Mục lục
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước, tôi biết trên bụng hình xăm con nhện có số đại biểu với số của thành viên băng Ryodan, nhưng đầu óc tôi vẫn ngu ngơ, khi con số biến thành nghịch chữ thập giống trên trán hắn nghĩa là ý gì.

Yên lặng ngồi trên sàn đằng sau sô pha, túm cổ áo bị rách, ánh mặt trời chiếu lên sô pha sáng chói, tôi dùng ngón tay lau lau đôi môi, đau chết được, rách da rồi. Thằng nhóc kia chắc đã sớm bị tẩu hỏa nhập ma rồi, điên kỳ cục.

Mùi máu tươi trong không khí vẫn chưa tán đi, ngay cả tay cũng chưa rửa, hắn đã mang đầu quấn băng vải chạy đi tham gia trận đấu, tinh lực quá đầy.

Tôi giống như động vật sợ ánh sáng chậm chạp từ sô pha đứng lên, ai thèm đi xem cái trận đấu chết tiệt của cái tên không biết tiết chế kia chứ, không cần nghĩ cũng biết, nếu đối phương hữu dụng thì hắn sẽ cực kỳ biến thái bẻ gẫy tay chân người ta, nếu vô dụng thì hắn trực tiếp vừa vào sân là móc trái tim người ta ra ngay. Đây mà là trận đấu sao, đây là giết hại thì có.

Từ khi gặp phải tên không biết cảm ơn, luôn lao thẳng vào bóng tối này, đủ loại chuyện khiêu chiến sự bình tĩnh của tôi không ngừng xảy ra, tâm tình của tôi luôn bị hắn làm cho âm u, muốn phát hỏa mà lại không có chỗ phát, cũng không thể đi báo danh tham gia trận đấu để phát tiết.

Suy sút đi đến bên cạnh bàn, vươn tay cầm bình hoa trên bàn lên, sau đó giơ cao...... Giơ rất lâu, rồi lại cẩn thận đặt bình trở lại chỗ cũ.

Không được, tôi không đập vỡ nổi, đập nát thì không chỉ phải dọn dẹp rất phiền toái, mà còn phải lo lắng giá trị cái bình có phải bồi thường hay không, rất không đáng.

Dùng mu bàn tay dụi dụi miệng, vẫn rất đau, vết thương ở những chỗ nhỏ như thế này muốn bôi thuốc cũng rất phiền toái.

“Không biết hôn thì đừng xằng bậy chứ, hắn học mấy chuyện đó ở đâu vậy? Cậu cho rằng lưỡi hôn là ăn gì đó sao, cắn cái gì mà cắn, lưu manh.” Tôi vừa phỉ nhổ vừa khinh thường kỹ thuật vụng về của thằng nhóc kia, không, hắn căn bản không có kỹ thuật. Kỳ thật tôi rất may mắn, trong đáy mắt thằng nhóc kia không có tình dục, chỉ là ham muốn chiếm hữu đơn thuần, cái hôn sâu này không khác gì với kiểu động vật lưu lại dấu vết trên lãnh địa của mình.

Bước chân đang đi về phía phòng bếp, lại quay lại, đi đến trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ, toàn bộ thành phố như đều tập trung hết ở đây, sự phồn hoa buổi sớm dưới ánh mặt trời mang sức sống khác thường.

Ngọc bích Kala dính đầy vết máu bị vứt ở trên thảm, ánh sáng ngọc hoa lệ. Mặt tôi không chút thay đổi nhặt nó lên, nhìn kỹ dưới ánh sáng, màu sắc thật thuần túy. Ngắm xong, tôi ngả người ra sau, nằm xuống sàn nhà, bình tĩnh lẩm bẩm: “Ai là phụ nữ của cậu chứ, ai là của cậu chứ, chúng ta không có tiếng nói chung, biết không? Thằng nhóc.”

Ngón tay hắn dính máu chạm vào da gần xương quai xanh, độ ấm còn lưu lại, thân thể quá mức gần sát đã vượt qua giới hạn bình thường, mỗi khi hắn nghiêm túc chuyện gì đó, cũng không hay nói ra miệng, mà là sẽ bình tĩnh dùng giọng điệu ẩn chứa sự điên khùng, không chứa một chút ái muội, lại đặc biệt dịu dàng nhẹ giọng thì thầm nói dối ở bên tai.

Những lời nói ép buộc như thế, bạn muốn không nhớ kỹ cũng khó.

Lại để ngọc bích lại chỗ cũ, nhặt lên rồi lại ném đi, dù sao cũng không vỡ được, tôi không cần lo vấn đề bồi thường.

“Không chỉ không có chung đề tài, mà còn gà nói vịt nghe, cái tên ngu ngốc đầu óc bị cửa kẹp này, thẩm mỹ chẳng ra làm sao, cái hình xăm con nhện chết tiệt kia xấu chết đi được, thế mà cậu vẫn còn làm được, dù cậu có vơ bừa đóa hoa nào đó thì cũng không khó coi đến thế.” Tôi dùng sức vò đầu, cúi đầu trừng sàn, tóc mái dài màu nhạt che hai mắt, khiến tầm mắt của tôi mơ hồ.

Tôi thật sự rối rắm, nếu hắn không tính buông tay thì tôi không thể đi được. Tình huống của chúng tôi bây giờ giống như năng lực Niệm Mặt trời và Mặt trăng cực kỳ không công bằng kia, quyền chủ động vĩnh viễn nắm ở trong tay mặt trời, thảm nhất là tôi không phải mặt trời, mà mặt trời lại cực đoan tùy hứng vô trách nhiệm.

“Miru, cô không phải của băng Ryodan, cô là của tôi.”

Độ ấm quá mức gần sát bên tai khiến da gà của người ta đều chạy lên ‘khiêu vũ’, hắn vươn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm nghịch chữ thập trên vai tôi, vừa dùng giọng điệu dối trá rất dịu dàng, dịu dàng đến tàn khốc nói.

Cho nên trên bụng con nhện, chỉ có chữ thập, không có đánh số.

“Chrollo, rốt cuộc thì cậu......” Tôi bây giờ dở khóc dở cười, lại không làm gì được hắn.

Ánh mặt trời chiếu lên lưng tôi, tôi mới cúi đầu đứng dậy, nắm chặt khối ngọc dính đầy máu kia trong lòng bàn tay, góc cạnh đâm vào thịt khiến tôi đau tỉnh lại. Tùy tay ném khối ngọc lên bàn, sau đó đưa lưng về phía căn phòng đầy ánh sáng, đi về phía phòng bếp, tâm tình dù âm u đến mức nào thì cũng phải ăn điểm tâm, tinh thần càng không tốt thì càng phải ăn cơm.

Cứ thế này, rất khó sống.

Vừa mới cầm bánh mì cắn hai cái, chợt nghe thấy có người gõ cửa, tiếng đập cửa thật hiếm thấy, từ lúc chúng tôi chuyển đến tầng hai trăm, nơi này cơ hồ không có ai đến.

Tôi một tay cầm bánh mì một tay mở cửa, mái tóc màu vàng của Shalnark chói hơn cả ánh nắng, gương mặt tròn tròn đáng yêu của hắn vĩnh viễn không thiếu tươi cười nhẹ nhàng.

“Xin chào, Con Chuột Nhỏ.” Hắn giơ giơ đống vé trong tay chào tôi “Hôm nay có trận đấu của bang chủ, vừa lúc tôi có thừa mấy tấm vé, theo tôi xem trận đấu đi.”

Tôi nhìn đống vé trên tay hắn, một tập rất dày, lấy ở đâu ra vậy? Cậu có thể tham gia nhóm bọn cơ hội đấy. Tôi đứng trước mặt hắn mặt cắn một góc bánh mì, sau đó tự nhiên quay đầu nhìn phòng khách, không có một bóng người, nhìn xong quay đầu tươi cười còn giả hơn hắn “Con Chuột Nhỏ là ai vậy, thật có lỗi, cậu đến phòng bên cạnh hỏi thử đi, ha ha.”

Cười tủm tỉm vô tình với hắn xong, đóng cửa lại tiếp tục vào phòng bếp ăn cơm.

Muốn tìm Con Chuột Nhỏ thì đến kho lúa mà tìm, nơi này không có động chuột.

“Ủa, ngọc bích Kala, Trái Tim Bầu Trời ở chỗ cô à, rất giống mắt của cô đấy, Con Chuột Nhỏ.” Shalnark thoải mái ngồi trên bàn dài trong phòng bếp, bên cạnh đều là thức ăn sống, hắn cầm viên bảo thạch kia lên, nhìn chăm chú dưới ánh sáng mặt trời.

Tôi đứng ở cửa phòng bếp, lại cắn một góc bánh mì, quên mất là cánh cửa đối với đám người này mà nói còn không bằng đồ trang trí.

“Cậu rất rảnh rỗi à?” Mang dáng vẻ tìm việc vui để đến đây, tôi ngồi trên ghế, thuận tay lấy ra một cái bánh mì đưa cho hắn. Trong băng Ryodan, thân nhất ngoài bang chủ nhà bọn họ ra, thì chính là Shalnark – người luôn giả bộ ôn hòa dễ gần.

“Nhiệm vụ hoàn thành rồi, không có việc làm, đành phải xem trận đấu giết thời gian.” Shalnark vươn tay nhận lấy bánh mì, gương mặt tươi cười mang tính trẻ con, rất đáng yêu.

“À.” Tôi bê mâm không đến bồn rửa, bắt đầu rửa.

“Không biết bang chủ có giết hết đối thủ không, nghe nói đối thủ lần này có năng lực rất thú vị, bang chủ thấy rất hứng thú, nhưng cũng rất có thể giây sau anh ta sẽ không còn hứng thú.” Shalnark bẻ đôi bánh mì, hai cái cắn mỗi cái một nửa, nhét hết vào trong miệng, dù miệng đầy bánh mì nhưng không làm hắn nói không rõ.

“À.” Tôi tiếp tục à, lau khô mâm rồi để trong ngăn tủ bát.

“Con Chuột Nhỏ, xem trận đấu đi, thời gian sắp đến rồi.” Shalnark phe phẩy đống vé trong tay, trong đôi mắt như thủy tinh dường như rất linh hoạt, không giống như biểu cảm cứng đờ như bị tê liệt.

Tôi trầm mặc một hồi, bị động với lời nói của hắn “Cậu xác định người cậu mời là tôi.”

“Phải trả tiền, Machi cũng mua, chỉ còn lại cô thôi.” Shalnark rất nghiêm túc đếm vé “Còn lại mười lăm cái, trận đấu của bang chủ rất được chào đón, tôi chỉ còn lại bấy nhiêu, lát nữa đi ra ngoài bán một hồi là có thể hết sạch, tôi nể mặt cô là người quen nên mới ưu tiên cho cô mua, nhưng không có giảm giá đâu, phả trả đúng giá.”

Đám cơ hội.

Tôi ngoài cười mà trong không cười, xem ra khả năng thích ứng của tôi rất khá “Giảm 80%, không giảm thì tôi không mua.” Sao có thể không giảm giá chứ, làm gì có chuyện trả đúng giá, ai biết vé của cậu có phải đồ thật hay không.

“Một vé thì không được, hai vé thì giảm 80%.” Shalnark cò kè mặc cả, nhưng sắc mặt lại không hề mang vẻ gian thương, gương mặt trẻ con càng thêm sức thuyết phục.

“Tôi chỉ có một mình, mua hai vé làm gì?” Hơn nữa, mua cũng không nhất định đi xem, tôi thật sự không có hứng thú với kiểu trận đấu này.

“Dù sao muốn giảm giá thì phải mua hai vé, để tôi xem xem, tiền của tôi hẳn là đủ mới đúng, tôi còn muốn đặt cược tiền cho Ubogin và bang chủ nữa, tuyệt đối thắng chắc.”

Quả thật thắng chắc, một tên thuộc phái dã thú, một tên thuộc phái âm mưu, kiểu gì cũng không bị thiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK