi và ghi nhớ tất cả những ngày quan trọng. Anh ấy nói với tôi rằng bản chất anh ấy sinh ra không chỉ lạnh lùng thờ ơ có phần nóng nảy ra thì tính tình của anh ấy còn cằn cỗi lạnh nhạt với tất cả mọi thứ xung quanh mình nhưng anh ấy sẽ luôn cố gắng vì tôi mà trở thành một người dịu dàng nhất có thể. Anh ấy sẽ làm cho tôi kẹo hồ lô vào mùa hè và mua kem cho tôi vào mùa đông kèm theo lời căn dặn chỉ được ăn một nửa trong mỗi lần.Tôi rất thích hôn lên khóe miệng anh ấy khi anh ấy đang ngủ và buổi tối chỉ cần nghe anh ấy không trở về,tôi sẽ một mình khóc trong chăn,đợi chờ anh ấy trở về lại dỗ dỗ. Tất cả cảm giác an toàn của tôi là do anh ấy ban cho và anh ấy cũng chính là người đã dạy tôi trưởng thành.
Sau khi các fan tiến hành so sánh:... Fuck?!!!
[3]
Lê Đông gặp Tô Giang khi cô mười sáu tuổi. Trên hành lang dài bệnh viện, anh đứng dựa tường châm một điếu thuốc, nhìn cô qua làn khói suy nghĩ nói: "Về sau,đi theo anh."
Khi đó Lê Đông nhỏ gầy,nghèo khó,đáng thương không có nhà để về, kiên quyết nhìn anh gật đầu.
Sau này, Tô Giang suy sụp, mất đi ánh sáng, một mình bơ vơ tuyệt vọng đứng trên sân thượng nghe Lê Đông đứng đối diện cùng anh nói: "Đi theo em, sau này em cho anh một ngôi nhà."
Văn án cũ:
Văn án 1:
Từ nhỏ Lê Đông đã nhiều bệnh, một mình cô,cô đơn trưởng thành. Vào năm mẹ mất, tại hành lang dài trong bệnh viện, nhìn thấy được người kia đang dựa lưng vào sát tường bệnh viện, ngón tay vân vê điếu thuốc, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn cô, dưới ánh mắt lạnh lùng Lê Đông rụt rè đi qua khẽ gọi: "Anh ơi."
Tô Giang đem điếu thuốc trên tay cẩn thận đặt lên môi rít một hơi, lạnh lùng mở miệng: "Đi theo tôi đi."
Lê Đông giương mắt nhìn khuôn mặt Tô Giang qua làn khói,bất ngờ động tâm với anh.
Văn án 2:
Lê Đông biết, ở trong mắt Tô Giang, cô chỉ là một phần trách nhiệm. Anh như một tảng băng trong mắt người khác nhưng lại đối với cô ôn nhu mà trân trọng.
Lê Đông đã từng nghĩ rằng,so với những người khác,có thể chính cô là người đặc biệt trong lòng Tô Giang thì sao?Nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là ý nghĩ riêng cô mà thôi,còn về phần Tô Giang hẳn là từ đầu đến cuối vẫn như thế luôn duy trì một khoảng cách nhất định với cô.
Cô bí mật thầm lặng thích anh, ở bên cạnh giả vờ là một cô em gái nhu thuận nghe lời.
Sinh nhật Lê Đông 18 tuổi ngày đó, dưới dáng vẻ say rượu cô đã điên cuồng ôm hôn Tô Giang nhưng chỉ một lúc lại bị chính anh đẩy ra.Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, vành tai đỏ bừng lui về phía sau nửa bước, giọng run run "A Đông, đừng làm rộn."
Lê Đông cười cười, đôi mắt sáng như ngôi sao tràn đầy sự tò mò, ngón tay cô chậm rãi vuốt ve xương quai xanh của anh "Anh ơi, anh cũng thích em mà,đúng không?"
"Thích anh là chuyện can đảm nhất em từng làm. Giống như bầu trời đang đổ một cơn mưa, còn trong lòng em lại ấp ủ một tia nắng"
Lời edit: Cảm ơn mọi người thật nhiều một lần nữa,cảm ơn vì đã luôn ủng hộ tớ trong thời gian vừa qua, tớ sẽ bắt tiến hành Beta lại một chút, những vấn đề sai chính tả,câu văn không mượt mà,v...v.. sẽ được mình chỉnh sửa hoàn chỉnh, comment mọi người bên dưới của mọi người sẽ được tớ chỉnh chu sửa những chỗ không được tốt,... một lần nữa cảm ơn mọi người đã không rời tớ đi, cảm ơn và chúc mọi người mãi vui vẻ.
Note: Bạn @Hyperilign ơi,đừng hiểu lầm,tớ đã nói gì đâu nè,mọi vấn đề mọi người đề xuất bên dưới tớ đều sửa cả nên cậu hãy yên tâm nhé!!! Tớ không trả lời bạn được vì có lẽ bạn đã rời đi rồi nhưng mà dù gì đi chăng nữa cậu đã tiến đến chương thứ 10 rồi thì mong rằng cậu sẽ bước tiếp đồng hành cùng tớ nhé!!!Mỗi một người rời đi đều khiến tớ rất buồn