Ngày hôm nay đối thủ của Độc Nhĩ Kha lại là một thanh niên niên kỷ còn khá nhỏ, nhìn khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nhưng khuôn mặt của hắn lại khá non nớt, không như Độc Nhĩ Kha một kẻ chỉ có mười bảy tuổi mà khuôn mặt già dặn còn hơn cả thanh niên kia.
Đối thủ của hắn tu vi cũng không cao lắm, chỉ có Linh Tông Hạ Giai, vậy mà có thể tiến được vào vòng năm mươi người, không biết là bản lĩnh hay là gì.
Nhưng hắn lại có biệt danh, người may mắn, đó là biệt danh mọi người cho hắn.
Tên của hắn chính là Lạc Bất Sầu – Lạc Quan công tử.
Hắn chính là người khỏe nhất từ đầu mùa giải tới giờ.
Những trận đấu của hắn trải qua một số là dựa vào thực lực của hắn nhưng đa số là dựa vào may mắn của hắn.
Chẳng biết vì sao mỗi khi gặp đối thủ thì người thì bị trọng thương, người thì bỏ cuộc, thậm chí có người ngủ quên trên giường mỹ nhân hoặc có người đến trễ.
Lại có người đang chiến đấu với hắn thì đột nhiên hộc máu ra chết, hoặc tự nhiên ngất xỉu.
Thật không biết ông trời ưu ái hắn hay số những người gặp hắn kia xui xẻo, hoặc hắn là sát tinh đi đến đâu gây họa tới đó.
Điều đặc biệt ở Lạc Quan công tử là hắn không bao giờ muộn phiền, luôn luôn lạc quan, yêu đời, trên khuôn mặt luôn xuất hiện nụ cười non nớt lại vui tươi.
Mọi người cũng chưa bao giờ thấy hắn buồn phiền điều gì.
Lúc này hai người Độc Nhĩ Kha đứng đối diện nhìn nhau, Lạc Quan công tử cũng cười hiền hậu nhìn Độc Nhĩ Kha, nhìn nụ cười kia Độc Nhĩ Kha cảm giác như hắn còn trẻ tuổi hơn chính mình.
Lạc Quan công tử lại là người mở miệng trước nói:
- Hỏa huynh, tiểu đệ hôm nay gặp huynh, trận đấu này mong huynh nhẹ tay một chút, tiểu đệ người yếu da mỏng không chịu nổi va chạm mạnh đâu.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì ách lên một tiếng, hắn chưa gặp người nào chưa đánh đã cầu xin như vậy rồi, nhưng nghĩ lại người này được mệnh danh là Lạc Quan công tử lại tiến được vào vòng này đây thì quả thật không đơn giản.
Độc Nhĩ Kha cười cười nói:
- Lạc Quan công tử, người cần xin nhẹ tay chính là tiểu đệ đây.
- Không dám không dám.
Hỏa huynh cũng biết đó, tiểu đệ tới được ngày hôm nay chính là nhờ vào may mắn là thôi, hôm nay tiểu đệ gặp Hỏa huynh có lẽ dây may mắn của tiểu đệ sẽ chấm dứt à.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì cười cười, đưa tay lên mũi sờ sờ, hắn không nghĩ Lạc Quan công tử lại nói như vậy, như vậy cũng đánh giá hắn quá cao đi, và cũng tự ti với mình quá đi.
Nhưng không vì thế hắn coi thường đối thủ trước mặt này.
Độc Nhĩ Kha nói:
- Lạc Quan công tử, công tử cũng không nên coi thường bản thân quá như vậy, trong chiến đấu tu vi chưa chắc đã nói lên điều gì? Chúng ta trước tiên cứ đấu rồi nói.
Lạc Quan công tử nghe vậy thì cười cười, xua tay lắc đầu nói:
- Hỏa huynh, ta tự biết mình không đánh lại huynh, hôm nay huynh cũng chẳng bị thương, cũng chẳng bị trễ hay chẳng có bệnh gì để khi chiến đấu thì đột nhiên bị ngất xỉu, huynh chẳng có lý do gì bỏ cuộc để thua tiểu đệ.
Tiểu đệ có ý này, không biết Hỏa huynh có hứng thú làm với tiểu đệ một giao dịch hay không?
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì khựng lại, chuyện này là sao? Lúc trước hắn muốn làm giao dịch với Tam Hổ vậy mà bây giờ lại có người muốn hối lộ hắn.
Độc Nhĩ Kha cảm thấy thú vị với Lạc Quan công tử này, hắn hỏi:
- Giao dịch? Giao dịch gì?
- Giao dịch tất nhiên là chuyện thắng bại rồi, chúng ta dùng Linh Thạch Hạ Phẩm tiến hành giao dịch, không nhiều chỉ cần có mười vạn Hạ Phẩm Linh Thạch mà thôi.
- Không được.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì dứt khoát từ chối.
Lạc Quan công tử thấy Độc Nhĩ Kha từ chối thẳng thằng thì giảm xuống.
Hắn đưa ra chín ngón tay nói:
- Vậy thì chín vạn Hạ Phẩm Linh Thạch đi.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì ngạc nhiên nhưng miệng vẫn từ chối nói:
- Không được.
Lạc Quan có chút chán nản giơ bảy ngón tay nói tiếp.
- Vậy thì bảy vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu.
Trong lòng có chút ngờ vực trí thông minh của tên này, ngay cả mười vạn Hạ Phẩm Linh Thạch hắn còn từ chối vậy mà còn giảm xuống bảy vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
- Sáu vạn.
Lạc Quan công tử lại đưa ra một cái giá.
- Không được.
Lạc Quan công tử bặm môi, nụ cười cũng tắt, chỉ là giơ năm ngón tay nói:
- Năm vạn, đây là cái giá cuối.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì lắc đầu nhìn Lạc Quan công tử nói:
- Lạc Quan công tử, ta đã nói là sẽ không nhận tiền của ngươi.
Ta nhất định phải phải vào vòng trong.
Lạc Quan công tử nghe vậy thì đại khái hiểu được Độc Nhĩ Kha từ này tới giờ đã hiểu lầm mình rồi, không khỏi cười tươi trong lòng bắt đầu lạc quan lại.
Lạc Quan công tử xua tay nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm.
Độc Nhĩ Kha choáng váng hỏi:
- Hiểu lầm? hiểu lầm gì chứ? Ta đã nói rồi sẽ không nhận tiền của ngươi, tất cả hãy chờ trận chiến bắt đầu.
Lạc Quan công tử càng cười tươi, lạc quan hơn nói:
- Hỏa huynh hiểu lầm rồi, ý ta là huynh hối lộ cho ta, ta sẽ chịu thua, chúng ta không cần đấu?
- Cái gì?
Độc Nhĩ Kha choáng váng.
Hắn lại cứ tưởng nãy giờ tên kia kêu hắn nhận tiền rồi thả hắn vào vòng trong.
Nghĩ lại cũng phải, hắn liên tục giảm tiền xuống, khiến cho Độc Nhĩ Kha cũng ngờ ngợ vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.
- Vậy là Lạc Quan huynh muốn ta đưa ra năm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch để hối lộ huynh, ta không cần đấu cũng lọt vào vòng trong.
- Ách.
Không phải, hiểu lầm, nãy giờ ta tưởng huynh hiểu lầm nên nói vu vơ.
Không bằng chúng ta bàn bạc lại.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì hiểu ra, tên này chính là muốn làm tiền đây mà.
Hắn cười lạnh nói:
- Không bằng chúng ta đấu một trận đi.
- Ách, vậy thì năm vạn vậy.
Lạc Quan công tử biết mình bị đuối lý, bị người ta nắm đằng chuôi không khỏi khựng lại, nụ cười cũng đọng lại nói.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, quả thực hết nói với cái tên được gọi là kẻ may mắn này.
Hắn không biết khóc hay cười với vụ của Lạc Quan công tử này nữa.
Móc ra năm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch bí mật đưa cho Lạc Quan công tử.
Lạc Quan công tử nhận xong Linh Thạch Hạ Phẩm thì nụ cười càng thêm rạng rỡ lạc quan, sau đó ánh mắt lấp liếm nhìn Độc Nhĩ Kha nói:
- Hỏa huynh có thể nào cho ta thêm một vạn Hạ Phẩm Linh Thạch không?
- Biến.
Độc Nhĩ Kha nghiêm mặt nói.
Lạc Quan công tử...
Vậy là trọng tài vừa bắt đầu trận đấu thì Lạc Quan công tử lại kêu đau bụng không chiến đấu được, bỏ cuộc.
Độc Nhĩ Kha thắng, lần này khán giả được một phen trố mắt, đây không phải là Lạc Quan công tử biến thành Bi Quan công tử sao?
Toàn trường cảm giác khó hiểu, chỉ có riêng hai người Độc Nhĩ Kha là hiểu mà thôi..
Danh Sách Chương: