Mục lục
Dục Vọng Đen Tối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiến hành giao dịch, xem ra cô càng ngày càng thành thạo." Tay phải anh đặt lên tay Dung Ân, cả người áp sáp về phía cô: "Dự án Vạn Đạt, xem ra là đã được giải quyết, chỉ có điều hắn ta làm việc không cẩn thận chút nào, đã để lại bằng chứng chết người."

"Thật không ngờ, đường đường là Tước thiếu gia mà vì một người tầm thường như tôi, hao tổn không ít tâm tư."

Một câu châm chọc, khiến lồng ngực Nam Dạ Tước phập phồng lên xuống, anh không thể nhịn mà cười thành tiếng: "Ân Ân, có phải cô rất hận tôi hay không?"

Dung Ân không nói gì, sau khi rửa mặt, nước vẫn còn dính trên tóc. Nam Dạ Tước vươn tay, quay mặt cô lại đối diện với mình: "Tình nhân cũ trở về, căn bản các người có thể quay lại bên nhau, thậm chí, cô có thể vô lo vô nghĩ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Diêm. Ân Ân, tại sao lúc đó cô không kiên định hơn chút nữa? Chịu đựng thêm mấy ngày, Diêm Việt sẽ trở về, đáng tiếc. Chậm một bước, cô đã lên giường với tôi, làm gì có chuyện dễ dàng bước xuống như vậy?"

Lời anh nói, chọc đúng vào điểm yếu của Dung Ân, cây gậy ngáng đường Nam Dạ Tước, lúc nào cũng nằm giữa cô và Diêm Việt, chỉ cần anh tùy ý động một chút, cô sẽ đau tận tâm can.

"Có trách thì trách, cô là người phụ nữ đã bán thân."

Dung Ân nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt mình, ông trời đã cho anh một gia thế hơn người, nhưng lại không cho anh một trái tim lương thiện.

Cô cần phải chịu đựng, không được khóc trước mặt Nam Dạ Tước, nhưng một khi không giả vờ kiên cường được nữa, cảm xúc sẽ vỡ òa, không thể khống chế.

Dung Ân đã biết trước, mình sẽ không còn có tương lai.

Nước mắt lặng lẽ rơi, Dung Ân tự nói với chính mình, cô không khóc, chỉ là quá đau đớn, cô cần được giải tỏa. Nam Dạ Tước thấy khuôn mặt cô đẫm nước mắt, tâm trạng cũng không tốt hơn lên, ngược lại, càng trở nên khẩn trương.

Lấy một miếng táo vừa bổ xong, động tác thô lỗ nhét vào miệng Dung Ân, răng cô đụng phải ngón tay anh, cô khó chịu muốn nhổ ra.

"Ăn đi!" Nam Dạ Tước lại lấy thêm một miếng nữa, nhét đầy vào miệng cô.

Trông bộ dạng lúc này của Dung Ân, vô cùng thảm hại, táo trong miệng cô không hề có vị.

"Tôi đã cho điều tra, chú Diêm Việt là cán bộ cao cấp của tỉnh, chẳng qua, nếu ông ta thụ lý vụ án này, tôi sẽ khiến ông ta tự lo thân mình cũng không xong." Nam Dạ Tước vặn cằm Dung Ân lại, ép cô đối mặt với chính mình: "Hơn nữa, nếu cần đến nhân chứng, tôi cũng có thể cung cấp."

Táo trong miệng chưa kịp nhai đã phải nuốt xuống, ăn nhanh quá, khiến tất cả đều nghẹn ở cổ họng: "Khụ khụ ——"

"Nuốt vào." Nam Dạ Tước bịt miệng Dung Ân, nhìn vẻ mặt cô trở nên thống khổ méo mó, một tay anh giữ đầu Dung Ân đặt dựa vào ghế sô pha: "Tôi nói cho cô biết, Diêm Việt, lúc nào tôi cũng có thể khiến hắn sống không bằng chết, đối phó với tập đoàn Viễn Thiệp, một nửa Nghiêm Tước là đủ, thủ đoạn đen tối, cô chưa từng biết đâu."

Hai mắt Dung Ân mở to, miệng bị anh bịt lại, táo đầy trong miệng không thể nuốt xuống cũng không nôn ra được. Mặt cô đỏ lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lọt qua kẽ tay anh.

"Dường như trò chơi này càng ngày càng thú vị, cô yêu hắn ta, nhưng lại phải ở bên cạnh tôi, cuộc sống như vậy, người thống khổ là cô."

Hai mắt cô đỏ bừng nhìn chằm chằm Nam Dạ Tước, anh cúi người xuống, đôi môi mỏng mấp máy trước mặt cô: "Không phải cô muốn biết điều kiện của tôi sao? Chiếm đoạt cô hoàn toàn cũng không có gì thú vị, tôi có thể để cô tự do, nhưng, chỉ cần tôi muốn cô lúc nào cũng phải có mặt, còn nữa, người đã qua tay tôi, không có sự cho phép của tôi người khác không thể chạm vào, nếu để tôi phát hiện cô lên giường với hắn ta, tôi sẽ không tha cho các người!"

Bàn tay buông ra, Dung Ân hít một hơi sâu, táo ở cổ họng trôi xuống, cô bị nghẹn đến mức khó chịu, lau sạch nước mắt chuẩn bị đứng lên.

Nam Dạ Tước thấy sắc mặt cô không tốt, tưởng cô đã thỏa hiệp, liền giữ chặt tay cô, kéo cô dậy đè xuống ghế sô pha: "Vậy hãy bắt đầu từ đêm nay, ngoan một chút, cởi quần áo ra."

Vệt nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, bây giờ trong mắt Dung Ân, Nam Dạ Tước không khác gì một tên cầm thú.

Nếu cô đáp ứng yêu cầu này, thật sự tương lai giữa cô và Diêm Việt sẽ không còn, đừng nói Diêm Việt sẽ không tha thứ cho cô, ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Nụ hôn bá đạo xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt sắp xâm nhập vào miệng cô. Dung Ân giật nảy người, cô cắn mạnh môi anh, anh rên lên một tiếng, sau khi nếm được vị của máu cô mới nhả ra.

Nam Dạ Tước liếm khóe miệng, anh bị rách môi.

Dung Ân lấy hai tay đẩy mạnh người anh ra, anh không ngờ Dung Ân khỏe đến vậy, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.

"Cô dám ra khỏi đây một bước thử xem?"

Dung Ân nhặt túi xách dưới sàn nhà lên, đi chân trần trên nền gạch bóng loáng ra phía cửa, Nam Dạ Tước thấy bóng lưng cô kiên định, vội vàng đuổi theo bắt lấy cổ tay cô: "Cô không sợ, tôi sẽ phát tán đoạn băng này?"

"Cho nên, anh muốn sử dụng nó để khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời phải không?" Dung Ân xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt mình: "Nếu tôi đáp ứng điều kiện của anh, sau này tôi còn có hy vọng sao?"

Nam Dạ Tước nghe cô nói, đôi mắt đen láy lóe lên tia nguy hiểm: "Nói tiếp!"

"Bây giờ, Diêm Việt đã trở về, những yêu cầu hoang đường đó của anh, tôi sẽ không tiếp tục đáp ứng, anh ấy còn sống, tôi là của anh ấy."

Chỗ cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, Dung Ân biết những lời này sẽ khiến Nam Dạ Tước tức giận, cô ngẩng cao đầu, quyết định này, cô sẽ không bao giờ thay đổi.

"Ha ha ——" Nam Dạ Tước nhếch môi khinh thường: "Thật nực cười, sao, bây giờ cô vì hắn ta thủ thân như ngọc?"

"Trước đây, là tôi tưởng anh ấy đã chết, nên tôi mới chấp nhận yêu cầu của anh."

"Có phải ở trong mắt cô, nếu lúc đó có một người đàn ông khác chịu vươn tay ra giúp đỡ, cô cũng có thể lên giường với hắn ta?"

Dung Ân cảm giác được cổ tay bị xiết chặt, máu không thể lưu thông, năm ngón tay đã tê dại: "Hoàn cảnh lúc đó, không có nếu, ngoài ra, có ai có thể so sánh với chỗ dựa là Tước thiếu gia?" Hiện tại, dù sao nhược điểm của Diêm Việt vẫn nằm trong tay Nam Dạ Tước, Dung Ân không muốn chọc tức anh.

"Cô thử nói xem, nếu hắn ta biết cô từng bán mình cho tôi, hắn ta còn có thể cưng chiều cô như bảo bối nữa không?" Khóe môi Nam Dạ Tước kiêu ngạo cong lên, vô cùng xấu xa.

Dung Ân thở hắt ra, sau khi hạ quyết tâm, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Anh yên tâm, quan hệ giữa anh và tôi, tôi chưa hề có ý định giấu Diêm Việt, nếu phải che giấu, thà tôi dứt khoát vạch trần vết sẹo này, có lẽ, ban đầu sẽ rất đau, nhưng tôi tin rằng nó sẽ từ từ lành lặn."

Nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của Nam Dạ Tước nhất thời cứng ngắc, khóe môi anh dần dần mím lại, anh, không ngờ lại là một vết sẹo cô vội vàng muốn xóa đi? Cảm giác thất bại mãnh liệt khiến khuôn mặt Nam Dạ Tước trở nên hung ác nham hiểm, thần sắc khiến khiến người ta vô cùng kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK