Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tống Thanh Y nghe được nếu có người bắt nạt mình thì mình phải bắt nạt trở về, trước kia ông nội cũng thường nói với cô như vậy, nhưng trước giờ cô đều không có làm qua.
Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã chứng kiến quá nhiều trường hợp cha mẹ mình cãi nhau và thậm chí họ còn động tay động chân, cho nên bản thân Tống Thanh Y rất bài xích việc đánh hay bắt nạt người khác, đặc biệt là những người cô biết và từng thân thiết.
Từ nhỏ ông nội chỉ bảo cô rất nhiều lần như vậy, cô một lần đều chưa từng thực hiện qua.
Khác với ông nội,mấy lời này từ miệng Trình Dật nói ra, cô cảm giác được nhiệt huyết trong mình đang sôi trào, trong lòng hình như còn có mầm móng hiếu chiến đang sinh sôi lên.
Tống Thanh Y muốn đứng lên vị trí cao hơn, làm cho những cặp mắt kia nhìn rõ xem, cô vĩnh viễn không khuất phục, dùng hành động thực tế hung hăng đánh trả bọn họ.
Tống Thanh Y nhìn chằm chằm về phía Trình Dật, vài giây sau, nghiêng thân thể, cánh tay ôm lấy cổ Trình Dật, lập tức hôn lên môi anh.
Trình Dật sửng sốt hai giây, về sau khẽ đáp, theo tiết tấu, gắn bó dây dưa.
Bọn họ hôn nhau một cách yên bình và ấm áp. Trong đêm say đắm này, chỉ còn lại hai người trong không gian rộng lớn, Tống Thanh Y thở hổn hển tựa vào vai Trình Dật, khẽ đưa tay vuốt ve hầu yết Trình Dật, rồi cúi xuống một ngụm cắn lên hầu yết của anh.
Tai Trình Dật nhanh chóng nhiễm lên một tia đỏ ửng, không được tự nhiên động một cái, Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn anh cười cười: "Ông xã, làm sao?"
Trình Dật không nói chuyện, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào cô.
Trình Dật mong đợi Tống Thanh Y của lúc trước trở về.
Những gì anh tưởng tượng Tống Thanh Y nên có là một Tống Thanh Y có sự kiêu ngạo tùy ý.
Trình Dật nhếch miệng, không đáp lại, cúi người hôn lên môi cô, tại môi cô dây dưa một chút, lúc sau đứng dậy ôm cô vào phòng.
Ngón tay Tống Thanh Y đặt lên lồng ngực Trình Dật, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập vô cùng mãnh liệt, về sau ôm cổ chậm rãi lại gần, ghé vào tai Trình Dật thổi một hơi, tay Trình Dật run lên, thiếu chút nữa đem cô từ trên rớt xuống.
Tống Thanh Y bám chặt, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai anh, dường như đang vuốt ve, Trình Dật khẽ cười "Bà xã muốn ồn ào?"
Tống Thanh Y không nói lời nào, chỉ cười.
Trình Dật dứt khoát để cô bám chặt trên người mình, cười nói: "Chính mình ầm ĩ chuốc lấy."
**
Trên đầu giường trong phòng có hai ngọn đèn, ánh sáng vàng đậm chiếu rọi lên thân thể hai người.
Tống Thanh Y vừa mới tắm xong còn mặc áo ngủ, Trình Dật không mặc áo T-shirt, nửa người bên trên bại lộ trong không khí, cơ bụng sáu múi như ẩn như hiện.
Tống Thanh Y đem mái tóc ẩm ướt của mình khẽ tựa đầu giường ngẩn người, Trình Dật đứng dậy đi vào phòng vệ sinh lấy máy sấy đến, Tống Thanh Y phối hợp, nhu thuận xoay người qua. Trình Dật im lặng không lên tiếng đem máy sấy cắm vào ổ điện bên giường, sấy tóc cho cô.
Máy sấy thổi thổi bên tai, Tống Thanh Y lại tự hỏi chính mình nên làm thế nào bây giờ.
Cô rất không muốn đề cập đến Thủy Thanh Nguyệt.
Không vì cái gì khác, chỉ vì chị ấy là người đã qua đời, nếu như nói quá nhiều khẳng định sẽ bị nói thành là cọ độ hot lúc trước của người đã mất. Huống chi có một số việc khi nói ra, cảm thấy bản thân mình chịu không nổi.
Bởi vì nguyên mẫu Thủy Thanh Nguyệt viết dựa vào cuộc sống sinh ra đã không như ý mình đó là một sự bất hạnh và tất nhiên cô ấy không muốn cho mọi người biết điều đó.
Có lẽ đó là lòng tự trọng.
Thủy Thanh Nguyệt viết « nếu » là lấy chính chị ấy và Tống Thanh Y làm nguyên mẫu viết ra.
Con đường sáng tác viết lách của cô là do Thủy Thanh Nguyệt dẫn dắt, thậm chí có thể nói Thủy Thanh Nguyệt là giáo viên của cô về giác ngộ văn học. Nhưng Tống Thanh Y không đi theo con đường của chị ấy là viết tiểu thuyết, bởi vì Trần Đạc theo con đường diễn xuất nên cô mới trở thành nhà biên kịch.
Đúng vậy,cô và Thủy Thanh Nguyệt biết nhau trong thực tế. Chị ấy cũng như cô có gia đình trong con hẻm đó,một con ngõ ma với một cái tên đẹp Liuli Alley.
Tống Thanh Y khi còn bé thường xuyên đi qua nhà cô ấy, không nói lời nào, Thủy Thanh Nguyệt cũng không nói.
Trong trí nhớ của Tống Thanh Y:Thủy Thanh Nguyệt luôn mặc một một chiếc váy dài cotton màu xám, mái tóc màu đen buông xuống nhẹ nhàng, đôi dép hay mang luôn có màu trắng, trên cổ tay có đeo một chiếc vòng tay ngọc lục bảo khi nhìn sẽ thấy cổ tay cô ấy vô cùng trắng sáng. Bất cứ lúc nào, luôn có một đống giấy trên chiếc bàn nhỏ.
Thủy Thanh Nguyệt nói, cô ấy đang sáng tác.
Tống Thanh Y nhìn bản thảo, thường thường sẽ ở trong nhà cô ấy cả một ngày.
Căn phòng Thủy Thanh Nguyệt là nơi bí mật của Tống Thanh Y, ngay cả Trần Đạc cũng không biết nơi này.
Cô thường ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đem sách đặt ở trong nhà Thủy Thanh Nguyệt đọc một lần.
Thủy Thanh Nguyệt là người thích im lặng, vẻ mặt lúc nào cũng không thay đổi, chỉ khi viết tiểu thuyết, mới có thể biểu lộ ra nhiều vẻ mặt khác nhau.
Tống Thanh Y hoàn toàn không hiểu là cái gì khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ, cho đến khi cô viết ra được tác phẩm của riêng mình và hiểu được sự hạnh phúc trong đó của cô ấy.
Một ngày trước khi Thủy Thanh Nguyệt tự sát, cô ấy đã gửi cho cô một tin nhắn: Chuyện đời làm sao có thể lưỡng toàn. Trong một đời của chúng ta, có được đồng thời cũng mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở chỗ cái được và cái mất đó, ốc sên vác trên mình chiếc vỏ nặng nề, lê từng bước, từng bước về phía trước. Dù gian khổ thế nào nó cũng không muốn từ bỏ, bởi chiếc vỏ ấy đã gắn chặt với cuộc đời nó. Phải nhiệt tình yêu thương thế giới này thì thế giới này mới trao cho yêu thương, bất kể thế giới này không nhận ra cũng không sao.Chỉ cần chính bản thân không phụ là được!
Lúc đó cô đã mất liên lạc với Thủy Thanh Nguyệt trong một khoảng thời gian dài.
Tống Thanh Y đã gửi cho Thủy Thanh Nguyệt rất nhiều tin nhắn, nhưng tất cả đều chìm dưới đáy biển và không trả lời.
Từ lúc Thủy Thanh Nguyệt rời khỏi Qiansu Alley,cô thậm chí còn không biết địa chỉ mới của Thủy Thanh Nguyệt ở đâu.
Như mọi khi, Thủy Thanh Nguyệt vẫn là người vô cùng bí ẩn.
Thủy Thanh Nguyệt đã chủ động liên lạc với cô vào năm chị ấy viết ra "Nếu", chị ấy muốn viết câu chuyện về gia đình mình và Tống Thanh Y, sử dụng chính chị ấy và cô làm nguyên mẫu. Đây là điều cô ấy luôn luôn muốn bày tỏ trong cuộc đời này.
Tống Thanh Y suy nghĩ rất lâu, đồng ý với quyết định đó của Thủy Thanh Nguyệt.
Vào ngày đầu tiên hoàn thành "Nếu", Thủy Thanh Nguyệt gửi nó cho Tống Thanh Y.
Tối hôm đó, Tống Thanh Y đọc xong toàn bộ và khóc,khóc đến khi khóc không thành tiếng.
« từng » cùng « nếu » tất nhiên sẽ rất giống nhau, bởi vì tất cả đều nói về cùng một câu chuyện.
Trình Dật dừng động tác, lấy lược chải tóc lưu loát, sau khi làm xong cùng cô tựa vào đầu giường, lôi kéo ngón tay cô ngắm nghía.
Tống Thanh Y đột nhiên hỏi: "Máy vi tính của em đâu?"
Trình Dật nghiêng mình, từ trên thảm lấy máy tính đưa tới "Suy nghĩ kĩ?"
Tống Thanh Y nghiêng đầu nhìn anh "Em vẫn là không nên trốn tránh, đúng không?"
Trình Dật cười xoa đầu cô "Bà xã, cố lên."
Tống Thanh Y cười, mở Word.
——
Không biết các bạn có hay không thích chị Thủy Thanh Nguyệt, có lẽ mọi người đều biết chị ấy qua rất nhiều tác phẩm, tôi cũng giống như mọi người đều rất thích tác phẩm của chị ấy.
Chị Thủy Thanh Nguyệt im lặng nhưng không lạnh mạc, lịch sự nhưng không xa lánh, chị ấy thường xuyên ngồi ở máy tính đánh chữ,mỗi lần ngồi xuống chính là một ngày, tóc của chị ấy rất dài, cho nên một tuần mới gội một lần, tôi từng hỏi chị ấy vì cái gì không cắt bớt, chị nói: Tóc là kí ức của tôi, có đôi khi nhớ lại tôi sẽ cắt đi một phần, nhưng tôi đã muốn cắt nó trong một thời gian dài.
Chị ấy sống ở phía sau con hẻm của tôi với một căn phòng luôn sạch sẽ và ngăn nắp. Chị ấy không bao giờ có mối quan hệ tốt nào với hàng xóm. Khi gặp những người hàng xóm nhiệt tình trên đường, chị ấy sẽ chỉ đi ngang qua mà không có biểu hiện gì. Trong ấn tượng của tôi, chị ấy là một người chị vô cùng lạ,theo chính chị ấy nói cho tôi biết, chị ấy là một bệnh nhân bị ám ảnh xã hội. Chị ấy thích nhất là hoa phù dung , cho nên bên cạnh bàn luôn bày một chậu hoa phù dung, chúng luôn là loài hoa sớm nở tối tàn, rất giống sự hy vọng nhỏ nhoi của chị ấy,thậm chí nó còn tượng trưng cho những điều ngắn ngủi trên thế giới này.
Chị ấy giống như một ngọn cỏ, yên tĩnh, khó khăn và vô tận.
Khi các bạn xem qua « từng » nhất định sẽ cảm thấy rất giống « nếu ».Làm thế nào có thể khác nhau?? Nguyên mẫu đều phát ra từ cùng một người —— tôi và cả chị ấy.
Tôi nhớ khi tôi nhận được bản thảo đầu tiên của "Nếu", khi đọc xong tôi đã khóc rất nhiều.Đó chính là tất cả trong cuộc đời chị ấy và trong đó có cả tôi.
Nếu các bạn đã xem qua « từng » sẽ phát hiện: Trong con hẻm sâu đó có một ngôi nhà thường xuyên đóng chặt cửa và một người chị mặc một chiếc váy dài cotton màu xám thường ra khỏi nhà, trên tay luôn cầm một chai nước và một chậu Hoa phù dung. Nếu Lộ Khiết chịu ủy khuất cuối cùng sẽ lặng lẽ gõ vang cửa phòng nhà chị, trốn ở trong phòng cả một ngày đọc sách, chị ấy không thích nói chuyện, là người vô cùng an tĩnh làm cho Lộ Khiết cảm thấy rất thoải mái.
Người chị vô cùng lạ trong « từng » chính là chị Thủy Thanh Nguyệt trong trí nhớ của tôi.
Thủy Thanh Nguyệt,chị ấy chưa bao giờ đề cập đến cuộc sống riêng của mình, nhưng hôm nay tôi đã đề cập đến quá khứ, vì vậy hãy để tôi nói về cuộc sống ấy một chút,một cuộc sống của tôi.
Sau khi tôi biết chị ấy, về sau mới biết những người im lặng có thể có cách sống khác. Không cần sống theo hay là vì người khác, không cần phải bắt bản thân làm hài lòng tất cả mọi người, chỉ cần chân thật làm chính mình.
Bộ phim điện ảnh này vì sao lại gọi là « từng »?
Cá nhân tôi đã trải nghiệm nhiều câu chuyện trong đó.
Vì tôi khi còn rất nhỏ không được mẹ thích, nên phải im lặng ở nhà và đến trường. Mọi người đều không thích tính cách của tôi, vì vậy tôi đã bị cô lập trong trường.
Tôi đã từng có một người bạn, nhưng sau đó bị mẹ mắng, cuối cùng ngay cả một người bạn tôi cũng không có,bạn bè với tôi khi đó là điều vô cùng xa xỉ.
Mẹ tôi luôn ở trong quán mạt chược. Mỗi ngày sau giờ học, tôi đều nghe thấy tiếng của bà ấy,vì vậy mỗi khi đi ngang qua đó,tôi luôn phải bịt tai và tự mình về nhà.
Tôi đã trải qua quá nhiều điều không như ý trong quá khứ, sau này ba mẹ ly hôn, được giao lại cho ông nội nuôi dưỡng, cùng 1 năm, mẹ bị ung thư thời kì cuối, ba bị tai nạn xe cộ, tôi ngay một giọt nước mắt đều không rơi nổi, chẳng qua nước mắt của tôi còn cảm thấy: Đây có lẽ là một sự giải thoát cho quá khứ.
Trong con hẻm "Ngõ ma" ấy tôi đã gặp chị ấy, gặp được Trần Đạc, rồi Thượng Nghiên nhận được rất nhiều ấm áp từ những người mang trên lưng những vết thương khác,tôi đem nửa cuộc đời mình vào bộ phim này, vì vậy tôi đặt tên cho nó là « từng ».
Đây là quá khứ của tôi, cũng là quá khứ của nhiều người.
Tác hại của gia đình ban đầu, sự tàn bạo của bạo lực học đường và sự yếu đuối của cuộc sống thực, có lẽ nhiều người có thể tìm thấy chính mình trong bộ phim này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ về những giải thưởng nào tôi sẽ giành được qua bộ phim « từng »,tôi chỉ đơn giản là viết bằng tay,lời từ trái tim, cho chính bản thân mình cũng như những người mà tôi yêu quý.
« từng » giống như một cơ hội để tôi có thể bày tỏ sự hối tiếc trong nhiều năm.
Tôi hy vọng rằng tất cả những điều không thể đạt được trong thực tế có thể được thực hiện trong một thế giới song song.
Nếu bạn xem « từng » cảm thấy ấm áp, như vậy là đủ rồi.
Trước năm tôi mười tám tuổi, tôi luôn là một người bình thường, không đáng kể.
Sau này qua một năm, tôi đã thử viết « Lý Tưởng Của Ta Quốc ».Đó là một cuộc sống tươi đẹp trong trí tưởng tượng của tôi, lần đầu tiên tôi đánh bạo đi tìm Tương Thư Tấn, và nói với thầy ấy rằng tác phẩm này chắc chắn sẽ làm cả thế giới kinh ngạc, Tương Thư Tấn ban đầu đều nghĩ tôi khoe khoang, nhưng sau khi xem kịch bản, thầy ấy đã thay đổi.
Năm 2010 là một năm rực lửa của tôi, còn có, vào năm khi tôi 17 tuổi tôi đã biết đến Vạn Tịch, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy bản thảo của cô ấy, chứ đừng nói đến việc cô ấy viết bản thảo như thế nào,những lời tôi nói ra cùng viết ra luôn không thẹn với lòng.
Hiện tại, tôi không có bằng chứng để chứng minh rằng những tác phẩm đó là của tôi, nhưng lần này tôi sẽ không trốn thoát.
@ Vạn Tịch, nếu chị có đủ bằng chứng để chứng minh rằng những tác phẩm đó là của chị, chị hãy ra tòa để kiện tôi, sao chép, viết giùm đều có thể thực hiện, tôi đang chờ để chấp nhận lệnh triệu tập của tòa án bất cứ lúc nào, tôi không cần bạn phải tỏ lòng thương xót với tôi, thay vì kích động mọi người bằng thứ mà chị gọi là "bằng chứng" và trở thành một người ghê tởm trong thế giới internet.
Nếu chị không kiện tôi, điều đầu tiên sau khi tôi tìm thấy bằng chứng là ra tòa để kiện chị, tội phỉ báng, ác ý hãm hại và dù có táng gia bại sản tôi vẫn sẽ kiện chị.
Tôi đã có một khoảng thời gian dài chịu đựng bị internet bạo lực!
Vì những lời trên internet, tôi đã bị trầm cảm nặng và gần như điều tồi tệ xảy ra là tôi đã từng có ý định tự tử.
Nhưng bây giờ tôi đã gắng gượng trở lại, sẵn sàng đứng lên chống lại chị, chúng ta đem chuyện này nói cho rõ ràng, rành mạch.
Chị so với tôi lớn hơn hai mươi tuổi và tôi hy vọng chị có thể viết nhiều tác phẩm am hiểu hơn tôi trong tương lai.
Cuối cùng, « từng » không có sao chép, tôi sẽ tìm các chuyên gia để thực hiện các bảng màu của « nếu » và « từng ».Mặc dù một là phim và một là tiểu thuyết, tôi sẽ so sánh từng cái một từ chuỗi logic. Mặc dù vậy chị có thể yên tâm, chị chỉ cần chờ tôi phản thôi.
Tống Thanh Y sau đó còn đính kèm thêm 2 cuộc trò chuyện với Thủy Thanh Nguyệt,sau đó phát weibo.
Trình Dật ở bên cạnh cô, Tống Thanh Y quay đầu nhìn anh, khẽ cười nói: " Đem tất cả ủy khuất cùng không cam lòng nói hết ra cảm giác cũng không tệ."
Trình Dật: "Sau này đừng giữ mọi thứ trong tim."
Tống Thanh Y đem máy tính để qua một bên, xoay người dựa vào lòng Trình Dật "Chỉ là có đôi khi không biết nên cùng ai nói."
Trình Dật cúi đầu, thấp giọng nói: "Không phải còn có anh sao."
Tống Thanh Y mỉm cười.
Trình Dật cũng mỉm cười với cô, lúc sau, Tống Thanh Y cau mày nói: "Chỉ là bây giờ em không có bằng chứng nào chứng minh rằng những tác phẩm đó là em..."
Trình Dật đột ngột ngắt lời, nhướng mày nhìn cô, mỉm cười tự tin " Ai nói chúng tôi không có bằng chứng??"
P/s: chương sau chỉ có 2000 từ nhưng lại vô cùng nhứt não, sẽ cập nhật c54 sớm nhất khi tôi hiểu được những thuật ngữ trong đó