Khúc Kim Tích bất giác dùng ngón tay cầm LOGO con thỏ nhỏ treo trên túi xách lên, mắt thỏ con lật sang nhìn cô một cái rồi quay qua chỗ khác, phần sau đầu hướng về phía cô.
Cô có thể cảm thấy Thẩm Thính đang tức điên.
Nhưng người đáng tức giận là cô mới phải.
Tối hôm qua là ai giở trò lưu manh cơ chứ.
Mà đây cũng không phải lần đầu tiên anh giở thủ đoạn lưu manh này!
Khúc Kim Tích quyết định áp dụng chiến lược địch không động ta cũng không động.
Trong xe có lò sưởi bật ở nhiệt độ đủ ấm, chẳng mấy chốc cô đã thấy hơi nóng, sau khi suy nghĩ xong, cô liền đặt túi xách sang một bên, cởi áo khoác lông vũ ra.
Thẩm Thính quay đầu lại mà nhìn cô với ánh mắt âm trầm.
Tay Khúc Kim Tích dừng lại.
Gì chứ, cởi có cái áo khoác thôi mà cũng nhìn chằm chằm.
Cô bướng bỉnh giữ im lặng.
Không ngờ Thẩm Thính lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Là tôi kêu Tần Tang chọn túi đó cho em để chúc mừng em nhận được vai diễn mới."
Từ trong câu này mà Khúc Kim Tích tự suy ra ý của anh, trực tiếp bỏ qua câu trước, ánh mắt sáng ngời: "Ý của anh là... Đạo diễn Minh đã quyết định sẽ chọn tôi?"
Thẩm Thính "ừm" một tiếng nhàn nhạt.
“Sao lại nhanh như vậy?” Khúc Kim Tích mừng đến mức không thở nổi, hỏi liên tù tì: “Chị Thu còn chưa nhận được tin tức gì.”
Thẩm Thính: "Tôi đi hỏi."
Khúc Kim Tích: "!"
Ánh mắt liếc nhìn cô đột nhiên chột dạ, đôi môi mỏng của người đàn ông cong lên một nụ cười như không phải cười: "Anh ta nói em diễn rất tốt, người như em rất hiếm có."
Khúc Kim Tích thầm tự nhủ bản thân phải bình tĩnh nhưng cô lại lập tức cong cong mi mắt trả lời: "Tôi thực sự không sợ kiểm tra diễn xuất."
Đương nhiên Thẩm Thính biết rõ thực lực của cô, nhưng mà...
Anh hỏi cô như đang nói chuyện phiếm bình thường: "Đạo diễn chấm thi đã cho em đề gì?"
Tim Khúc Kim Tích đập loạn, tự hỏi không biết có phải Thẩm Thính đã phát hiện ra chuyện gì nên mới cố ý hỏi thế hay không.
Cô trả vừa cân nhắc từng câu chữ trả lời vừa quan sát phản ứng của Thẩm Thính.
"Một đề rất đơn giản."
Không có phản ứng gì khác, căn bản hoàn toàn không nhìn ra được.
Cô quyết định đánh đòn phủ đầu, thay vì tiếp tục dây dưa với vấn đề này thì cô chuyển chủ đề: "Anh không đói sao? Chúng ta mau đi ăn thôi. Cũng đã hết giờ làm rồi, không nói chuyện công việc nữa."
Thẩm Thính dễ dàng nhìn thấu "mưu kế" của cô, sau một giây suy nghĩ, anh quyết định tạm thời tha cho cô, khởi động xe, lùi xe tiến vào làn đường chính.
"Muốn ăn gì?"
Phải mất hai giây để Khúc Kim Tích hiểu ra rằng Thẩm Thính đang hỏi mình: "Theo sở thích của anh đi."
Có quá nhiều thứ cô muốn ăn.
Cuối cùng Thẩm Thính cũng tìm được một nhà hàng hải sản tự phục vụ. Khi chuẩn bị xuống xe, Khúc Kim Tích thấy anh không cải trang gì cả thì trong lòng không khỏi lo lắng: "Anh... Anh cứ thế này mà xuống xe à...?"
“Chứ không thì sao?”
“Ngộ nhỡ bị nhận ra thì làm thế nào bây giờ?” Cũng không phải ngộ nhỡ mà chắc chắn sẽ bị nhận ra!
“Có nhận ra thì sao?” Thẩm Thính vuốt phẳng nếp nhăn ở chỗ ống tay áo: “Em là nhân viên của tôi, ông chủ với nhân viên ăn cơm cùng nhau, có vấn đề gì à?
Có vẻ như không có gì sai với điều này...
Trong khi Khúc Kim Tích vẫn còn đang loay hoay thì Thẩm Thính đã bước ra khỏi xe. Cô đành phải gạt những suy nghĩ lộn xộn sang một bên và quấn chiếc áo khoác dày của mình lên.
Nghĩ ngợi một chút, cô còn xách theo cả chiếc túi nhỏ trị giá sáu con số kia.
Cô vừa định mở thì cửa xe lại tự mở ra, một đôi chân dài đập ngay vào mắt.
Khúc Kim Tích không kìm được nuốt nước bọt, lần đầu tiên được hưởng thụ dịch vụ mở cửa xe của anh Thẩm.
Tuyết rơi dày đặc, một tầng trắng mờ ảo như đường cát trắng mịn phủ trên mặt đất, người đàn ông đẹp trai đứng giữa trời tuyết giống như trong tranh vậy.
Khúc Kim Tích thu hồi ánh mắt, quấn chặt quần áo, chỉ để lộ hai con mắt ra bên ngoài, cùng Thẩm Thính bước vào nhà hàng. Cũng may người kia chưa mất trí đến mức quyết định dùng bữa ở khu vực thoáng mà lên lầu hai lấy phòng riêng.
Để tránh dầu mỡ dính vào túi, Khúc Kim Tích đã cố tình đặt chiếc túi ra xa hơn chút.
Thẩm Thính nhìn thoáng qua.
Hải sản lên bàn hết món này đến món khác, Khúc Kim Tích đã bận bịu cả ngày cũng đói bụng nên cắm đầu ăn điên cuồng.
Động tác lột vỏ tôm của Thẩm Thính chậm rãi tao nhã, thấy Khúc Kim Tích đang ăn nhiệt tình thì nói với giọng điệu thong dong: "Lần trước em biến thành cá, có khi nào lần này lại trở thành tôm hùm nhỏ không?"
Phụt...
Khúc Kim Tích ho long trời lở đất.
Người đàn ông hơi nhướng mày.
Cuối cùng cũng dịu đi cơn ho, cô uống hết một ly nước trái cây, liếc nhìn anh đầy ai oán: "Đừng có nói nhảm!"
Đã không biến hình được mấy ngày rồi, nhỡ đâu trở thành một con tôm càng đúng như anh nói thì phải làm sao.
Không đời nào!
Có khi anh đang cố tình ức hiếp người ta cũng nên.
“Anh mau ăn đi.” Để chặn họng Thẩm Thính, Khúc Kim Tích đẩy hết số tôm mà mình đã dày công bóc sang cho anh.
Khóe miệng Thẩm Thính cong lên, càng muốn nói tiếp: "Không biến thành tôm càng cũng được, giương nanh múa vuốt không dễ gì nuôi, biến thành..." Anh chuyển ánh mắt hướng sang con thỏ nhỏ trên túi: "Một con thỏ trắng nhỏ vẫn hơn."
Khúc Kim Tích: "..."
Cô muốn lao tới bịt miệng anh!
Nói đến miệng... Khúc Kim Tích liếc qua môi Thẩm Thính, sau tai đột nhiên nóng lên, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, không thèm để ý đến anh nữa.
Nhiệm vụ của cô là ăn và uống no say!
Khi hai người ăn cùng nhau, một người thì cứ vùi đầu vào ăn điên cuồng, để lại cái người kia còn có thể ra sao?
Thẩm Thính: "..."
Sau bữa tối, cả hai rời khỏi nhà hàng. Khi rời đi, đột nhiên Thẩm Thính gọi người phục vụ phụ trách phòng bao của họ tới.
Người kia trông có vẻ phấn khích... Cô ấy đã nhận ra Thẩm Thính ngay khi anh đến đó, không chỉ Thẩm Thính, mà cô ấy còn nhận ra cả Khúc Kim Tích.
“Phiền cô xóa những bức ảnh đã chụp, được không?” Thẩm Thính nhìn cô ấy một cách nghiêm túc.
Vẻ mặt người phục vụ ngượng ngùng, chỉ thiếu ôm tim gào thét, nghe thấy yêu cầu của nam thần, cô ấy choáng váng lấy điện thoại ra, đồng thời xóa đi những bức ảnh mình đã chụp lén.
"Cảm ơn cô."
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của hai người nữa, nữ phục vụ mới phản ứng lại: Trời ơi, cô ấy thực sự đã xóa mất ảnh dưới cám dỗ sắc đẹp rồi!
Ở trong xe, Khúc Kim Tích vẫn còn đang kinh ngạc: "Làm sao anh biết được người phục vụ đó đã chụp lén?"
Cũng không thấy người phục vụ đó lấy điện thoại di động ra mà...
Thẩm Thính liếc cô đầy nghi hoặc: "Cả buổi em đều chỉ lo nhào vào ăn, còn có thể để ý những thứ khác sao?"
Khúc Kim Tích: "..."
Cô không tìm được lời nào để phản bác.
Sau vài giây cô không nhịn được mà nói: "Ai bảo anh gọi nhiều đồ như vậy, không ăn hết thì thật lãng phí."
Thẩm Thính vừa cười vừa nhắc cho cô nhớ: “Thực đơn là em chọn, số lượng bao nhiêu cũng là em.”
Khúc Kim Tích câm nín.
Có vẻ là thế thật nhỉ.
Bóng đen đột ngột bao phủ trước mắt cô, chợt Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Thính di chuyển nửa người của mình qua. Cô dựa ra sau trong vô thức, hai tay trước người nắm chặt lại thành quyền để chống đỡ, mở to mắt hoảng sợ: "Anh, anh muốn làm cái gì?!"
Thẩm Thính hờ hững liếc nhìn cô, đưa tay lướt qua trước mặt cô, lấy ra một gói khăn giấy từ chiếc hộp nhỏ cạnh ghế phụ rồi di chuyển về chỗ cũ.
Khúc Kim Tích: "..."
Ngón tay mảnh khảnh rút ra một miếng khăn giấy, nghe giọng nói không thể phân biệt được bất kỳ cảm xúc nào: "Em nghĩ tôi định làm gì em?"
Khúc Kim Tích mím môi, thốt ra hai từ mà chỉ cô có thể nghe thấy: "Lưu manh."
"Hửm?"
“Không có gì đâu.” Khúc Kim Tích khống chế bản thân không được nhìn anh, tức giận cắn môi thắt dây an toàn nhưng trái tim lại hăng hái tăng tốc.
Xe chạy bon bon về phía trước, nhịp tim của Khúc Kim Tích dần bình tĩnh trở lại như trước, lúc này điện thoại rung lên, cô lấy điện thoại ra xem, đó là tin nhắn WeChat mới do Túc Hướng Địch gửi đến:
“Cô đã gặp người bạn đó chưa?”
Khúc Kim Tích cảm thấy nam diễn viên này thực sự không tệ. Họ chỉ tình cờ gặp nhau, nhưng đối phương lại lịch thiệp lo lắng cho sự an toàn của cô khi chỉ có một mình.
Cô không nhịn được cười, nhắn tin trả lời: “Đã gặp rồi. Cảm ơn anh vì chiếc ô, lần sau sẽ trả lại anh.”
Túc Hướng Địch: “Không cần khách sáo.”
Khúc Kim Tích trả lời bằng biểu tượng cảm xúc, nhưng không ngờ Túc Hướng Địch cũng gửi lại một biểu tượng cảm xúc. Cứ qua qua lại lại, rõ ràng cả hai đã thành ra đấu nhau. Khúc Kim Tích hoàn toàn quên mất rằng còn có một người khác trên xe...
Cô không có bạn bè, với Thẩm Thính thì không dám thoải mái quá. Hầu hết các tài khoản WeChat của cô đều là vì kế hoạch công việc, còn Tần Tang lại càng không thể vượt quá khuôn phép.
Về phần Dụ Đồng thì... không thể nào nói chuyện được.
Kết quả là đã lâu Khúc Kim Tích không trò chuyện phiếm với bạn bè một cách thoải mái như vậy.
Túc Hướng Địch bất ngờ gửi một biểu tượng cảm xúc liên quan đến Khúc Kim Tích, cô thấy vậy liền bật cười thành tiếng, đột nhiên thân xe rung lên một cái rồi lập tức dừng lại.
Lúc này, Khúc Kim Tích bị giật mình, sau đó mới ngớ ra rằng người đang điều khiển xe là Thẩm Thính.
Cô vội vàng cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, giải thích kiểu giấu đầu lòi đuôi: "Chị Thu vừa gửi cho tôi mấy cái hình vui nhộn ấy mà."
Chị Thu, xin lỗi, đành phải để chị gánh tội này rồi.
Đột nhiên Thẩm Thính bật cười, ngoại trừ lúc cô biến hình ra, Khúc Kim Tích chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Thẩm Thính, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, có loại xúc động muốn mở cửa bỏ chạy.
“Em sợ tôi đến thế sao?” Thẩm Thính nhìn cô, dịu dàng hỏi.
Khúc Kim Tích ngồi ngay ngắn, vẻ mặt thành khẩn nói: "Làm sao tôi lại sợ anh được."
Thẩm Thính cởi dây an toàn và xích lại gần cô.
Nữa á?!
Khúc Kim Tích chớp mắt như điên, mông dịch đến gần cửa xe, yếu ớt nói: "Anh muốn lấy gì? Để tôi lấy cho."
Tạch một tiếng
Thẩm Thính ấn vào một vị trí nào đó, ghế của Khúc Kim Tích đột nhiên ngả ra khiến cô nằm xuống.
Tư thế này thực sự rất đáng lo ngại. Khúc Kim Tích cố gắng giãy dụa để ngồi dậy nhưng không thành công... Vì một bàn tay đã giữ cô lại.
Nhìn người đàn ông đẹp trai đang ở gần trong gang tấc, cô sững sờ, da đầu tê dại đi chỉ vì ánh mắt sâu thẳm và chăm chú của anh, đầu óc ong ong quay cuồng: "Thẩm, Thẩm Thính, anh làm gì thế!"
“Anh, anh, anh đừng có mà lộn xộn nhá..., hôm qua, hôm qua, chuyện tối hôm qua tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy!” Hành vi quá mức bất thường của Thẩm Thính khiến cô sợ đến lắp bắp.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì cơ?” Ánh mắt Thẩm Thính từ sáng biến thành tối sầm đi, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô không chút báo trước, sau đó lại ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên cảm xúc: “Đây là chuyện mà em nói à?"
Đôi mắt xinh đẹp của Khúc Kim Tích trợn tròn lên vì kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ngây người nhìn anh, hoàn toàn không nói nên lời.
"Không nói sao?"
Anh lại cúi đầu hôn xuống miệng cô, lần này sức lực càng nặng thêm chút ít, Khúc Kim Tích cảm giác được sự nghiền ép, ngũ giác biến mất ban nãy đã trở lại thân thể.
"Anh, anh, anh..." Cô nói không ra lời, sau đó vành mắt hơi đỏ lên: "Thẩm Thính, anh quá đáng lắm!"
Thẩm Thính ngừng hành động của mình lại.
Cảm xúc mà Khúc Kim Tích kìm nén cả một ngày trời mới tiêu tan được vào lúc này lại bị hành động của gã đàn ông này mà làm cho trầm trọng thêm.
"Dựa vào cái gì mà anh muốn hôn là hôn, muốn trêu chọc là trêu chọc chứ! Cho dù, cho dù anh là người giám hộ của tôi cũng không thể quá đáng như vậy được! Anh nghĩ tôi là cái gì?!"
Rống lên mấy câu này xong, Khúc Kim Tích khóc tức tưởi.
Trong đôi mắt của Thẩm Thính hiện lên một cảm giác bất lực hiếm có.
"Tôi…"
Còn chưa kịp nói ra, Khúc Kim Tích càng khóc lóc dữ dội hơn, nước mắt cứ thế tuôn rơi xuống khóe mắt... Nửa vì giận, nửa vì sợ.
Bỗng nhiên Thẩm Thính vươn tay che đi đôi mắt đỏ hoe của cô, nhắm mắt thở dài nói: "Tên của em nằm bên cạnh tên tôi trên giấy đăng ký kết hôn. Em nghĩ tôi coi em là gì?"
Lời nói vừa dứt, thoắt cái cảm giác dưới tay anh có gì đó sai sai.
Thẩm Thính mở choàng mắt ra.
Tất nhiên cô gái nằm trên ghế đã biến mất, thay vào đó là một đám nhung trắng lăn xuống khỏi ghế nhanh như chớp.
Hai giây sau, một đôi tai dài, trắng như tuyết run run rẩy rẩy thò ra từ dưới gầm ghế.
Thẩm Thính: "..."