Nếu không phải Dụ Đồng liên hệ với cô, cô cũng sắp quên mất người này rồi.
“Chuyện này em vẫn luôn không biết?” Dụ Đồng ở đầu bên kia điện thoại dường như nắm được đầu mối.
Khúc Kim Tích có chút ngượng ngùng: “Phim sắp đóng máy rồi, đạo diễn bắt đầu dày vò, mỗi ngày rảnh ra chút nào là lại buồn ngủ.”
Ý nói là vốn không có thời gian chú ý tới tin tức trên internet.
Cô không nói dối, “Trúc sinh vật ngữ” quay càng đến phần cuối, Minh Ngọc Sênh lại càng nghiêm khắc hơn. Khúc Kim Tích có nhiều cảnh quay, từ lúc khai máy đến giờ, vết thương trên người vẫn chưa lành.
Mỗi ngày quay phim xong, có thời gian lại phải suy nghĩ cảnh quay ngày mai. Đồng thời, Ngũ Lập Thu cũng sắp xếp cho cô các thông báo, thời gian xếp kín cả.
Dụ Đồng ở bên kia không lên tiếng, đợi trái đợi phải mãi không đợi được anh ta mở miệng. Khúc Kim Tích suy nghĩ một chút, chủ động nói: “À đúng rồi, đợt trước “Chứng cứ” mà anh đóng lên hình, doanh thu đứng hàng thứ nhất, bận quá nên quên chúc mừng anh.”
Tất nhiên Dụ Đồng nghe ra Khúc Kim Tích đang nói lời khách sáo. Anh ta nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó cuối cùng cũng nói ra mục đích cuộc điện thoại này của anh ta: “Nếu như tiện thì có thể chừa cho Liễu Tư một con đường sống hay không?”
Khúc Kim Tích: “?”
Dụ Đồng rất phiền não, Liễu Tư rơi vào đường cùng nên tìm đến anh ta.
Trước kia, Dụ Đồng vô cùng ghét Liễu Tư, nếu như không phải do ban đầu cô ta ghen tị với Khúc Kim Tích, ngáng đường ở giữa thì anh ta và Khúc Kim Tích...
Suy nghĩ của Dụ Đồng xa dần, thật ra thì ngay cả chính bản thân anh cũng không biết lại sao phải thích Khúc Kim Tích. Lòng tự trọng của cô cao, tính cách nhạy cảm, rất thẳng thắn. Bạn của anh ta đều nói Khúc Kim Tích trừ dáng đẹp ra thì những chỗ khác chẳng có ưu điểm gì, không xứng với anh ta.
Anh ta không để ý tới những lời nói này, cô gái anh ta không nhất thiết phải vô cùng hoàn hảo. Thời gian dài như thế, anh ta cảm thấy bọn họ như đã trải qua một kiếp. Cùng nhau học tập, cùng nhau ra mắt, cùng nhau quay phim, cùng nhau trải qua tất cả mưa gió.
Quay đầu lại, ngay cả cửa ải thứ nhất cũng chẳng giữ vững được.
Liễu Tư ngáng đường ở giữa, sở dĩ thành công là vì một mặt do Khúc Kim Tích ngu ngốc, mặt khác cũng thể hiện phần nào sự bất lực của anh ta.
Nếu như anh ta cho cô đủ cảm giác an toàn, sao cô lại chỉ dựa vào mấy tấm hình, mấy câu nói của Liễu Tư mà kết tội anh ta.
Có lẽ khi ấy bọn họ còn quá trẻ tuổi, cũng bởi vì tuổi trẻ nên càng dễ xúc động.
...
Nhưng ghét thì vẫn ghét, Liễu Tư cầu xin sự giúp đỡ từ anh ta, quả thực Dụ Đồng không thể nào làm bộ như không biết, cuối cùng sau khi suy tính kỹ càng anh ta mới gọi điện thoại cho Khúc Kim Tích.
Anh ta rất rõ, một khi mở miệng cầu xin tha thứ thay cho Liễu Tư, Khúc Kim Tích sẽ đồng ý. Chẳng qua là... chuyện này cũng sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa hai bọn họ.
“Liễu Tư làm những chuyện như thế với em không đáng để tha thứ, nhưng bây giờ cô ta đã không còn đường lui nữa rồi, sau này cũng sẽ không lăn lộn trong giới nữa.” Dụ Đồng thu tâm trạng lại, sau khi yên lặng mấy giây thì chậm rãi nói: “Nhưng mà anh cũng không có tư cách quyết định thay em, cô ta nhờ vả đến anh, nhìn trên phương diện đã từng học chung một trường thì... em cứ xem tình hình mà cân nhắc.”
Không đợi Khúc Kim Tích trả lời, Dụ Đồng đã cúp điện thoại.
Khúc Kim Tích sửng sốt mấy giây. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác tâm trạng thuộc về nguyên chủ trong thân thể dường như biến mất hoàn toàn sau cuộc nói chuyện điện thoại với Dụ Đồng này.
Nếu như là nguyên chủ, nhận được cuộc điện thoại cầu xin tha thứ thay Liễu Tư của Dụ Đồng, chắc hẳn sẽ không dễ chịu. Nhưng Dụ Đồng nói cũng có đạo lý, nếu Liễu Tư đã không thể tiếp tục ở trong giới nữa, quả thật không cần đánh kẻ sa cơ thất thế như cô ta nữa.
Lúc này Khúc Kim Tích bỏ ra một chút thời gian tìm hiểu rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện. Sau khi những chuyện kia của Liễu Tư bị lôi ra ánh sáng, ngay cả chuyện cô ta cặp với lão già cũng bị lộ ra, danh tiếng hoàn toàn hỏng hết, khắp nơi trên internet đều là tiếng mắng chửi cô ta, kêu cô ta cút ra khỏi giới giải trí.
“Tích Tích, dì nhỏ của em nói không phải chúng ta tuôn ra những tin tức của Liễu Tư và lão già kia. Trước kia Liễu Tư làm nhiều chuyện quá đáng như thế, đắc tội không biết bao nhiêu người, không thể thiếu có người bỏ đá xuống giếng.” Cổ Nhạc Nhạc cười trên sự đau khổ của người khác: “Có thể thấy cho dù ở bất cứ đâu, chuyện xấu không thể làm nhiều, nếu không sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
“Chuyện này bồi thường một khoản lớn vì làm trái với điều lệ?”
Đôi mắt Cổ Nhạc Nhạc lấp lánh: “Đây là do tổng giám đốc Thẩm ra lệnh.”
Sau đó tức tối nói: “Dù sao cũng phải để Liễu Tư này chịu đau khổ, đừng tưởng rằng cặp với đại gia là có thể tùy tiện hắt nước bẩn lên người khác. Em thấy cô ta còn đáng ghét hơn cả Từ Nam Nam, dù gì trước kia cô ta cũng là bạn của chị, đúng là lòng dạ độc ác.”
Mặc dù lão già mà Liễu Tư cặp kia không bị lộ thẳng mặt, nhưng mà bởi vì suýt chút nữa bị kéo vào nên trong cơn giận dữ đã không để ý tới Liễu Tư nữa.
- Lấy tài lực bây giờ của Liễu Tư, muốn trả hết tiền vi phạm điều lệ, bán cả cô ta đi cũng không trả nổi.
Khúc Kim Tích suy nghĩ một chút: “Cứ để cô ta táng gia bại sản thôi, những chuyện khác chúng ta không truy cứu nữa.”
Táng gia bại sản cũng coi như một câu trả lời thỏa đáng cho nguyên chủ.
Những chuyện khác là do S&T truy tố những chuyện Liễu Tư đã làm, tung tin đồn nhảm. Đăng tin đồn nhảm quá năm trăm chính là phạm pháp, những chuyện Liễu Tư làm có chút độc ác, để cô ta bị tạm giam mấy ngày là đủ rồi.
Trong điện thoại Dụ Đồng nói để cho Liễu Tư một con đường sống, đại khái chỉ ý nói là đừng đưa Liễu Tư vào cục J.
Cảnh quay đêm đến ba giờ sáng, cuối cùng Minh Ngọc Sênh cũng bỏ qua cho hai diễn viên chính. Khúc Kim Tích tới phòng hóa trang thay quần áo, mới vừa thay xong Thẩm Thính đã tới.
Cổ Nhạc Nhạc rất có mắt nhìn, nói: “Tích Tích, em ra bên ngoài chờ.”
Nhanh chóng chạy ra ngoài cùng với Tần Tang, hai người cùng nhau đứng gác.
“Trợ lý Tần, tôi mua thừa một ly trà sữa cho Tích Tích, nè, cho anh.”
Tần Tang liếc mắt, do dự hai giây rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Bên trong phòng, Khúc Kim Tích bị ánh mắt Thẩm Thính quét đến da đầu tê dại. Trong đầu nghĩ lúc quay phim vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên lại như vậy?
“Nhìn em như vậy làm gì?” Khúc Kim Tích sờ mặt: “Trên mặt em dính gì à?”
“Em muốn bỏ qua cho Liễu Tư?” Thẩm Thính ngồi trên băng ghế, ngẩng đầu nhìn Khúc Kim Tích.
Thì ra là vì chuyện này, Khúc Kim Tích cười lên: “Đây không phải là bỏ qua, dù sao cũng xả giận đủ rồi, chúng ta độ lượng một chút thôi mà.”
Không biết những lời này lấy lòng lão nam nhân ở chỗ nào, mặt mũi Thẩm Thính nhất thời giãn ra.
Bây giờ Khúc Kim Tích càng ngày càng không sợ Thẩm Thính tức giận. Nghĩ tới Thẩm Thính âm thầm trả thù lao cho mình, nếu không phải Cổ Nhạc Nhạc nói thì cô vẫn chẳng biết được.
Vì thế bước tới sau lưng Thẩm Thính, chủ động bóp vai cho anh, vô cùng ân cần: “Cực khổ rồi, để em bóp vai cho anh.”
Không ngờ Thẩm Thính bỗng nhiên trở tay ôm lấy eo thon của cô, hơi dùng sức.
“A...” Một tiếng hét kinh hãi, Khúc Kim Tích bất ngờ không kịp đề phòng bị Thẩm Thính ấn vào trong ngực, thân thể nửa ngẩng, hoàn toàn dựa vào chỗ eo Thẩm Thính đỡ cô để chống.
“Anh muốn làm gì hả?” Cái tư thế này quá không an toàn, Khúc Kim Tích lập tức giùng giằng muốn đứng lên.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Thính xấu xa không buông cô ra, lại còn hạ thấp giọng: “Em có thể lớn tiếng hơn nữa không, để Tần Tang và Cổ Nhạc Nhạc ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng của em.”
Khúc Kim Tích: “...”
Cùng lúc đó, giọng nói của Cổ Nhạc Nhạc vang lên: “Tích Tích, chị không sao chứ?”
Cổ Nhạc Nhạc lo Khúc Kim Tích vô tình bị ngã – trước đây không lâu đã có một lần, giày mà nhân viên đạo cụ chuẩn bị xảy ra vấn đề, làm hại Khúc Kim Tích bị ngã, xước một mảng da lớn, lúc đó tổng giám đốc Thẩm tối mặt.
Vừa muốn lên tiếng hỏi lần nữa, Tần Tang kéo cô ấy cách xa cánh cửa, được mấy mét mới dừng lại, nói: “Đứng ở đó.”
Nhìn vẻ mặt đầy chính trực và bình tĩnh của Tần Tang, lại nhìn cửa phòng hóa trang một lần nữa, lúc này mặt Cổ Nhạc Nhạc mới như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó hưng phấn.
Trời ơi!
Tổng giám đốc Thẩm có cần gấp như vậy không, còn chưa trở về khách sạn đâu đó!!!
Thì ra lúc đàn ông gấp lên, dù có đẹp trai đến thế nào đi chăng nữa lý trí cũng sẽ chẳng phân biệt được tình huống mà hóa thân thành chó sói.
Khóe mắt Tần Tang thu vẻ mặt hưng phấn của Cổ Nhạc Nhạc vào trong mắt, im lặng một lát rồi nói: “Lúc anh Thẩm và cô Khúc ở riêng không thích có người khác quấy rầy, cô đừng có suy nghĩ nhiều.”
“Ừa, tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều.” Cổ Nhạc Nhạc học vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta.
Tần Tang: “...” Vẻ mặt này của cô là suy nghĩ nhiều đó.
Khúc Kim Tích vốn không biết trợ lý của mình đã nghĩ sai, cô xấu hổ im lặng, gò má đỏ bừng.
“Anh cũng chẳng làm gì em.” Thẩm Thính cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hết sức vô tội, giọng nhàn nhã: “Khúc Kim Tích, em cũng đừng có ăn vạ.”
Trong cơn tức giận, Khúc Kim Tích ngẩng đầu cắn tay anh.
Thẩm Thính hít nhẹ, cũng không tránh. Lần này ngược lại khiến Khúc Kim Tích ngạc nhiên, cô cho rằng anh sẽ tránh cô. Vội vàng nhả ra, trên tay của Thẩm Thính có một hàng dấu răng đỏ tươi.
Cô nhất thời có chút đau lòng, thầm nghĩ vừa rồi mình không nên dùng sức như thế. Ai bảo anh muốn chọc giận cô chứ!
“Làm hamster mấy ngày, răng lợi cũng được rèn luyện phết.” Câu nói đầu tiên của lão nam nhân kia đã khiến áy náy của Khúc Kim Tích tan thành mây khói, nói tới biến thành hamster liền tức giận: “Nếu không phải anh nói ra từ hamster, sao em lại biến hình cho được!”
Cũng bởi vì ăn nhiều quá không tiêu hóa hết, sau khi biến thành hamster dạ dày cũng nhỏ lại, dẫn đến chống đỡ không nổi mà ngất đi.
Thật luôn!
“Trách anh?” Thẩm Thính nhướng mày.
“Không trách anh thì trách ai?” Khúc Kim Tích trừng anh, cảm thấy cần phải để mình mạnh mẽ lên.
“Anh nhớ thầy Giang đã từng nói, em biến thân là vì bảo vệ em, nếu như không muốn biến thân nhiều thì cần bổ dương khí. Cho nên em trách anh không bổ sung đủ dương khí cho em?’
Sao Khúc Kim Tích có thể ngờ tới Thẩm Thính lại dùng những lời như vậy chặn miệng cô, nhất thời dừng lại, nửa ngày cũng không phản bác được, âm thần cắn răng: Bây giờ lão nam nhân này suốt ngày giở trò lưu manh.
“Bỏ qua cái đề tài này đi! Anh buông em ra trước, để em đứng lên đi.”
Nếu có người xông vào thấy cái tư thế này của bọn họ...
Thẩm Thính nhìn cái đã thấu cô đang suy nghĩ gì: “Đám Tần Tang ở bên ngoài, không có ai dám vào đâu.”
“...”
Tại sao cô lại ngửi thấy mùi nguy hiểm đến gần nhỉ?
“Anh hỏi em một vấn đề, nếu em nói đúng sự thật cho anh, khiến anh hài lòng thì sẽ thả em ra.”
“Vậy nếu không hài lòng thì sao?”
“Không hài lòng...” Người đàn ông ép chặt thân thể mềm mại của người phụ nữ hơn, ở nơi sâu trong đáy mắt có ảnh lửa vụt qua, cười như không cười nhìn cô, ánh sáng trong mắt dần tối lại.
Khúc Kim Tích nhận ra thân thể anh có biến hóa nho nhỏ, chỗ thân thể chạm nhau nóng lên một ngọn lửa nhỏ, dọc theo làn da mà thấm vào máu, cả người đều nóng lên.
Cô khóc không ra nước mắt, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Khúc Kim Tích, cô cùng hoảng sợ nói: “Anh muốn hỏi gì, em chắc chắn sẽ trả lời thành thật.”
“Hôm nay Dụ Đồng tìm em?” Thẩm Thính nhàn nhạt hỏi.
Kể từ khi Thẩm Thính biết cô không phải Khúc Kim Tích nguyên bản thì khi nhắc tới Dụ Đồng ở trước mặt anh sẽ không chột dạ nữa, vì thế ngoan ngoãn gật đầu, muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì ngoan ngoãn bất nhiêu.
- Cô thật sự sợ lão nam nhân này không phân biệt được tình huống mà làm bậy!
“Vậy em nói cho anh biết quan hệ của em với anh ta là gì?”
“Hả?” Khúc Kim Tích nhẹ chớp đôi mắt đen láy, đôi môi đỏ mọng vì kinh ngạc mà khẽ nhếch: “Không có quan hệ gì hết.”
Mắt Thẩm Thính híp lại: “Không đứng đắn.”
Khúc Kim Tích: “???”
Một giây tiếp theo, môi người đàn ông mạnh mẽ áp xuống.