Mục lục
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luôn cảm thấy sau mỗi giờ ngọ, có ánh mặt trời ấm áp cùng vườn hoa đầy vườn, tôi và Harris vẫn giống như vô số lần trước ngồi với nhau, chậm rãi uống trà, hầu như không nói chuyện với nhau câu nào, chỉ cùng nhau hưởng thụ ánh mặt trời cùng mùi thơm của hoa, đó quả thật là một loại thể nghiệm kỳ lạ, nhưng tâm tình lại vô cùng bình thản.

Giọng nói của Harris rất ổn, không có sóng dậy bốn bề, nói giản lược cho tôi biết mọi sự tình “Đội chấp pháp đoàn kết có kỷ luật mạnh hơn Meteorcity năm bè bảy mảng, cho nên lập tức thắng lợi là chuyện có thể biết trước. Khi bác trở về, Touya đã hoàn toàn đả thương sức chiến đấu của hội trưởng lão, khiến thế lực không đoàn kết của hội bị tách rời, sau hành động lần này, kẻ có quyền lên tiếng nhất của Meteorcity - hội trưởng lão – rất có khả năng sẽ lâm vào nội loạn, một lần nữa tẩy bài.

Haiz, về phương diện quỷ kế quân sự, bác vẫn không bằng thằng nhóc hỗn xược Touya kia, cậu ta luôn có thể dẫm trúng điểm yếu nhất của địch nhân rồi nhanh chóng hạ thủ một nhát trí mạng, cậu ta đã liệu định nếu trực tiếp xuất thủ với hội trưởng lão, rất nhiều người của Meteorcity nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn, dù sao cùng Meteorcity làm hàng xóm nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không biết cái giai tầng thống lĩnh Meteorciry trên danh nghĩa kia đã làm những chuyện gì, giai tầng thống lĩnh tham lam vô tiết chế chỉ biết khiến nhân dân oán hận, huống chi kiểu người luôn cực đoan như Meteorcity.”

Ngữ khí của Harris bình tĩnh, không có một chút mùi huyết tinh, giống như đang nói chuyện phiếm mà kể lại, ông khẽ cười một tiếng, nói: “Một lần nói nhiều như vậy, không biết Miru có bị dọa đến hay không, dù sao bác chưa từng nói gì với cháu mấy chuyện kiểu này.”

Tôi yên lặng tiêu hóa một hồi, chưa từng trải qua thì không thể nói là có thể lập tức thích ứng được với cảm giác sợ hãi như thế, chỉ là đột nhiên cảm thấy thì ra mọi người ở nơi này đều không tầm thường. “Cháu không yếu ớt như bề ngoài như vậy, cho dù chỉ là một nhà phiên dịch ngoài cuộc, ít nhất cháu cũng nên biết chuyện, bác vẫn nên nói rõ ràng đi.” Luôn bị mọi người dùng một thái độ từ mẫu để dỗ dành cũng không phải là chuyện tốt.

“Nói vậy cũng phải, người yếu ớt thì không nhặt nổi mấy cái tên kỳ kỳ quái quái kia.” Harris lại lẩm bẩm.

Cái gì mà mấy tên kỳ kỳ quái quái? Tôi chỉ là không quen nhìn người ta mang đầy vết thương ngã ở ven đường làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố nên mới mang về cho ông chữa, đó cũng là sai sao? Ông không ngẫm lại xem ông buôn bán lời từ tôi bao nhiêu tiền thuốc men sao.

“Vậy Touya bọn họ có thể kiên trì bao lâu, còn việc khai quật di tích mộ địa đã tới trình độ nào rồi?” Tôi nhìn những hạt trà màu xanh trong chén, bất tri bất giác đều đã uống xong rồi, cầm lấy ấm trà tiếp tục rót thêm một chén, phẩm trà luôn khiến cho thời gian có cảm giác thong thả.

“Mười sáu ngày, thời gian dài nhất để đội chấp pháp có thể chống đỡ và an toàn rời khỏi Meteorcity, chống đỡ qua được mười sáu ngày này thì hôm sau sẽ phân bố các đội viên của đội chấp pháp đi lấp lại những chỗ hổng ở cửa ra vào, trước khi đi Touya đã nói cho bác biết như thế, trong phương diện này cậu ta luôn luôn nói một không hai lời, cậu ta nói chỉ có thể chống đỡ qua mười sáu ngày là mười sáu ngày. Bởi vì vị trí của Ám ở Meteorcity, cho nên việc tiến hành khai quật và nghiên cứu đều rất khó khăn, bác còn nhớ ngày đó người phát hiện ra mười đại mộ địa - Nina Hitari - lúc khai quật ra mộ địa thứ ba đã phải mất hai mươi năm mới thành công mở ra cửa mộ địa, Ám được phát hiện và bắt đầu khai quật cũng mới qua bảy năm, đừng nói là thứ quan trọng nhất trong việc tìm di tích Ruta là bản đồ mộ địa Ám, ngay cả chín cánh cửa Ám, bọn bác còn chưa mở ra được, hơn nữa phần lớn lại phải dựa vào câu đố bằng văn tự cổ đại trên cửa mới được.”

“Chẳng lẽ hiện tại đoàn khảo cổ chưa tìm được bản đồ kia sao.” mười đại mộ kia có liên hệ mật thiết với nhau, chúng đều có bản đồ di tích chỉ dẫn đến nơi chân chính đặt di thể hoàng gia. Tôi ngẩn người, tay bưng trà run lên một chút “Này, Harris, có phải thời gian quá lâu không?”

Từ chuyện mà vừa rồi Harris nói, tôi có thể biết di tích đang ở trong vòng bảo vệ của đội chấp pháp sau khi Touya dẫn đầu đả bại hội trưởng lão của Meteorcity, nhưng một tòa lăng mộ sao có thể mang đi được, đội chấp pháp không phải không có khả năng thường trú ở Meteorcity, nhưng hiệp nghị hòa bình đã bị xé bỏ nghĩa là Esme và đối phương đã trở thành địch nhân, một khi đội chấp pháp rời khỏi Meteorcity, mộ địa Ám sẽ trực tiếp rơi vào tay của người Meteorcity, bọn họ có hiểu được rằng phải bảo vệ tốt di tích sao? Bọn họ có các nhà khảo cổ học sao?

Harris thở dài “Đúng là thế, nhưng mười sáu ngày hẳn là có khả năng hoàn thành. Chồng văn tự cổ đại mà sáng nay chuyển về là tất cả số bản khắc ấn văn tự mà chúng ta có thể tìm được ở mộ địa, trong đó có một bộ phận không trọn vẹn, Miru, có thể dịch hết ra trong thời gian không đầy một ngày không, bác biết là đã làm khó dễ cho cháu, nhưng thời gian có hạn.”

“Trong thời gian không đầy hai ngày tìm trong chồng văn tự cổ tìm được đáp án chính xác về cửa vào Ám sao?” Thật áp lực, cảm giác lại có chút lâng lâng, tôi cũng là một thành viên của phố Bối Bối, nhưng hôm nay mới có cảm giác khẩn trương đến mức tóc cũng thấy nặng, khẩn trương nhưng có chút sung sướng.

“Có đáp án là nhờ thần may mắn chăm sóc, chỉ tìm được một ít manh mối từ bản văn tự kia cũng là rất tốt rồi, có thể tìm được bao nhiêu liền tìm bấy nhiêu đi, Miru.”

“Harris, di tích mộ địa làm sao bây giờ? Văn vật cổ trong mộ địa có giá trị nghiên cứu là đúng, nhưng cả tòa kiến trúc di tích kia cũng cực kỳ quan trọng, nó là một bộ phận của văn vật, đội chấp pháp không bảo vệ thì chúng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?” Tôi cúi đầu, hơi nhíu mày, không nghĩ tới phố Bối Bối lại phải thừa nhận áp lực lớn như vậy.

“Sẽ bị hội trưởng lão Meteorcity trút giận hoàn toàn hủy diệt, bác cũng từng nghĩ tới có nên mời người có năng lực niệm không gian đến mang di tích đi hay không, nhưng trong di tích có đại lượng niệm gây phản phệ niệm bên ngoài, căn bản không thể di chuyển, người có năng lực niệm thời cổ cũng không phải kẻ ngồi không, tìm người trừ niệm cũng vô dụng, bởi vì không ai có thể tìm nổi một số lớn người trừ niệm trong thời gian ngắn lại còn phải hủy diệt mọi niệm trong ngóc ngách di tích nữa.”

Sẽ bị hủy diệt sao? Từ này đối với các nhà khảo cổ đã dành cả đời tận sức nghiên cứu lịch sử chính là một sự đả kích cực kỳ đáng sợ, ngay cả tôi cũng đau lòng.

Tôi uống một ngụm nước trà cuối cùng, đặt cái chén sang bên cạnh ấm trà, sau đó vỗ vỗ mặt lấy lại tinh thần nói: “Chuyện này nói sau, không đầy hai ngày sao? Cháu chịu đựng được, trong lúc cháu dịch, không ai được quấy rầy cháu đấy nhé, trừ phi đã đến hạn.”

Tôi biết Harris nhất định còn có rất nhiều chuyện gạt tôi, không nói cho tôi biết, nhưng cũng đã đủ, tôi đã được biết những chuyện tôi nên biết, thật không dễ dàng, ba năm đấy.

“Vậy kính nhờ Miru, hy vọng có thể moi từ bản văn tự cổ đại này chút tin tức quan trọng.” Harris bưng ly trà, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía chân trời.

“Đây không phải là việc mà cháu vốn nên phụ trách sao? Harris các bác thẳng đến khi cháu bức tới cửa mới bằng lòng nói cho cháu biết, đó là mọi người không đúng, cháu không bé nhỏ, cho nên cháu hoàn toàn có thể gánh vác được những chuyện mà cháu có thể làm.” Xoay người đưa lưng về phía ông, vững vàng đi vào phòng ngài Mizuno, phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ của Harris, thoáng nghe thấy ông nói: “Hôm nay thời tiết không tệ.”

Đi đến thư phòng chuyên môn để tư liệu văn tự cổ đại của ngài Mizuno, tôi nhìn thấy hai chồng tài liệu sao chép đại lượng văn tự cổ đại Tarian nguyên thủy trên bàn, hai chồng đó hẳn là vừa được mang đến, xem ra đã được phân loại không ít, tôi chỉ cần chuyên tâm ở bên trong tìm kiếm tin tức tôi muốn là đủ rồi.

Ngồi vào trước bàn, ngón tay sờ nhẹ mặt giấy trắng mịn, câu chữ quen thuộc khiến tâm tình an tĩnh lại, vụ cá cược kia đã giúp tôi được ở lại phố Bối Bối, kỳ thật khi đó, lúc vừa đến thế giới xa lạ này, tôi luôn luôn cảm thấy một chút sợ hãi và bồn chồn, ba tháng học tập điên cuồng kia quả thực là đã thành toàn cái tôi thờ ơ lạnh nhạt hoàn toàn vô căn của mình kia, lấy một đống hành động gần như tự mình hại mình đem tâm dung nhập vào thế giới vốn không phải của mình này, mỗi một lần dày vò thống khổ cực hạn tựa như đang giúp tâm vô y của mình có được lực lượng để phá kén, cho dù đau đến mức ngay cả tim đập cũng gần như dừng lại, sau đó lại không lúc nào tự nói cho chính mình “Tôi vẫn đang sống, sống rất chân thật.”

Cho nên, cám ơn, cám ơn nhé.

Chậm rãi nhắm mắt lại, vuốt chồng tài liệu này, mặc niệm : “Một, hai, ba, bốn, năm......”

Văn tự cổ đại Tarian, một loại văn tự chỉ có hai đường vẽ cấu thành, mỗi một chữ đều đều giống như một loại tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, là loại văn tự mà các Đại Tế Ti chuyên dùng để tế thần trong di tích Ruta, cho dù là vương thất cũng không phổ biến dùng văn tự cổ đại Tarian, bởi vì quá khó học. Cho nên chỉ dùng trong những buổi hiến tế trang trọng.

Không đúng, vì sao lại xuất hiện kiểu sai lầm này?

Tôi mở cửa ra, tinh thần có chút hốt hoảng, ngọn đèn nhu hòa nhưng khiến cho tôi không kịp thích ứng nháy mắt, bây giờ là buổi tối?

“Miru, xảy ra chuyện gì sao?” Một bóng người đang ngồi cạnh tường nói với tôi.

Tôi hơi lảo đảo đi ra, giọng nói này là...... Majo...... Lấy linh hồn tế điện...... Nghe vương chi...... Còn có...... Thần tối cao...... vì sao, vì sao chỉ có một nửa?

Không nên thiếu phần còn lại như thế chứ, không nên như vậy, phần còn lại đâu? Phần văn tự còn lại ở nơi nào?

“Chỉ có một nửa...... cơ quan thạch cao thượng trang nghiêm...... Số nô bộc...... Còn lại đâu? Sao lại kỳ quái như vậy?” Tôi có chút hoảng hốt ôm trán tiếp tục đi, trong đầu chỉ có một đống đường cong tự thể cổ đại cứng ngắc. Có một đoạn câu bị cắt thành hai nửa, hoàn toàn không thể phiên dịch được, còn có đại lượng nội dung đều chỉ còn một nửa mà thôi, vì sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như thế?

“Miru.”

Có người đang gọi tôi...... Lấy thân mình tuẫn bỉ chi nguyện, lấy...... ám mắt theo bạn vong...... Ác mắt lệ trí...... Còn lại đâu? (Toji: ta chả hiểu gì cả TT^TT)

Trên mặt đột nhiên truyền đến đau đớn, dòng suy nghĩ hỗn độn của tôi bị kéo lại, nhìn thấy vẻ mặt Majo vô lực nhìn tôi.

“Majo?” Tôi sờ sờ mặt “Sao anh lại đánh em?”

Majo vẫy vẫy tay, sau đó chỉ chỉ phía sau mình “Còn tiếp tục đi nữa là em sẽ trực tiếp lăn xuống cầu thang, sao em lại trong trạng thái này đi ra?”

Tôi nhìn nhìn, quả nhiên cái cầu thang kia chỉ cách mình vài bước chân, thân thể dần dần mềm yếu, tôi ngồi xổm xuống ôm đầu “Đau đầu muốn chết, mọi người chưa phát hiện sao? Một số lớn văn tự cổ đại kia còn thiếu một nửa, toàn bộ mỗi một câu đều thiếu một nửa, còn có một bộ phận văn tự cổ đại thể đơn cũng chỉ còn lại một nửa, đây căn bản chính là bởi vì cố tình xé đi mà tạo thành, muốn hại chết tôi sao, rõ ràng biết tôi một khi chuyên chú thì hoàn toàn sẽ khó mà bình thường lại được, hại tôi không phiên dịch được hết cũng không thể tìm được tin tức cần thiết, một nửa kia chạy đi đâu?”

Majo miễn cưỡng nói: “Mấy thứ đó anh không hề động đến, đừng hỏi anh, nhưng...... nghe em nói như vậy thì hình như ông già Harris có đề cập qua, lúc trước cổ mộ Ám bị tập kích, có người thừa cơ đoạt đi một số cổ văn vật, còn trực tiếp cắt mấy phiến đá có khắc thơ ca trên cửa rồi lấy đi, đang lúc tìm thủ phạm, hắc hắc, thằng nhóc kia thế nhưng lại tự mình chạy đến thừa nhận còn muốn lấy để đổi người,...... Hắc hắc, nhưng sao có thể đi đổi chứ, vừa nhìn là biết thằng nhóc kia không phải là cái mặt hàng tốt, thanh xuân đúng là một tội ác, sau khi hoàn thành giao dịch vẫn nên nhanh chóng đá văng hắn ra, bằng không người mơ màng như Miru nhất định sẽ bị sói ăn, hắc hắc hắc hắc......” Majo vuốt cằm cười giống hệt một tên sắc lang vậy.

Tôi ngẩng mặt nhìn anh ta, có chút không kịp phản ứng, hỏi: “Một nửa bản văn tự còn lại ở trong tay ai?” tôi muốn biết là ai, một câu lại một câu ngừng giữa chừng chỉ khiến cho tôi muốn hộc máu, hiện tại mà không tìm thấy một nửa kia thì tôi tuyệt đối sẽ đau đầu đau lòng toàn thân đau.

“Còn có thể có ai, là cái thằng nhóc ăn cơm trắng kia của nhà em đấy, nếu không phải là không thể động đến hắn, phố Bối Bối chúng ta đã sớm xông lên bóp cổ hắn bắt hắn giao ra rồi, sao có thể khiến cho hắn cứ thảnh thơi như thế, khoan khoan, Miru em sao vậy?”

Một nửa bản văn tự còn lại ở trong tay Lance? Mặc kệ, hỏi một chút rồi nói sau, ai ca chi táng...... cổ mộ trầm thấp...... một nửa còn lại ở nơi nào?

“Miru, không lẽ em chưa thanh tỉnh sao, này này, sao lại trở nên thế này? Mizuno, cậu chạy đến phát điên gì thế, trời ạ, phố Bối Bối mấy người ai cũng mang bộ dáng như quỷ thế này, cho tôi cái phản ứng bình thường chút thì sẽ chết sao? Mizuno cậu đừng có thức đêm cũng đừng tự hành mình như thế, cậu mà làm hỏng sàn thì thợ sửa chữa sẽ oán giận, chờ một chút, Mir......”

Nghiêng ngả lảo đảo ra cửa, đằng sau hình như rất ồn ào, bão lũ đầu tháng, mưa tháng mười...... câu sau đâu?

Tôi ra khỏi nhà Mizuno, lắc đầu, trong đầu là một đống lộn xộn, nhà của tôi ở phía nào?

Ah, hoa Nguyệt là loại hoa được trồng nhiều nhất ở nhà tôi, tôi hướng về phía ánh sánh trắng mông lung mà hoa tỏa ra trong đêm, đẩy ra cửa cổng nhà, vừa vào phòng còn chưa thấy rõ, hai chân đã bị nhấc lên khỏi mặt đất, hơi thở quen thuộc mà ấm áp.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao lực đạo của bước chân không đúng?”

Tôi quay đầu, phát hiện mình bị người dùng một tay ôm, hai chân chơi vơi không có chút thoải mái, hơi phục hồi tinh thần lại, tôi tựa đầu lên vai hắn, mơ hồ gọi hắn “Lance.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” giọng nói của hắn lạnh lùng nhưng trong trẻo ôn hòa.

“Rời xa vinh dự và thủ hộ, trong vô định...... câu sau là gì? Xa xôi...... Ngủ yên trong sự tức giận......” Trí nhớ đứt quãng, không có câu nào đầy đủ, một khi tiến vào trạng thái chuyên chú, là hoàn toàn không dễ chuyển biến cũng không thể dễ thoát ly.

“Câu đố Ám sao? Sao Miru lại để bản thân lâm vào loại trạng thái này vậy, chẳng lẽ bọn chúng không nói cho cô biết nếu cứ thế này thì sẽ làm thân thể đột ngột suy nhược và có nguy hiểm đến sinh mệnh sao? Đặc biệt đối với người không có năng lực niệm.”

Tôi cảm giác được hắn chạm vào tóc tôi, lạnh lùng, nguy hiểm, tôi đau đầu nhắm mắt lại “Một nửa còn lại ở nơi nào?”

Hắn vẫn sờ tóc tôi, giọng nói rất gần, có thể nghe ra trong sự lạnh như băng còn có sự không chút để ý “Ông già kia nói hắn không cần, tôi vốn đang định tùy tiện ném đi đống đã nhìn chán kia đi, Miru muốn nó sao?”

Tôi trợn mắt, duỗi tay ra túm chặt cổ áo hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen không có cảm giác tận cùng, hắn ngay cả mắt cũng không nháy, chỉ chuyên chú cùng tôi trừng nhau, tôi trừng lại, cực kỳ nghiêm túc không chút do dự nói: “Đưa đây.”

“Toàn bộ sao?”

“Đúng, toàn bộ.” Ai còn dám đưa tôi một đống văn tự cổ đại dở chừng là tôi liền cùng người đó chiến tranh lạnh một trăm năm, muốn đòi mạng tôi sao.

Ở trong phòng khách, dưới ngọn đèn mờ trắng, tôi nằm trong lòng hắn, mỗi lần đấu mắt với hắn, ở khoảng cách quá gần nhìn hắn luôn có thể nhìn đến thấy đôi mắt màu đen kia sẽ in lại màu xanh nhạt, tôi nghĩ là vì màu mắt hắn là màu đen, đen quá mức sạch sẽ và thuần túy nguyên nhân, cho nên luôn có thể dễ dàng in lại nhan sắc khác, đặc biệt khi hắn chuyên chú không dời đi tầm mắt, nhan sắc đó sẽ càng thêm rõ ràng.

“Tối nay tôi sẽ bảo Machi bọn họ mang đến, mấy khối văn tự cổ đại Tarian kia nếu cô thích thì cho cô chơi.” Hắn nháy mắt, ánh màu xanh trong đồng tử mắt màu đen vì ánh sáng dao động mà giao hòa vào trong màu đen nồng đậm “Về phần số cổ văn vật kia thì cứ để cho người của phố Bối Bối tự mình đi lấy, có nhân thủ chuyên nghiệp thì ít nhất cũng có thể xác định tuổi của số tư liệu mà cô đang dịch kia, chúng yếu ớt đến mức khiến cho tôi không có chút hứng thú, đúng rồi, còn có trọn vẹn sách cổ Ám, có lẽ cô sẽ thích.”

Tôi nhu nhu hai mắt mệt mỏi, trừng người thật vất vả “Không đùa đâu, là phải đầy đủ câu chữ mới dịch hiểu được.” Đột nhiên có chút kỳ quái, sao hắn lại có bản văn tự cổ đại quan trọng nhất của mộ địa Ám? A, còn có cổ văn vật? Đau đầu, hiện tại không rảnh nghĩ mấy thứ đó, công việc phiên dịch không thể dừng, tôi tiến hành đến đâu rồi? Nửa đoạn văn tự kia đại khái còn phải tư duy mới được, không được, dùng tư duy thì không có độ chính xác nhất, hơn nữa không có thời gian.

“Miru, chiến tranh lạnh đã xong.” Hắn thản nhiên trần thuật.

“Chiến tranh lạnh?” Tôi nghĩ nghĩ, có chuyện như vậy sao “Hiện tại...... không rảnh chiến tranh lạnh, nếu muốn chiến tranh lạnh thì thương lượng sau.”

“À, còn chưa từ trạng thái này trở về sao? Loại trạng thái này nếu liên tục trong thời gian quá dài thì không tốt với cô chút nào.”

“Thả tôi xuống dưới.” đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, tròng mắt tôi trở nên trong suốt, vừa rồi đầu óc quả thực rất mơ hồ, đầu vẫn rất đau, trong loại trạng thái này mà lại bị cưỡng chế tỉnh lại thì sẽ khiến đầu óc tôi bị sốc rất lớn.

Hắn khom người buông tay, hai chân tôi vừa rơi xuống đất liền ngẩng đầu cho hắn một cái mỉm cười “Nào, đầu thấp một chút.” Vươn tay nắm lấy quần áo hắn mượn lực, khẽ hôn một cái bên má hắn, gương mặt của hắn liền có chút nhu hòa, cảm giác lạnh lùng ban đầu không còn nữa, tôi nói: “Lance, cám ơn.”

Nói xong xoay người đi đến hướng cửa, tiếp tục trở về cố gắng phấn đấu.

“Miru, không biết vì sao hình như tôi không quá thích cô quá mức trầm mê vào một chuyện nào đó, loại cảm giác này thật đúng là xa lạ, khiến cho tôi có ý muốn móc mắt cô xuống.” Ngữ khí không có chút phập phồng, như là đang nói một sự thật khách quan.

Tôi không dừng lại, tuy rằng nghe được lời hắn nói, nhưng trong đầu vẫn tự động loại bỏ, miệng vẫn lẩm bẩm : “Hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba......” Cầu nguyện thủ kí...... Nửa câu sau là gì?

“Còn nữa......”

Âm thanh ôn hòa bỗng mang chút âm u trầm hoãn, ở bên tai tôi vang lên, tôi cảm thấy cổ sau đột nhiên tê lại, hai mắt trợn to dại ra vài giây, giọng nói của hắn càng ngày càng xa “Cô quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi.”

Trước lúc hắc ám hoàn toàn cắn nuốt, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là, sau hai mươi lăm là mấy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK