“Ông không cần cháu đỡ." Ông cụ đột nhiên đẩy Thẩm Thính ra, phồng mang trợn mắt nói với anh: "Cháu còn ngây ra đó làm gì, mau lấy quần áo cho Tích Tích đi."
Thẩm Thính: "..."
"Ông đi chậm một chút."
Anh trở lại phòng ngủ, đứng đó vài giây rồi lập tức bước đến trước tủ quần áo, cầm bộ áo ngủ của mình mà không phải quần áo ngủ của Khúc Kim Tích.
Khi xuống lầu, ông cụ Thẩm đã ngồi trên sô pha, thúc giục: "Nhanh lên."
Ông cụ có chút hối hận khi bản thân đã đến không đúng lúc, nhưng mà nếu như ông đã đến thì cũng không thể đi ngay lập tức. Trong lòng ông cụ suy nghĩ bản thân nên đi sớm một chút, để cho đôi vợ chồng son này có không gian riêng tư.
Thẩm Thính gõ cửa.
Không ai mở cửa.
Anh nhíu mày, nói: "Mở cửa."
Bên trong truyền ra tiếng nói của Khúc Kim Tích: "Anh cứ để ở cửa là được rồi."
Lúc này mới biết xấu hổ sao?
Thẩm Thính vẫn ung dung, chậm rãi nói: "Ông nội đang nhìn kìa."
Qua vài giây, cạch một tiếng, cửa mở ra, Khúc Kim Tích để lộ nửa khuôn mặt, cánh tay trắng nõn vươn ra nhanh chóng cầm lấy quần áo trong tay Thẩm Thính, cũng không quên nhìn về phía anh làm mặt xấu.
Khúc Kim Tích vừa cúi đầu liền nhìn thấy bộ quần áo ngủ của Thẩm Thính.
Cô oám thầm một câu nhưng nhanh chóng mặc vào, bộ quần áo rất to, đặt biệt là ống quần, xắn lên vài vòng mới chắc chắn sẽ không đạp đất.
Sau khi chỉnh trang lại đầu tóc khiến cho dáng vẻ của mình trông giống như vừa tắm xong, xác định sẽ không lộ ra sơ hở nào, Khúc Kim Tích mới mở cửa bước ra bên ngoài.
"Ông nội."
Ông cụ vẫy tay: "Nhanh đến đây ngồi với ông nội.”
Khúc Kim Tích tiến lên, ông cụ Thẩm cảm thán: "Sao lại gầy như vậy?"
Khúc Kim Tích: "..."
Thẩm Thính: "..."
Những lời này không khác gì sỉ nhục kế hoạch nuôi heo của anh.
"Đây là quần áo ngủ của Tiểu Thính mà." Ông cụ liếc mắt một cái liền nhận ra bộ quần áo ngủ trên người không hề hợp với vóc dáng của Khúc Kim Tích, ông cụ nói: "Tiểu Thính không phải nói các con có quần áo đôi giống nhau sao?"
Cô không biết phải trả lời thế nào, đành nói một cách vô tội: "Anh ấy lấy cho con bộ này."
Ông cụ Thẩm nhìn Thẩm Thính.
Thẩm Thính thản nhiên nói: "Giặt chưa khô ạ."
Cũng may ông cụ không nói quá nhiều về vấn đề "đồ ngủ đôi", chỉ cần tình cảm của đôi vợ chồng son ngọt ngào, không ngừng vun đắp cho nhau là ông cụ đã thỏa mãn rồi.
Ông cụ nhẹ nhàng cầm lấy tay Khúc Kim Tích, đem những lời vừa rồi nói qua điện thoại với Thẩm Thính nói lại với cô một lần nữa: "Ông có một người bạn, hôm nay chắt trai thứ ba của ông ấy tròn một trăm ngày, ông có đi tham gia buổi tiệc, nhìn dáng vẻ đứa nhỏ đó vô cùng đáng yêu... Đây là ảnh chụp."
Ông cụ lấy điện thoại di động ra, đưa hình ảnh chụp được cho hai người xem. Bên trong là hình ảnh đứa trẻ con mũm mĩm, miệng cười tươi rói.
"Có phải nhìn rất đáng yêu không? Chỉ nhìn thôi đã muốn ôm một cái."
Khúc Kim Tích: "..."
Không! Muốn!
Cô cố gắng cười khan vài tiếng, không dám tiếp lời.
Ý tứ của ông cụ rõ ràng như vậy, Kim Tích cũng không muốn nói thêm gì, da mặt cô rất mỏng, vì thế hướng ánh mắt về phía Thẩm Thính. Anh đột nhiên đứng dậy: "Cháu đi pha trà cho ông."
"Năm nay Thẩm Thính đã ba mươi mốt rồi." Ông cụ Thẩm vẫn chưa từ bỏ ý định: "Bạn bè cùng tuổi với nó đều kết hôn và có con hết rồi. Tích Tích à, ông nội là người từng trải, cháu phải cố gắng sinh sớm, càng sinh sớm cơ thể mới càng nhanh chóng hồi phục được."
Khúc Kim Tích khóc trong lòng, Thẩm Thính tự mình đi pha trà, để cho cô một mình ngồi bên cạnh ông cụ Thẩm nghe những lời này!
Nếu cứ như vậy, ông cụ Thẩm sẽ bắt cô phải "sinh" một đứa nhỏ mới bằng lòng sao?
Khúc Kim Tích rùng mình một cái, cả người tự nhiên nổi da gà, kiên trì nói lảng sang chuyện khác: "Ông nội, dạo gần đây sức khỏe của ông thế nào rồi?"
"Sức khỏe của ông rất tốt, cháu không cần lo lắng, chỉ cần nhìn hai đứa sống chung vui vẻ, ông nội sẽ không xảy ra chuyện gì."
Khúc Kim Tích thầm nghĩ tại sao Thẩm Thính còn chưa đến!
Ông cụ nhìn cô một cái, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi lại chuyện ‘sinh con’ một lần nữa.
Lúc còn trẻ, ông cụ Thẩm ngâm mình ở trong thương trường, hiện tại mặc dù đã ủy quyền về hưởng tuổi già, nhưng sao ông cụ có thể không nhìn ra vẻ lo lắng không yên của cô.
Kim Tích còn nhỏ, có thể tương đối với chức trách làm mẹ, ông vẫn nên chỉ bảo Thẩm Thính thì hơn, ông cụ Thẩm thầm nghĩ.
Khúc Kim Tích nhẹ nhàng thở ra, sở trường của cô chính là nói chuyện với ông cụ Thẩm.
Bình thường bởi vì bận chuyện công việc mà rất ít khi có thời gian gọi điện nói chuyện với ông, Khúc Kim Tích nói vài câu chuyện cười với ông cụ, chọc cho ông cụ cười ha ha.
Rốt cuộc Thẩm Thính cũng pha trà xong, anh từ phòng bếp đi ra phòng khách, ánh mắt dừng trên người Khúc Kim Tích, khóe miệng hiện lên một nụ cười dịu dàng mà đến chính anh cũng không phát hiện ra.
Anh bưng trà đi tới, nghe thấy ông cụ hỏi: "Trong vấn đề công việc, có ai làm khó cháu không? Cháu cứ nói với ông nội, ông giúp cháu đi dạy dỗ người đó.”
Khúc Kim Tích liếc mắt nhìn Thẩm Thính, nhãn cầu không ngừng xoay chuyển, cố ý nói nhỏ: "Anh nghe thấy chưa, ai dám động vào tôi liền biết tay."
"Nhưng mà ông nội phải làm chủ cho cháu." Khúc Kim Tích phồng mang trợn mắt nói: "Mặc dù người khác không ai dám làm gì cháu nhưng ngày nào Thẩm Thính đều ăn hiếp cháu. Những thứ cháu thích đều bị anh ấy lấy đi, còn không trả cho cháu, buổi tối ngủ còn không nhường chăn cho cháu, cháu thường xuyên tỉnh lại vì không có chăn đắp. Hơn nữa có đôi khi anh ấy nằm mơ còn nghiến răng, đá cháu, ngày hôm sau cháu nói với anh ấy thì anh ấy lại không chịu nhận!"
Đinh một tiếng.
Ly trà bị Thẩm Thính đặt mạnh lên bàn, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy gai ở lưng, biết Thẩm Thính đang nhìn cô, cô không nhịn được mà nuốt nước bọt, có cảm giác lông tơ dựng đứng cả lên!
Nhưng nghĩ đến chuyện Thẩm Thính dọa mình, lấy mình ra lau tay, lá gan của cô lập tức lớn hơn.
Dù sao có ông cụ ở đây, anh cũng không dám làm gì được cô.
Cơ hội tốt như vậy, cô phải tận dụng thời cơ để "báo thù" mới được!
"Ông nội, ông dạy dỗ anh ấy nhanh lên." Khúc Kim Tích kéo tay ông cụ, cố ra vẻ làm nũng.
Ông cụ Thẩm nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Thính: "Bản thân lớn như vậy rồi, buổi tối ngủ còn lấy chăn của Tích Tích khiến con bé tỉnh giấc!"
Giành chăn cái gì chứ, ôm ngủ chung đi!
Nói rồi ông lại quay sang nói với Khúc Kim Tích: "Tiểu Thính không thừa nhận cũng không sao hết, lần sau thằng bé còn nghiến răng rồi đá con thì con cứ lấy điện thoại chụp lại làm chứng cớ. Nếu như nó dám hủy chứng cứ, con liền nói với ông nội, ông nội giúp con."
Thẩm Thính: "..."
"Cũng có lý, cảm ơn ông nội." Khúc Kim Tích gật đầu, di chuyển tầm mắt, đón nhận ánh mắt uy hiếp của Thẩm Thính, cô ngoan ngoãn cười một tiếng.
Khóe miệng Thẩm Thính cũng nhếch lên, một lát sau, anh bỗng nhiên nói: "Khúc Kim Tích, tối hôm qua em nói mớ cái gì, còn nhớ rõ không?"
Khúc Kim Tích: "..."
Ông cụ Thẩm vô cùng hứng thú.
Mắt thấy Thẩm Thính sắp mở miệng, trong đầu Khúc Kim Tích ong một tiếng, bàn tay buông cánh tay ông cụ Thẩm ra, trực tiếp che miệng Thẩm Thính lại.
Trong lòng hai người bọn họ biết những chuyện này rõ ràng là diễn kịch, nhưng ai biết người đàn ông này sẽ bịa cô nói mớ như thế nào, dứt khoát không để cho anh nói ra khỏi miệng mới được.
Động tác của cô rất nhanh, Thẩm Thính cũng không ngờ cô đột nhiên nhào tới, nhất thời bị Khúc Kim Tích bịt kín miệng một cách chính xác.
Thân thể mềm mại đột nhiên lao vào lòng Thẩm Thính, hai tay anh vô thức đặt lên eo cô, một tay Khúc Kim Tích đặt lên miệng anh, tay còn lại nắm lấy bả vai Thẩm Thính, nửa thân trên dường như dính chặt lên người anh.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, Khúc Kim Tích trừng mắt nhìn anh.
Hai giây sau, Thẩm Thính dùng bàn tay còn lại vươn tới trước người Khúc Kim Tích, cài lại cúc áo thứ hai bởi vì động tác vừa rồi mà vô tình tuột ra.
Khúc Kim Tích: "..."
Giây tiếp theo anh liền trở tay, nhéo vào thắt lưng của Khúc Kim Tích, kéo cô từ trên người xuống sô pha, nâng mắt, mặt không chút thay đổi nhìn về phía ông cụ Thẩm: "Ông cũng nhìn thấy chưa? Rốt cuộc là ai ăn hiếp ai?”