Mục lục
Dục Vọng Đen Tối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Ân thần sắc buông lỏng, lời nói này của Diêm Việt giống như là cơn gió mùa thu lướt qua, lòng nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Trên mặt, dấu năm ngón tay hết sức rõ ràng, rỉ ra tia máu hồng.

“Việt, ban đầu còn có ai tiếp xúc qua dây chuyền này sao?”

Diêm Việt đầu đau như muốn vỡ tung, “Mẹ, con muốn nghỉ ngơi, con cảm thấy mệt mỏi quá.”

“Được được… Chuyện này chúng ta sau này hãy nói, không vội…”

“Mẹ, ” Diêm Việt gọi bà, “Người sau này đừng đánh Ân Ân, người đánh cô ấy chính là đánh trên người của con, đau giống nhau”.

Lòng bàn tay Diêm phu nhân bây giờ còn đau nhức, chuyện của Diêm Việt, Dung Ân mặc dù đã không còn quan hệ, nhưng thái độ của bà đối với Dung Ân sẽ không thể trở về được như hai năm trước, dù sao mọi chuyện cũng đã thay đổi rất nhiều, bọn họ đã không còn tương xứng. Nhìn Diêm Việt hôm nay tỉnh lại, nhất định là sẽ không buông tay, anh hoàn toàn không rõ ràng những biến cố bên trong, nếu là biết rồi, làm sao có thể tiếp nhận.

Diêm Thủ Nghị nắm cả hai bả vai bà, mang qua một bên, bây giờ không phải là thời điểm so đo những chuyện này, Diêm Việt khôi phục lại vẫn là điều quan trọng nhất.

Dung Ân đi tới bên giường anh, cầm tay của anh, Diêm Việt ánh mắt nhu hòa rơi trên người cô, “Ân Ân, em gầy —— “

Dung Ân tại bên người anh ngồi xuống, cô có rất nhiều lời muốn nói cùng Diêm Việt, nhưng là đến khóe miệng, rồi lại không biết làm sao mở miệng.

“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, một người ở lại chăm sóc là được. ” Bác sĩ bắt đầu đuổi khách.

Diêm phu nhân vốn định ở lại, nhưng Diêm Việt cũng đã mở miệng trước tiên, “Mẹ, Người đi về trước đi, nơi này có Ân Ân là được”.

Diêm phu nhân ngoài miệng không nói gì những trong lòng tất nhiên là không yên, bà gật đầu, đi theo bác sĩ ra bên ngoài, về sau cũng không có rời đi.

Diêm Việt trên người lại bị chèn vào cái ống, Dung Ân kìm nước mắt, “Việt, anh khó chịu sao?”

“Không khó chịu”, mái tóc ngắn màu nâu đậm của Diêm Việt theo gió giương nhẹ, “Anh ngủ đã lâu rồi, anh thấy được tóc trên đầu cha đều trắng hết rồi, Ân Ân, hai năm trôi qua em có khỏe không?”

Ánh mắt người con trai ấy vĩnh viễn trong vắt như vậy, bất kỳ lời nói dối nào, phảng phất đều là không tôn trọng nó, Dung Ân quay mặt qua chỗ khác, đem đầu gối ở trước ngực Diêm Việt, “Khỏe, em rất khỏe”.

“Anh lúc trước cứ như vậy mà ngủ, đã làm em sợ hãi rồi, Ân Ân không chịu được hù dọa nhất mà…”

Dung Ân đầu dựa khẽ vào cằm Diêm Việt, anh nhìn về đỉnh đầu đen nhánh của cô, đáng tiếc tay nâng không nổi, không thể đụng chạm đến, trong trí nhớ của anh mái đầu kia rất mềm mại, “Anh biết em lo lắng, em sợ, sao anh lại ngủ không chịu tỉnh lại?”

Lồng ngực Diêm Việt phập phồng, làm như đang cười, “Anh nghe được giọng nói của chúng ta, hình như là ở trường học, anh gọi em là Ân Ân chuột túi, em ầm ĩ cùng anh náo loạn, anh nghĩ thầm, thì ra là anh ngủ cũng không được lâu, lúc ấy, tựa như mọi giấc ngủ trưa đều giống nhau, anh liền mở mắt”.

“Thời điểm mở mắt không nhìn thấy em, anh sợ sao?”

“Sợ… ” tiếng nói Diêm Việt mang theo khẩu khí đặc biệt, “Cho dù lúc ấy tứ chi không thể động, cũng không có nhìn tới thấy được em, anh thấy được má Lưu đang khóc, bà xông ra cửa gọi ba mẹ, anh liền biết ngay chính mình đã ngủ thật lâu…”

“Đúng vậy a”, Dung Ân ôm thật chặt hắn, “Hai năm, thật rất dài”.

Trong phòng bệnh, lúc này còn có một người, nhìn thấy nhìn thấy hình ảnh hoà hơp này, liền cảm thấy sự xuất hiện của hắn là dư thừa. Diêm Minh đi tới bên giường, mái tóc đen ngắn rũ xuống, hai mắt lộ ra tối tăm cùng phức tạp, “Anh…”

“Minh”, Diêm Việt khẽ kéo khóe miệng lên, ánh mắt rơi vào đôi mắt trên gương mặt tuấn tú kia chính mình hoàn toàn bất ngờ, “Em so sánh với hai năm trước không còn nụ cười như xưa nữa.”

Diêm Minh tư tưởng trầm mặc định cầm tay của anh, chẳng qua là còn chưa đụng chạm lên, liền thay đổi tay, ánh mắt Diêm Việt dừng ở trên mu bàn tay ẩn bên trong người hắn, thần sắc anh trở nên vội vàng, “Minh, tay của em tại sao?”

Tầm mắt Diêm Minh cùng Dung Ân không khỏi chống lại, hai người đều yên lặng, một hồi lâu sau, mới nghe được nam nhân xem thường nói, “Phế đi”.

“Phế đi?”

Ngay cả Dung Ân cũng khẽ rùng mình, nàng lúc trước chỉ là suy đoán qua, nhưng không nghĩ tới rốt cuộc thật sự phế đi.

“Tại sao có thể như vậy, bị người nào?”

“Anh, người mới tỉnh, không nên nghĩ nhiều như vậy, sau này em sẽ đem mọi chuyện hai năm qua từ từ nói cho anh nghe”. Diêm Minh đem cái tay kia rời đến phía sau, cũng không muốn cho người khác nhìn thấy.

Dung Ân đem chăn kéo đến cổ anh, Diêm Việt thần sắc có chút ảm đạm, “Xem ra, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, Ân Ân, em thật sự ổn sao?”

Khuôn mặt Dung Ân được ánh sáng chiếu rọi vào hiện ra vẻ mông lung nhẵn nhụi, giống như là lần đầu tiên Diêm Việt nhìn thấy cô, tóc thật dài, không có trải qua duỗi nhuộm, tự nhiên thoải mái. Cô như nghẹn ở cổ họng, đặc biệt là có Diêm Minh ở đây, tất cả hành động của Dung Ẩn, chỉ là mở mắt nói lời bịa đặt, “Tốt, em thật sự rất tốt.”

“Ân Ân, cám ơn em đã đợi anh hai năm.”

Dung Ân đem hốc mắt phiếm hồng gạt qua, cô nằm ở trước ngực Diêm Việt, nếu quả thật làm cho cô đợi…, cô nhất định nói sẽ chờ anh hai năm, chẳng sợ chết nghèo chết đói, chỉ cần cô biết anh ban đầu còn sống. Nhưng trên đời không có nhiều như vậy nếu như, thời gian trước đây cũng không thể nào quay lại được.

Diêm Minh đứng một chút cũng đi ra ngoài, trong phòng bệnh liền chỉ còn lại Dung Ân cùng Diêm Việt.

Bác sĩ nói anh mới tỉnh lại, vẫn không thể thông qua cổ họng trực tiếp tiếp xúc thức ăn, nhưng miệng Diêm Việt rất khô, Dung Ân mang tới khăn bông thấm nước, tỉ mỉ lau ướt đôi môi cho anh.

“Ân Ân, Bác gái thân thể khỏe không? Hai người vẫn ở tại chỗ kia sao?”

Diêm Việt không biết, mỗi câu nói của anh, đều giống như đao nhọn, một tấc một tấc khắc vào trong lòng cô. Cô thậm chí cảm thấy được, chỉ cần lưu lại từng giây từng phút, đều khó có thể chống đỡ được, “Dạ, chúng ta còn ở tại chỗ kia”.

“Đợi thân thể của anh tốt trở lại, anh liền tới nhà của em, Ân Ân, chúng ta kết hôn, anh muốn đem thiếu thốn hai năm qua nhanh chóng bù đắp lại cho em”.

Dung Ân ánh mắt đỏ bừng, xoay người sang chỗ khác, bối rối lấy tay che dấu mà lau đi khóe mắt, “Việt, em đi vào phòng vệ sinh rửa tay, sẽ trở lại ngay”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK