Độc Nhĩ Kha nằm xoài ra giường bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đã rất lâu rồi hắn không được ngủ trên giường êm nệm ấm.
Độc Nhĩ Kha ngủ tới tận khi ánh dương nghiêng hẳn về phía tây thì hắn mới tỉnh dậy, cái bụng réo lên, Độc Nhĩ Kha cười khổ mở cửa ra định xuống dưới gặp tiểu nhị gọi hai bàn đồ ăn nhưng mà khi vừa ra cửa thì hắn đã bắt gặp cô thiếu nữ lúc trước không biết đã đứng ở trước cửa phòng hắn bao lâu rồi.
Độc Nhĩ Kha có chút ngạc nhiên, cười cười tiến tới hỏi.
- Thật khéo gặp cô nương, cô nương đang tìm ta sao?
Thiếu nữ nghe lời của Độc Nhĩ Kha thì hơi đỏ mặt một chút nhưng lại rất nhanh lấy lại nụ cười trên môi nói:
- Tiểu nữ thực cũng không có chuyện gì to tát.
Chỉ thấy hai ngày không thấy công tử ra khỏi phòng nên mới lên đây xem xét một chút không biết công tử có cần gì không?
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì cảm giác ấm áp nói:
- Ta bận bế quan luyện công hai ngày, số thực phẩm lần trước cô mang đến ta để rất kỹ nên không hai ngày nay không cần thực phẩm bổ sung.
Bây giờ xuất quan số thực phẩm lúc trước cũng đã dùng hết, ta đang định đi xuống gọi đồ ăn.
Thật là may khi gặp cô nương ở đây, khiến cho ta cũng bớt một hồi công phu.
- Không biết công tử muốn dùng gì?
Thiếu nữ dường như đã đoán được phần nào mục đích của Độc Nhĩ Kha nên hỏi.
Độc Nhĩ Kha hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cô cứ cho ta hai bàn như hôm qua, cô cũng cho ta một bình rượu ngon nữa.
Không biết cô nương có thể cho biết trong thành này có sự kiện lớn gì không?
Thiếu nữ nghe vậy thì miệng há to ra ngạc nhiên, sau đó nhìn lại Độc Nhĩ Kha xem vẻ mặt của hắn xem có nói giỡn hay không? Nhưng chỉ nhìn thấy hắn rất nghiêm túc không khỏi nói:
- Chắc công tử không phải người vùng này?
- Đúng vây.
Độc Nhĩ Kha bình tĩnh trả lời.
- Vậy thì công tử không biết cũng đúng.
Giữa trưa ngày mai sẽ có một buổi đấu giá hội lớn nhất trong năm của Ba La quận, đấu giá hội được tổ chức ở Phú Quý đấu giá hội trong thành Ba Lạp.
Sự kiện lớn này trong thành ai ai cũng biết, mấy ngày nay đều bàn tán về vật phẩm đấu giá lần này.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì giật mình không khỏi mắng mình vô tâm.
Đúng là không có thông tin thì cũng rất khổ.
Sự kiện lớn vậy mà hắn không hề hay biết gì.
- Vật phẩm đấu giá? Vậy cô nương có biết đấu giá hội có vật phẩm đấu giá nào được đặc biệt quan tâm không?
Nghe nói lần này có ba vật phẩm có thể nói là bảo vật, ngay cả tứ đại tông phái lớn nhất Tề Khắc đế quốc cũng vì thế mà cử người tới tham gia.
Nghe nói lần này có một bản vũ kỹ Thượng Giai được đem ra đấu giá.
Còn những vật khác thì hiện chưa biết rõ trừ những người quan trọng ra.
- Cô nói đấu giá hội được tổ chức tại Phú Quý đấu giá hội?
- Đích xác là vậy.
Nghe nói Phú Quý đấu giá hội thuộc Phú Quý Thương đội, không ai biết bọn họ lớn cỡ nào nhưng mà quy mô của họ đã mở rộng ra khắp đại lục Thiên Tượng rồi.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì trong lòng đã có chút hoan hỉ trong lòng.
Trong đầu không khỏi nhớ tới cái túi tử tinh tạp lúc trước Lý Nhã đưa cho hắn.
Độc Nhĩ Kha móc ra mười viên Linh thạch hạ phẩm đặt vào tay thiếu nữ nói:
- Đây là tâm ý của ta, mong cô nương đừng chê.
Thiếu nữ nghe vậy thì không dám tỏ khách sáo, thu linh thạch lại rồi nói:
- Đa tạ công tử ban thưởng.
Không biết công tử còn muốn hỏi chuyện gì nữa không? Tiểu nữ biết nhất định sẽ không dám giấu diếm.
- Ta tạm thời còn chưa có điều gì muốn hỏi, cô hãy cho người làm đồ ăn mang lên phòng cho ta.
Độc Nhĩ Kha nói xong đang định quay trở lại vào phòng thì bỗng nhiên nghe bên dưới trở nên huyên náo ồn ào.
Có người hô lên kinh ngạc.
- Kia không phải Thiếu Tông Chủ Độc Tông Ba Lan Khải sao?
Lời vừa nói ra thì mọi người đều ồ lên.
Độc Nhĩ Kha ở trên lầu cũng nhíu mày, tuy hắn không thấy tình cảnh phía dưới nhưng sự ồn ào như vậy thì Độc Nhĩ Kha cũng mơ hồ nhận ra người đến có địa vị gì?
Độc Nhĩ Kha nhìn về phía thiếu nữ hỏi:
- Cô nương biết chuyện gì xảy ra ở phía dưới không?
- Thưa công tử, có lẽ thiếu chủ Độc Tông Ba Lan Khải tới.
Thiếu nữ nói đến đây thì vẻ mặt có chút khó chịu, giọng nói cũng nhỏ dần đi.
Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì hỏi tiếp:
- Độc Tông? Cô nương biết hắn ư?
Vẻ mặt thiếu nữ nghe vậy thì đầy oán hận nói:
- Độc Tông là một môn phái tu luyện độc công, bọn họ không chuyện ác gì không làm, là một tông môn thuộc bốn tông phái đứng đầu Tề Khắc đế quốc.
Còn tên thiếu chủ Ba Lan Khải thì là một kẻ gian tà độc ác, hắn là kẻ dâm tà, không biết có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn hại, lại có rất nhiều người bị hắn hại cho nhà tan của nát.
Ta, ta..
Nói đến đây thì thiếu nữ không nói nữa, khuôn mặt cúi gằm xuống buồn bã.
Độc Nhĩ Kha cũng đoán được một phần nào cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Hắn quay ra chào thiếu nữ một câu rồi bước vào phòng.
….
Lúc này có rất nhiều người bước vào Lai Sử khách điếm.
Hơn mười người này đều có chung một đặc điểm là trên người đều khoác một bộ hắc bào, trên hắc bào có thêu một hình khô lâu hung dữ, ánh mắt những người này nhìn người khác giống như kẻ bề trên nhìn xuống, vẻ mặt kiêu ngạo, hống hách.
Dẫn đầu mười lăm người này là một thanh niên có khuôn mặt rất anh tuấn nhưng mà trong đôi mắt hắn luôn ánh lên vẻ tà mị, dâm tà, ánh mắt của hắn cứ lấp liếm nhìn ngó xung quanh, sau đó thì dừng lại ở những bộ ngực của những cô nương đang dùng bữa tại đây.
Những người khác thấy vậy đều khó chịu, tức giận nhưng không ai dám ra mặt, chỉ biết nuốt cục tức này vào trong bụng.
Thanh niên tà mị này chính là Thiếu chủ Độc Tông Ba Lan Khải.
Phía sau là mười bốn tên hộ vệ của hắn, cũng là đệ tử Độc Tông.
Lúc này vẻ mặt những người kia nhìn Ba Lan Khải đầy vẻ nịnh nọt, và ngưỡng mộ.
Lúc này ánh mắt Ba Lan Khải dừng lại trên bộ ngực phong mãn của một hồng y nữ tử.
Hồng y phụ nhân này là một thành viên trong một tiểu đội dong binh, trên người mang một bộ giáp bằng da thú màu đỏ, y phục bó sát lại được cắt ngắn lộ ra cặp đùi thon dài, cổ áo được sẻ hở lộ ra một khe rãnh tuyết trắng ở ngực, hai ngọn phong mãn nhô cao khiến cho người ta muốn chảy máu mũi.
Lúc này hồng y nữ tử dường như cũng nhận ra ánh mắt của Ba Lan Khải thì ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của tên thiếu chủ khốn kiếp này đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình mà không chớp mắt.
Trong lòng hồng y nữ tử cực kỳ tức giận và khó chịu nhưng mà nghĩ tới thân phận của kẻ kia thì không dám đứng ra làm gì, chỉ hừ một ái rồi quay đi.
Ba Lan Khải nhưng hắn lại không tha, hắc phiến vung ra phe phẩy, miệng nhếch lên cười tà mị tiến đến chỗ Hồng Y nữ tử nói:
- Ai dô, người đẹp sao phải khó chịu cơ chứ, sao không quay mặt ra đây cho bổn thiếu chủ ngắm nhìn một phen nào.
Ai chà, nhìn bộ ngực của nàng thật là muốn cho người ta muốn chết đi mà.
Hồng y nữ tử nghe vậy thì cực kỳ tức giận, đứng phắt lại nói:
- Dâm tặc.
Ba tên đại hán đang ngồi cạnh hồng y nữ tử nghe vậy cũng tức giận, nhất là tên đội trưởng ngồi gần hồng y nữ tử nhất thì càng tức giận, vừa nghe những lời dâm ô của tên thiếu chủ Ba Lan Khải thì lửa giận bùng lên, hắn đập bàn nói:
- Mau xin lỗi La Lan.
Bỗng dưng một tên hộ vệ phía sau tiến lên quát lớn:
- To gan, dám lớn tiếng với Thiếu Chủ của ta, chỉ là một dong binh nho nhỏ mà thôi, thiếu chủ ta có lòng thưởng thức các ngươi là phúc phận cho các ngươi rồi, có tin ta…
Hắn nói tới đây thì tên thiểu tông chủ Ba Lan Khải đưa tay cản lại, ánh mắt nhìn tên đội trưởng kia đầy lạnh lẽo, cái môi khẽ nhếch lên, sau đó ánh mắt chuyển về phía hồng y nữ tử nói:
- Thì ra nàng là La Lan, cái tên thật dễ nghe, từ hôm nay nàng hãy theo bổn thiếu tông chủ đi, bổn thiếu tông chủ nhất định sẽ không bạc đãi nàng.
Nói đến đây thì hai mắt hắn híp lại, sau đó Hắc phiến vung ra, một ngọn ngân châm từ đó bắn ra bắn thẳng tới yết hầu tên đội trưởng, động tác của hắn rất nhanh và dứt khoát, tên đội trưởng chưa kịp phản ứng thì ngọn ngân châm đã xuyên qua yết hầu hắn, máu tươi bắn ra thành vòi, tên Đội trưởng đang định nói gì nhưng mà giọng nói của hắn lên tới thanh quản thì bị méo mó biến dạng không thể nói lên thành lời.
- Bằng không thì kết quả sẽ như hắn.
Giọng của hắn trở nên lạnh lẽo.
- Đội trưởng.
- Đội trưởng.
La Lan và hai người kia nhìn thảm cảnh của đội trưởng thì nhanh chóng đứng lên đỡ lấy hắn, nhưng mà muộn rồi, hắn đã tắc thở, khi chết mà hai mắt vẫn trợn tròn oán hận nhìn chằm chằm Ba Lan Khải, sau đó cả người ngã xuống cái ghế, khuôn mặt gục xuống bàn như đang ngủ gục vậy.
- Đền mạng đội trưởng cho ta.
Hai tên đại hán kia ánh mắt trở nên huyết hồng nhìn Ba Lan Khải đầy thù hận, cả hai vung đao ra chém thẳng về phía Ba Lan Khải.
Ba Lan Khải cũng mặc kệ đao mang chém tới, hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía La Lan, lúc này La Lan cũng nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt nàng không nhìn ra thù hận gì, chỉ thấy bình tĩnh lạ thường, điều này khiến cho Ba Lan Khải cảm thấy nguy hiểm.
- Rầm, rầm.
Khi đao mang hai tên đại hán gần chém tới Ba Lan Khải thì bỗng nhiên đó hai bóng đen lóe lên, hai thanh đại đao đen sì chém thẳng lên đao mang hai tên đại hán kia.
Chỉ thấy hai thanh đại đao bị chấn cho bay ra phía sau, sau đó hai người này bị bắn lại đụng thẳng vào một cây cột, miệng thổ huyết.
- Ngươi…
Ngón tay run lên chỉ về hai hắc bào nhân khóe miệng vẫn cười cười, trên tay ôm một thanh đại đao màu đen sì, chỉ thốt lên được một tiếng sau đó gục xuống tắt thở.
Thảm cảnh khiến cho người ở đây ai ai cũng khiếp sợ, nhiều người nhìn về phía Ba Lan Khải càng thêm sợ hãi, bây giờ bọn họ mới được tận mắt chứng kiến sự ác độc của hắn, quả thực không khác gì lời đồn.
Nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản, bọn họ chỉ lặng lẽ tránh xa ra một chút mà thôi, ngay cả lão bản Lai Sử khách điếm cũng đầy sợ hãi không dám tiến lại căn ngăn.
Vốn lão nghe người ta nói có Thiếu Tông Chủ Độc Tông Ba Lan Khải tiến đến thì vội vội vàng vàng chạy tới đón tiếp thật không ngờ vừa chạy tới thì chứng kiến cảnh tượng này..
Danh Sách Chương: