Mục lục
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn có yêu thế giới này không? Ở trong mắt bạn, thế giới này có chân thật không?

Một chiếc tàu bay vận chuyển hàng hóa yên lặng xuyên qua các tầng mây xuất hiện trên bầu trời Esme, trên vỏ tàu bay trắng noãn có sơn một chữ cái “A” màu xanh thẫm.

Tàu bay chậm rì rì bay qua, trên đường bay, ngàn vạn tờ rơi như tuyết rơi vô quy tắc xuống, trong rạng sáng yên tĩnh, những tờ rơi tinh xảo giống như châu chấu chuyển nhà, vù vù bay khắp đường phố sạch sẽ yên lặng của Esme.

Hyuga híp mắt nhìn đống tờ rơi bay lả tả xuống, anh dùng ngón tay kẹp lấy một tờ, là tờ rơi quảng cáo công ty kẹo. Anh ngồi trên nóc nhà dân màu đỏ, trên nóc nhà có rất nhiều dây hoa hồng leo kín, bên cạnh những đóa hoa nhỏ đỏ như máu là chiếc áo gió màu xanh đội chấp pháp của Hyuga, trong không khí yên tĩnh, chữ ‘Pháp’ màu trắng như hiện rõ trong ánh lửa thiêu đốt.

“Ay u, lại tới nữa.” Hyuga có chút hao tổn tâm trí ném tờ rơi đi, lấy ngón tay gãi gãi băng dán OK có trang trí hoa trên gương mặt mình. Trong đôi mắt hình trăng khuyết hiện lên một tia ánh sáng lạnh, anh có chút bất đắc dĩ nói với thành viên đội chấp pháp đang đứng ở góc “Thông báo cho bộ phận vệ sinh của hiệp hội Green, trước mặt trời mọc phải vệ sinh sạch sẽ đống tờ rơi quảng cáo kia, còn nữa, bảo bộ phận tuyên truyền thành phố của hiệp hội Green ra mặt can thiệp, làm cái công ty kẹo tên “An” kia lập tức ngừng ngay hành vi tung tờ rơi linh tinh như thế.”

Esme của họ không phải là Meteorcity, sao có thể vứt rác rưởi lung tung. Hyuga không chút để ý, nhìn những đóa hoa hồng nhỏ trên nóc nhà, hoa bị tờ rơi đè ép hết cả.

Có người dẫm lên đường phố đầy tờ rơi mà đi, trong sương sớm, trang phục váy dài xanh nhạt rất dễ thấy. Cô cúi người nhặt tờ rơi vừa bị dẫm lên, là kẹo màu sắc rực rỡ mới đưa ra thị trường, cô cảm thấy hứng thú tìm kiếm ngày đưa ra thị trường.

Trên lề bên phải, bị nước bẩn dính làm mờ, nhìn kỹ thấy một loại văn tự kỳ dị, cô tựa hồ cảm thấy có chút xa lạ lại gần gũi, chậm rãi đọc ra “Ngô Ái... Ái...”

‘Ái’ gì? Bị nước bẩn làm mờ, không đọc được, bỗng có người ở trên nóc nhà gọi cô “Nina, ra ngoài thu thập vật liệu là hoa tươi à?”

Nina thả tờ rơi trong tay ra, quay đầu lại, hai lọn tóc tết chỉnh tề để trước ngực, trong tay cô là một cái lẵng hoa lớn, trong lẵng có các đóa hoa nhiều màu có thể dùng làm đồ ăn, sáng sớm cô đã đến trang trại hoa để hái làm nguyên liệu bánh ngọt hoa tươi.

“Vâng, gần đây em đang nghiên cứu một loại bánh ngọt hoa tươi mới, nếu thành công thì anh phải tới cổ vũ cho em đấy, Hyuga.” Nina cười rất đáng yêu nói với tiểu đội trưởng trên nóc nhà.

“Có giá đặc biệt không?” Hyuga mở đôi mắt híp, có chút ngượng ngùng hỏi.

“Này đội trưởng Hyuga, dù tệ đến mức nào thì cũng phải lo cho hình tượng tốt đẹp của đội chấp pháp chúng ta chứ, nhìn thấy anh thế này, người không biết còn tưởng rằng tiền lương của đội chấp pháp cực kỳ thấp đấy.” Nina tiếp tục đi về phía cửa hàng bánh ngọt nhỏ của cô, phải biết rằng, tiền lương trung bình của đội chấp pháp lại là cao nhất trong mọi nghề nghiệp của Esme.

“Anh muốn cố gắng tiết kiệm tiền, để về sau dưỡng lão.” Hyuga cúi đầu, lầm bầm lầu bầu.

Nina đúng lúc mở cửa hàng ra, nghe thấy tiểu đội trưởng trên nóc nhà nghiêm túc nói, thiếu chút nữa lảo đảo nhào vào trong cửa hàng, người bảo vệ vĩ đại của bọn họ, tiểu đội trưởng đội chấp pháp anh dũng mà sao lại chỉ biết suy nghĩ ngắn ngủn như thế chứ? Hơn nữa anh ta mới có tí tuổi, thế mà đã bắt đầu lập kế hoạch làm ngân sách dưỡng lão?

“Anh có thể cho con anh nuôi anh.” Nina đặt lẵng hoa trên bệ tường cạnh cửa, ngẩng đầu nghe một vài côn trùng hát nhỏ giữa bụi hoa trong buổi sớm yên tĩnh. Bầu trời màu xanh bụi, hôm nay, cuộc sống của Esme vừa mới bắt đầu.

“Anh không có con.” Hyuga cực kỳ nghiêm túc trả lời, anh tít mắt nhìn bầu trời, người Esme sớm đã có thói quen ngày nào cũng ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời xanh trong trẻo ấy.

Dưới nắng sớm, Nina bắt đầu phân loại hoa trong lẵng, cô đưa một đóa hoa màu đỏ cam xinh đẹp lên bên miệng, cắn một cánh hoa rồi nhấm nuốt, mùi vị ngọt lành “Ý em là khi nào thì anh mới tỏ tình với Miru vậy, sau đó cưới cô ấy về nhà. Chẳng lẽ anh tính khổ cả đời, già đi cũng không có ai tặng hoa cho anh, còn muốn chết ở trong lều cỏ mưa dột sao?”

Phỏng chừng ngoài người được thầm mến kia ra, toàn cư dân Esme đều biết, đội trưởng Hyuga có nhân duyên nhất trong đội chấp pháp thích ai.

“Tỏ tỏ tỏ tỏ... cưới...” đầu Hyuga càng ngày càng thấp, lại bắt đầu lắp bắp, vươn ngón tay cực kỳ vô thố cào nóc nhà, lớp sơn màu đỏ sắp bị anh cào xuống.

Nina nhìn phía nóc nhà, bên trên đột nhiên không có tiếng động. Cô không quá để ý, tiếp tục bóc cánh hoa màu xanh khác, để bên miệng ngửi, thời gian bánh ngọt được giữ tươi luôn rất ngắn, đã rất lâu cô chưa làm bánh ngọt số lượng lớn, hồi đó cô bán trong một, hai tháng cũng không bị hỏng, mà người gây ra... là người đàn ông có mái tóc màu đen kia.

“Mi... Miru, có bạn trai.” Thật lâu thật lâu sau, trên nóc nhà mới truyền đến giọng nói suy sút của Hyuga.

Đúng vậy, có bạn trai. Một cô bé đáng yêu như Miru, không có bạn trai mới là chuyện lạ, tuy vậy, cô vẫn coi trọng Hyuga và Miru.

Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Miru đi từ phố Bối Bối ra, cô đã cảm thấy cô bé có đôi mắt còn sạch sẽ hơn bầu trời ấy rất mỹ lệ. Esme đúng là một nơi thật kỳ diệu, ở nơi này, kiểu người nào cũng có, bao gồm người kỳ lạ lại đáng yêu như Miru.

Nhưng nếu phải đợi vị đội trưởng Hyuga hâm hâm dở dở của họ đi tỏ tình, có khi cô ấy phải chờ đến mức trắng tóc, bọn họ cũng không đợi nổi để được xem một ‘kỳ quan’ lớn như thế của thế kỷ này.

Mà Miru, ở phương diện nào đó mà nói cũng chậm hiểu đến mức bạn muốn khóc.

Nina đi vào cửa hàng bánh ngọt đã sửa sang sạch sẽ của mình, trong cửa hàng luôn tỏa mùi hương ngọt ngào. Cô có chút mỏi mệt dựa lên tường cửa hàng, trên tường được trang trí hoa văn hình hoa, là phong cách rất được các nhân viên chạy hàng thích.

“Còn tưởng rằng cái tên kia sẽ không dừng lại ở một nơi quá lâu, đúng là ngoài ý muốn.” Nina có chút mờ mịt nhớ tới thầy bói toán tỏ vẻ thần bí, nói vài câu nói suông để lừa tiền kia.

“Bạn có yêu thế giới này không? Ở trong mắt bạn, thế giới này có chân thật không? Cái kẻ bịp bợm kia, cầm ba ngàn Geny của mình mà chỉ cho mình hai câu nói này, mình thật không nên chỉ nhìn thấy quả cầu thủy tinh của hắn đã nghĩ hắn là đại sư.” Nina có chút đau lòng ví tiền của mình, chủ nghĩa vô thần quả nhiên mới là vua.

Đến Esme đã rất nhiều năm. Lúc trước, khi cô chỉ mới mấy tuổi, đi theo cái ông già nhà cô vào lăn lộn trong thâm sơn rừng già để bào gỗ, ông già kia luôn rất thích vừa uống rượu vừa ngồi xổm bên đại thụ rồi thôi miên cô, nói Esme tốt đẹp đến mức nào, bầu trời mặt đất tuyệt vời đến mức nào.

Sau đó, năm cô bảy tuổi, khiêng một trăm cân hành lý đi bộ đến thành phố này, bởi vì cô muốn đến thành phố đẹp nhất trên thế giới, mở một cửa hàng điểm tâm của riêng mình. Giấc mộng lớn nhất của cô chính là phải làm thợ làm điểm tâm ưu tú nhất, cái ông già nhà cô không tin cô biết làm bánh ngọt, nhưng cô lại không có cách nào nói với ông bố mình, cũng thật sự không nói được ra miệng rằng cô vốn chính là một thợ làm điểm tâm.

Khi đó cô mới đi ra từ trong rừng rậm lớn, hoàn toàn là một người quê mùa. Ngày đi vào Esme, cô mới biết nghề nghiệp cao quý nhất thế giới này tên là Hunter. Lúc ấy cô ngồi xổm trên nóc nhà nhìn sao ba ngày, mới quyết định dọn dẹp một chút hành lý chạy đi thi giấy phép Hunter. Cuộc thi Hunter lần ấy, là lần mà mọi thí sinh sau này phải công nhận là không hay ho nhất từ trước tới giờ. Không phải giám khảo quá mức đáng sợ làm khó dễ, mà là xuất hiện thí sinh đáng sợ nhất.

Ging Freecss, Touya Kaidou và Manuel hợp thành tổ ác ma, khiến cuộc thi như trời sụp đất nứt.

Thậm chí Nina cảm thấy, so với mọi lần tập hợp biến thái của cuộc thi trong ấn tượng mà nói, cảnh Ging với đại đội trưởng nhà bọn họ đấu đá cấu véo nhau, cả đại tỷ Manuel ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, còn càng thêm chấn động.

Lần cuộc thi ấy, chỉ có Ging - tên chỉ biết câu cá - đạt được giấy phép Hunter. Mà cuộc thi ấy cũng khiến cho cô biết thế nào mới là nhân vật chính thực sự.

Esme là nơi thật kỳ diệu, sau đó cô lại phát hiện hàng xóm nơi mà có thể ném rác rưởi lung tung tên là Meteorcity, cũng biết mục đích tại sao cái ông già kia luôn muốn cô tới Esme.

Meteorcity có rất nhiều chủng tộc trên thế giới, mà ở Esme, lại có rất nhiều nhân tài khắp thế giới tụ tập về, bao gồm phần tử trí thức giỏi giang đoan chính đến từ Meteorcity.

Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới, người đàn ông quấn dải vải trên đầu lại ở lại, bang chủ băng Ryodan, người đàn ông không hề có lòng thương người ấy, lại là một trong số đó.

Lần đầu tiên thực sự nhìn thấy người đàn ông kia là trong lễ hội hoa nhiều năm trước, khi đó cô còn đang bán một cái bánh ngọt mới mẻ giá đặc biệt vừa làm hai tháng trước đó.

Cô chú ý đến thiếu niên kia không phải bởi vì hắn có mái tóc màu đen rối tung dễ gây chú ý, cũng không phải vì đôi mắt màu đen hắn bình tĩnh vô cảm không khác gì đồ trang sức.

Mà là khí chất ấy, một sự cô lập, bài xích rất rõ ràng, bất luận xung quanh náo nhiệt đến mức nào, dù hắn có đứng ở trung tâm ồn ào, cũng cực kỳ không hợp nhau.

Người có loại khí chất này ở trong thành phố Esme cũng không hiếm thấy, bọn họ đều đến từ thành phố ngay bên cạnh, thành phố bị cấm, đầy rác rưởi.

Người Esme rất dễ nhận ra bọn chúng đến từ đâu, người Esme là cao thủ nhận ra người Meteorcity. Lần nào, cô cũng chỉ cần nhìn thấy người như thế xuất hiện, trong đầu sẽ rất dễ liên tưởng đến cái gọi là mùi của người Meteorcity.

Đối với những người cay nghiệt nhưng vẫn có lòng thương người như bọn cô mà nói, người của Meteorcity mới từ Meteorcity nghiêng ngả lảo đảo đi ra, không hiểu bất cứ quy tắc gì của thế giới bên ngoài, non nớt giống như một đứa trẻ, non nớt trống rỗng đến mức cực đoan tàn nhẫn.

Nina đã cười đưa bánh ngọt cho Miru-chan ở phố Bối Bối, sau đó vừa cười vừa nhìn cô bé ấy không có chút sợ hãi hay chần chừ, nắm lấy tay của thiếu niên đến từ Meteorcity, đi vào trong đám người đang cuồng hoan vì lễ hội hoa.

Khi đó, Nina nhìn qua cửa sổ mở, nhìn bóng dáng bọn họ hài hòa đến mức kỳ lạ, cô nghiêm túc nghĩ, nếu là cô, liệu cô có dũng khí ấy, trong đầu không hề nghĩ ngợi đủ loại vấn đề khi dắt tay của thiếu niên đến từ Meteorcity ấy hay không?

Lễ hội hoa lần đó bị thế lực bên ngoài tập kích khiến cho hỗn loạn, Meteorcity và Esme hoàn toàn quyết liệt, đại bộ phận người của bọn họ không vui với kết quả này, bởi như vậy chẳng khác gì đang nói cho bọn họ rằng mọi cố gắng của đại đội trưởng đầu tiên của đội chấp pháp - Touya Jiren sẽ trôi đi hết.

Nina luôn cảm thấy thành phố Esme này, nguyên nhân tại sao lại độc nhất vô nhị trên thế giới như vậy chính là bởi vì Esme đã sáng tạo ra rất nhiều anh hùng thiên tài. So với người dân Meteorcity không có tín ngưỡng, nhiều cư dân của thành phố hoa đều có lòng trung thành không thể thay thế, bởi vì bọn họ tín ngưỡng Esme, tín ngưỡng mỗi một đóa hoa tươi nở rộ của Esme.

Touya Kaidou cho rằng Esme là thứ duy nhất đáng bảo vệ, Touya Jiren cũng vậy, bao gồm cả các đội trưởng và đội viên của đội chấp pháp. Chính vì sự tín ngưỡng này, mới tạo nên nhiều thiên tài như vậy xuất hiện.

Khi cửa hàng nhỏ của cô do bị bom lan đến mà bén lửa, trong nháy mắt cô lao ra ngoài để cứu hỏa, đám người đến từ Meteorcity kia như một trận gió sát bên cạnh cô, cứ thế gặp thoáng qua.

Chỉ một giây kia thôi cũng có thể thấy rõ thiếu niên đầu lĩnh kia, nhìn rõ dưới tóc mái màu đen, hình giá chữ thập xinh đẹp quá tà khí ấy.

Cô nhớ tới kí ức xa xôi, mình từng nông cạn khoa trương nói rằng người đàn ông có nghịch chữ thập tức là phủ định thần.

Nina vẫn nhớ rõ tâm tình khi gặp thoáng qua những người đó, là tâm tình khi cô đứng ở nóc nhà ngắm sao Esme. Khi quyết định có nên đi thi lấy giấy phép Hunter hay không, cô ngắm sao ba ngày ba đêm. Nhưng lần này khi quyết định có nên đuổi theo thiếu niên tóc đen kia hay không, cô chỉ dùng ba giây liền quyết định quay lưng về phía hắn, làm như không thấy.

Không phải ai cũng có dũng khí ấy, có thể vứt bỏ mọi thứ của mình, thậm chí là lòng sợ hãi, không hề suy nghĩ vẩn vơ đi nắm tay của người đến từ Meteorcity.

Dù cô biết thiếu niên vừa chạy qua cô là bang chủ băng Ryodan, dù cô biết thiếu niên có mái tóc màu đen dễ gây chú ý kia tên là Chrollo Lucifer. Nhưng chỉ cần hắn đến từ Meteorcity, dù là ai, thì chỉ cần đến từ cái thế giới xa lạ bị cách ly bị ruồng bỏ kia, cô vẫn có đủ lý do thuyết phục mình rằng nếu ngay từ đầu cô không phải nhân vật chính, vậy thì cả đời cũng không thể dính vào cái tên trời đánh kia.

Giấc mộng và truyện tranh và sự thật, khác biệt lớn giống như Esme và Meteorcity vậy.

Miru là một đứa trẻ rất kỳ quái, mà chỉ cần là đến từ phố Bối Bối, thì đều kỳ quái.

Nina từng nhìn thấy bộ dáng cô bé thảm thiết nhất, khi đó cô ngồi ở nóc nhà hái hoa trên dây leo, nhìn thấy cô bé yếu ớt ấy cười vươn tay ra, cô đột nhiên rất kinh ngạc không biết cô ấy có thể làm đến mức nào.

Khi đó cô bé ấy thiếu chút nữa chết ở trước mặt cô, mà Majo lại vẫn có thể thờ ơ, lạnh nhạt ngồi xổm trên nóc nhà, dẫm lên dây leo hoa của cô, cùng cô nhìn.

Bọn họ cực kỳ giống như người ngoài cuộc yên lặng nhìn, tận mắt thấy cô bé kia dịu dàng nâng kẻ thú dữ đầy vết thương dậy, sau đó vẫn tươi cười, cả người toàn máu đi về phía phố Bối Bối gần đấy.

Vệt máu kéo dài sau lưng hai người, một đường mà đi. Có những người hình như độc lập với thế giới tàn nhẫn này, khiến bạn cảm thấy dù cho bạn có thể dễ dàng giết chết cô ấy, nhưng tựa hồ cô ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Lúc ấy Majo rất im lặng, anh ấy nhìn bầu trời Esme, thật lâu mới thấp giọng hỏi cô một câu “Nina, thế giới bên ngoài Meteorcity, có phải bởi vì có người như Miru tồn tại, cho nên mới không giống Meteorcity hay không?”

Lúc ấy, Nina không trả lời, chỉ nghiêm túc nghĩ lại mình, nếu là cô, thì có thể làm đến mức nào?

Sau đó, thú dữ người đầy vết thương kia chạy ra khỏi bệnh viện, đánh thẳng về phía trước, chạy đến phố Bối Bối đi tìm người đã cứu mình, nhưng bị đội chấp pháp chế ngự, sau đó lại gia nhập đội chấp pháp. Bây giờ, ai cũng không thể tưởng tượng nổi, đội trưởng Hyuga lúc này đang ngồi trên nóc nhà ngẩn người yên lặng bảo vệ Esme, hồi ấy lại tàn nhẫn đến mức đương nhiên.

Đôi khi, Nina luôn nghĩ, trong thế giới Hunter đầy thú dữ này, có lẽ chỉ có thành phố Esme đầy hoa tươi này, mới có thể nhìn thấy những người như Miru Sylvia, Touya Jiren và Harris Lund.

Bọn họ là người không cần vinh dự hay quá nhiều vật ngoài thân, dù ở trong hoàn cảnh nào, họ đều có sự kiên cường mà sống, chỉ cần cho rằng là đúng, thì đều có thể cười đi tìm chết.

Dù cho phải đối mặt với Meteorcity, những người ấy cũng dám vươn tay ôm lấy.

Nina tự nhận mình vĩnh viễn không đạt được độ cao của những người ấy, cho nên cô có thể là cư dân Esme, nhưng không có cách nào đi vào phố Bối Bối.

Lần thứ hai đi ngang qua thiếu niên tóc đen kia, là ở trong bệnh viện Petal của Esme. Hắn xuất hiện quá đột nhiên, cả người là máu, rất cẩn thận ôm cô bé đang hấp hối đi vào.

Lúc ấy, cô ngồi ở ghế dài trong đại sảnh bệnh viện, trong tay còn cầm viên thuốc trị cảm mạo.

Thiếu niên kia chảy máu đầm đìa, cứ thế đi qua trước mặt cô, Nina lại nhìn thấy trên gương mặt dính máu kia là giá chữ thập trên trán, xinh đẹp tinh xảo.

Một khắc ấy, cô đột nhiên nổi lên ý định giết chết hắn, một bang chủ không có phòng bị, gần như sụp đổ như vậy, cô có tám phần nắm chắc giết chết được hắn.

Nhưng lúc ấy cô chỉ ngẩn người nhìn viên thuốc trên tay mình, lại để người đàn ông tàn khốc ấy đi ngang qua, một đường máu tươi từ cửa bệnh viện vào, cực kỳ giống con đường tương lai núi xác thành biển.

Cô biết, cô vĩnh viễn không có khả năng đứng ở độ cao giống như Touya Jiren, cũng vĩnh viễn không thể trở thành người như Miru Sylvia. Nguyện vọng lớn nhất của cô chính là bảo vệ cửa hàng bánh ngọt hoa tươi Nina, yên lặng sống.

Khi Miru lại xuất hiện ở trong cửa hàng cô, khi cười dịu dàng mua hai túi bánh ngọt hoa tươi, cô nhìn qua cánh cửa sổ vẫn mở ra kia, nhìn bóng dáng bọn họ nắm tay nhau chậm rãi đi xa. Buổi tối ngày đó, cô lại lên nóc nhà màu đỏ, lấy ra một bình rượu mà ông già nhà cô tặng cô làm kỷ niệm, ngắm bầu trời đầy sao của Esme, yên lặng uống rượu.

Cô vừa ngắm sao vừa uống rượu, vừa khóc rối tinh rối mù. Cô nhớ tới người đàn ông tên Chrollo Lucifer, cô nhớ tới băng Ryodan và Meteorcity, còn có bánh ngọt yêu thương của cô.

Cô nhớ tới mình từng nói, nếu có một ngày bị xe đụng vào rồi xuyên qua, cô muốn đến thế giới Hunter, người tình trong mộng của cô là bang chủ và Illumi-chan, cô nhớ tới mình từng vô tâm vô phế nói rằng nếu có thể hôn bang chủ một cái thì dù bị hắn giết chết ngay lập tức cũng đáng.

Nhưng hiện tại cô thầm nghĩ về nhà, cô muốn về nhà. Thế giới này, ngay từ đầu, vốn không hề có quan hệ gì với cô. Người đàn ông quấn dải vải trên đầu kia, cũng không hề có quan hệ gì với cô.

Quyển truyện tranh kia, một chút cô cũng không hiếm lạ. thế giới quỷ quái này, một chút cô cũng không hiếm lạ.

Người đàn ông kia càng ngày càng thành thục, hình ảnh thiếu niên tóc đen ngây ngô luôn không hài hòa với đám đông xung quanh kia cũng càng ngày càng mơ hồ trong trí nhớ của cô. Hắn trở nên cực kỳ có lễ phép, mặc quần áo đơn giản sạch sẽ, đầu quấn dải vải dễ gây chú ý, như là một người đàn ông vẫn còn mang theo khí chất ngây ngô của thiếu niên, thái độ chân thành tha thiết không có gì giả dối.

Cô không biết mình tươi cười có tự nhiên hay không, có tự nhiên đến mức có thể giấu diếm người đàn ông tên Chrollo này hay không. Khi hắn giơ quyển sách bìa đỏ kia đến gần, cô bắt mình thoạt nhìn rất tự nguyện, hơn nữa còn tò mò in lại dấu tay của mình. Một khắc ấy, cô tìm thú vui trong sự đen tối, hài hước nghĩ, mình đang đi trên con đường siêu sao Hollywood sao?

Sau khi về nhà, ngửi mùi hương ngọt ngào quen thuộc trong không khí, cô rốt cục dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống. Cô gắt gao cầm bàn tay đã chạm vào bí kíp Đạo Tặc kia, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, đường đường bang chủ băng Ryodan, thế mà lại để ý đến năng lực Niệm cơ hồ là phế vật của cô.

Năng lực Niệm của cô chỉ có thể dùng để giữ tươi thức ăn, bánh ngọt là thức ăn không dễ giữ tươi nhất, cho nên ngày đêm chúng đều phải cần loại năng lực Niệm này. Đây là năng lực cô cần nhất, cô hoàn toàn không nghĩ ra người đàn ông kia muốn năng lực này làm gì? Chẳng lẽ băng Ryodan sợ khi ra ngoài cướp, ăn cơm bị người ta hạ độc, cho nên hay mang theo hộp thức ăn?

Esme đúng là một thành phố kỳ diệu, ở đây, bạn có thể nhìn thấy bất cứ ai, bao gồm đầu lĩnh con nhện.

Nina đi đến trước cửa sổ, mở cánh cửa ra. Bên ngoài, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, cô nhấm một đóa hoa tươi thử mùi vị. Thế giới này, cô tịch mịch cô đơn đến mức không có chỗ nào để đi, ở thế giới này đã rất lâu, cô vẫn không phân rõ giấc mơ và sự thật. Cô không biết thế giới này tồn tại hay không, cũng không biết mình có thích hay không.

“Hyuga, tìm lúc nào đó đi tỏ tình với Miru đi.” Nina đột nhiên lớn tiếng hô với tiểu đội trưởng trên nóc nhà, cô nhìn bầu trời bắt đầu xanh thẳm của Esme, người đàn ông quấn dải vải trên đầu kia kỳ thật rất không xứng với Miru.

Bánh ngọt trong cửa hàng lan tỏa mùi hương ngọt ngào, mãi không tiêu tan, cô nhìn căn phòng ngập ánh mặt trời, nghĩ, nếu trên thế giới này có một nơi như Esme, thì cô vẫn có đủ lý do thuyết phục mình rằng lưu lại đây cũng không phải chuyện xấu.

Bởi vì nơi này có hoa tươi, có tình, có bạn bè, còn có người cùng chung giấc mộng với mình.

So với một quyển truyện tranh, cô phát hiện ra, thứ mình thích ngay từ đầu chính là thành phố hoa Esme này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK