Những gì có thể đập Dung Ân cũng đập phá hết, sợi xích bạch kim kia rất dài, cô ít nhất có thể đi vào phòng vệ sinh, ra đến tận ban công, nhưng chỉ là không ra khỏi được căn phòng này.
Cô chán chường ngồi trên giường, cho đến bây giờ, cô cũng không tin Nam Dạ Tước có thể dùng cách này nhốt cô lại.
Dung Ân mặc đồ ngủ, sợi xích kia tha trên mặt đất, một đầu bị quần áo che lại, không nhìn thấy.
Mặc dù như vậy, cửa phòng vẫn bị Nam Dạ Tước khóa lại.
Xích mặc dù không thô, nhưng lại rất bền chắc, Dung Ân thử giật ra, căn bản không thể rung chuyển nó một chút nào.
Lúc Nam Dạ Tước tiến vào, Dung Ân đang ngồi ở mép giường, cô cúi thấp đầu, tóc dài mềm mại che kín khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, người đàn ông giẫm lên mớ hỗn động dưới sàn đi về phía trước, Dung Ân nghe được động tĩnh, tốc độ phản ứng rất nhanh, thuận tay cầm lên đồng hồ báo thức thủy tinh trên tủ đầu giường hướng Nam Dạ Tước ném. Bởi vì cô đang ngồi, cho nên đồng hồ báo thức chẳng qua là nặng nề đập trúng đầu vai Nam Dạ Tước, nửa người anh nghiêng về phía sau, có thể tưởng tượng lực ném ra ngoài lớn đến bao nhiêu.
Nếu cô đứng, lần này là có thể đập bể đầu Nam Dạ Tước.
“Anh đã nói cho tôi tự do, anh xem cái này là cái gì? Nam Dạ Tước, tôi là con chó anh nuôi sao? ” lúc Dung Ân nói ra những lời này, tự mình cũng khuất nhục thất thanh khóc rống.
“Vậy còn em? Em muốn để cho tôi trơ mắt nhìn em trở lại bên cạnh Diêm Việt sao? Tôi làm không được!”
“Tại sao? ” Dung Ân vọt từ trên giường đứng lên, hai quả đấm dùng sức nắm chặt, “Anh không phải là đã chơi chán sao? Nam Dạ Tước, anh tại sao không thả tôi đi? Anh muốn phụ nữ, bao nhiêu người bên ngoài xếp hàng a, anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay đã có người đưa tới cửa, anh tại sao lôi kéo ta không tha?”
“Em cứ muốn đi như vậy sao? Tôi nói rồi ngươi ở bên cạnh tôi, tôi cho em cuộc sống tốt nhất, em không muốn sao? ” Nam Dạ Tước rống giận lên tiếng, nơi huyệt Thái Dương, gân xanh nổi lên, giống như là một con sói dữ bị chọc giận.
Dung Ân lúc này không kịp sợ, “Tôi không muốn, tôi cho tới bây giờ cũng chưa có muốn qua, Nam Dạ Tước, anh không nên lại đến can thiệp cuộc sống của tôi được không, chúng ta buông nhau ra, anh như cũ là Tước thiếu bản tính phong lưu, tôi sống cuộc sống bình thường như cũ của tôi, có được hay không?”
“Không được! Em nghĩ cũng đừng nghĩ…”
“Tại sao — ” Dung Ân tiếng nói xé rách, một đôi mắt gắt gao nhìn thẳng người đàn ông, “Nhốt tôi như vậy, rất vui vẻ sao? Có phải hay không?”
“Em nói gì cũng vô dụng, Diêm Thủ Nghị hại chết con của chúng ta, tôi muốn để cho hắn trả giá thật đắt, Diêm Việt đoạt mất em, tôi muốn để cho hắn chết! ” Nam Dạ Tước ánh mắt đen tối, sắc mặt kinh người, giống như là sứ giả của địa ngục.
Dung Ân vẻ mặt ngơ ngẩn, “Con… Làm sao anh biết?”
“Em tính giấu giếm tôi bao lâu? Đem toàn bộ sai lầm ôm vào người mình, Dung Ân, đúng, em làm rất tốt, ” Nam Dạ Tước vươn ra hai tay, kềm ở hai vai của cô, “Tôi cho em biết, con mất đi là lỗi của em, em ban đầu đuổi theo ai? Diêm Việt sao? Vậy là em đã sớm biết có hai Diêm Việt? ” anh liên tiếp hỏi ngược lại, “Em vì đuổi theo hắn, ngay cả con trong bụng cũng có thể không để ý, em nói không sai, là em hại chết nó, khoản nợ này, cái mạng này, tôi cũng muốn ghi tạc trên đầu Diêm Việt!”
“Anh là đồ điên! ” Dung Ân dùng sức muốn tránh ra, lại bị Nam Dạ Tước càng nắm càng chặc, “Đứa bé này, là anh không muốn, anh nếu sớm biết …, nó sớm đã không còn rồi…”
“Dung Ân, tôi không có chính miệng nói cho em biết tôi không muốn, hiện tại tôi muốn, em có thể đưa trả lại cho tôi ư, có thể sao?! ” Nam Dạ Tước hai tay dùng sức, đem Dung Ân vứt ngã xuống giường, cô đầu váng mắt hoa, giãy dụa thật lâu bò không dậy nổi.
“Chúng ta làm sao biến thành như vậy, ” sợi tóc thật dài tán ở trên mặt Dung Ân, thấy không rõ thần sắc của cô, chỉ có thể trông thấy ánh mắt kia hỗn độn, “Rõ ràng chẳng qua là giao dịch mà thôi, sai ở đâu chứ…”
“Tôi hỏi em một lần cuối, em lựa chọn Diêm Việt, hay là bên cạnh tôi.”
“Tôi sẽ không bỏ lại anh ấy, sẽ không! ” biết rất rõ ràng như vậy sẽ chọc giận anh, nhưng Dung Ân vẫn nói ra lời nói thật, Diêm Việt không thể rời bỏ cô, cô muốn đi ra ngoài, muốn rời đi nơi này.
“Vậy chúng ta cùng chờ xem, ai kiên nhẫn tốt hơn, thủ đoạn của ai có thể làm cho đối phương cúi đầu trước.”
“Anh đến tột cùng muốn làm cái gì? ” Dung Ân bò dậy, hai tay kéo cánh tay Nam Dạ Tước, “Nếu anh dám động tới anh ấy, tôi sẽ hận anh, hận chết anh.”
“Em hận sao, hận đến chết mới thôi, tôi không sợ.”
“Tại sao? ” Dung Ân khàn giọng, “Anh tại sao phải đối với tôi như vậy?”
Nam Dạ Tước mi mắt cụp xuống, mắt của anh lông mi rất dày, mắt phượng hẹp dài giơ lên, tròng mắt bỗng nhiên liền giống như là một vũng đầm sâu chiếm lấy cô, hang sâu cuồng quyến, lôi kéo cô cùng nhau rơi xuống dưới, “Tại sao? ” khóe miệng người đàn ông giương nhẹ, nhưng có khổ sở tràn ra, “Bởi vì tôi yêu em, Dung Ân, tôi yêu em!”
Anh gào thét bật thốt lên, cô không nhìn ra được sao? Cô là người ngu sao?
Nam Dạ Tước nhẹ nheo mắt lại, không riêng gì Dung Ân, ngay cả chính anh cũng là người ngu, cho tới bây giờ anh cũng không biết mình đang tính cái gì, Dung Ân nói không sai, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có. Cô không thương anh, tất cả tâm tư anh lại đặt hết trên người cô, thời gian ước hẹn, cô vì người đàn ông khác, không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nam Dạ Tước từ trước đến giờ là không có trái tim, nhưng người phụ nữ này, lại làm cho anh nếm đến cái gì là đau lòng, cái gì là cảm giác hung hăng bị dẫm ở dưới lòng bàn chân.
Dung Ân hai mắt trợn tròn, miệng cũng nhẹ nhàng giương, đáy mắt cô khiếp sợ, bao lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.
Yêu?
Nam Dạ Tước nói, yêu?
Cô cảm giác rất buồn cười, khẽ động khóe miệng, lại cũng chỉ là phản ứng da thịt cứng ngắc, căn bản là cô cười không nổi, tại sao có thể như vậy?
“Chúng ta là không thể nào... ” Dung Ân lắc đầu, hai tay cắm vào bên trong, nắm chặt tóc trên đầu, hung hăng kéo ra, “Làm sao hôm nay lại biến thành như vậy? Nam Dạ Tước, giữa chúng ta tại sao có thể có tình yêu?”
“Tại sao không? ” mắt người đàn ông đỏ ngầu, cho đến khi chính mình rống ra, anh mới hiểu được cái loại này không là đơn thuần tham muốn giữ lấy, mà là yêu. Anh cũng cảm thấy buồn cười, nhưng khóe môi mân lên độ cong, đột nhiên lại mặn chát như cũ, “Tại sao chúng ta không thể có tình yêu?”
Không thể, chính là không thể.
“Lại là bởi vì Diêm Việt sao? ” Nam Dạ Tước chế trụ hai tay của cô, đem cô gần hơn trước mặt mình, “Trong đôi mắt của em thật chỉ có hắn, thật không nhìn thấy tôi?”
“Nam Dạ Tước, ” Dung Ân muốn nói ra chút ít lời tàn nhẫn …, nhưng những kia chữ đến khóe miệng, thế nào cũng mở không ra, “Tôi không bỏ anh ấy được, cho nên, anh buông tay đi được không?”
Nam Dạ Tước không có buông nàng ra tay, ngược lại càng nắm càng chặc, như muốn đem mười đầu ngón tay cô nắm gãy, “Tôi cũng sẽ không buông, Dung Ân, em phải bất chấp tất cả bước ra khỏi cuộc sống của tôi như vậy sao? E rằng tôi ngày nào đó chết ở trong tay em, tôi cũng sẽ không buông tay.”
Dung Ân nhất thời cảm thấy lòng trầm xuống, cô không biết lúc Nam Dạ Tước cố chấp, lại làm người ta sợ như vậy.
“Tình yêu của anh quá bí bách, Nam Dạ Tước, làm sao anh có thể yêu tôi được... Làm sao có thể... ” cô cúi thấp đầu, lẩm bẩm tự nói, muốn tránh ra.
Người đàn ông không để cho cô cơ hội này, anh nâng lên mặt của nàng, ướt át hôn mang theo khí thế áp bách, anh hôn lên trên mặt của cô, lên càm, lại trở lại trên môi.
Nam Dạ Tước chống đỡ đầu lưỡi Dung Ân, xông vào trong miệng cô.
Cô khước từ, hai tay người đàn ông giữ chặt lấy mặt của cô không để cho cô nhúc nhích.
Hỗn hợp nước mắt trộn lẫn vào trong miệng, Nam Dạ Tước ôm hông của cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực. Một cánh tay khác vây quanh phía sau cổ Dung Ân, anh hôn rất mãnh liệt, cô cơ hồ cảm giác lưỡi của mình sẽ bị anh cắn đứt, khóe miệng rách toạc, vô cùng đau đớn.
Anh thật sự yêu cô sao?
Dung Ân mở mắt, cô sớm nên nghĩ đến không phải sao? Nếu không, theo tính tình Nam Dạ Tước, sẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy tiêu tốn ở trên người cô, nói không chừng sớm đã đem cô đá văng.