- Ồ... Cậu là bác sĩ Giang ở phòng khám Khánh Nguyên...
- Ôi trời... Không ngờ cậu còn trẻ như vậy...
Chủ nhiệm Tôn cười lắc tay Giang Khương nói.
Nhìn thấy bộ dạng này của Chủ nhiệm Tôn, đến lượt Viện trưởng Vương kinh ngạc, tò mò hỏi:
- Chủ nhiệm Tôn, anh quen bác sĩ Giang à?
- A a... Không quen. Có điều lần trước có một bệnh nhân ở phòng khám Khánh Nguyên, bác sĩ La của chúng tôi xuống tiếp nhận mà không chữa được. Lúc đó bác sĩ La có gọi điện về cho tôi, đúng lúc tôi đang có một ca phẫu thuật... Sau đó, bác sĩ La nói là đã được bác sĩ Giang một thanh niên của phòng khám Khánh Nguyên chữa trị. Tôi thật sự không ngờ hôm nay gặp được bác sĩ Giang, hóa ra cậu ấy còn trẻ như vậy... Đúng là khiến người ta bất ngờ!
Chủ nhiệm Tôn cười ha ha nói.
- Ồ... Hóa ra là vậy...
Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đứng bên cạnh nghe Chủ nhiệm Tôn nói vậy trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng. Hóa ra Chủ nhiệm Tôn cũng biết chuyện này, vậy thì không cần hai người phải nói giúp Giang Khương nữa rồi.
- Lại đây, lại đây... Mời ngồi mời ngồi... Ba vị mời ngồi...
Chủ nhiệm Tôn mỉm cười mời ba người ngồi xuống.
Đợi ba người ngồi xuống rồi, Chủ nhiệm Tôn nhìn Giang Khương khẽ cười nói:
- Ban nãy Viện trưởng Vương nói bác sĩ Giang có cách khống chế vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật?
Giang Khương gật đầu nói:
- Đúng... Tôi có một cách có thể thử xem...
Chủ nhiệm Tôn nhìn thấy vẻ tự tin của Giang Khương thì nhíu mày. Thực sự ông không thể nào tin chuyện này, nhưng vì có Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đến cùng, hơn nữa bác sĩ La cấp dưới của ông từng nói với ông về bác sĩ Giang, cho nên ông mới hỏi câu hỏi kia. Nhưng khi ông nghe Giang Khương nói có thể thử thì càng chứng thực sự nghi hoặc trong lòng ông.
Bởi vì ông tin, với kinh nghiệm lâm sàng mấy chục năm của ông, còn cả quá trình không ngừng tìm tòi, nghiên cứu những tập san y học mới nhất hàng ngày của mình mà cũng chưa từng nghe nói đến có cách nào giải quyết vấn đề này. Bác sĩ tiểu Giang trẻ vậy, cho dù có chút thực lực, có lẽ cũng không thể có được năng lực như vậy.
Ngay cả vị Phó chủ nhiệm bên cạnh trong mắt cũng lóe lên ý cười, thầm nói bác sĩ Tiểu Giang này đúng là nghé mới sinh không sợ hổ, cái gì cũng dám nói.
Tuy nhiên Chủ nhiệm Tôn không nói thẳng ra suy nghĩ của mình, chỉ cười hỏi:
- Không biết bác sĩ Giang có biện pháp đặc biệt nào có thể giải quyết vấn đề này?
Giang Khương mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Tôn, mặc dù tôi rất am hiểu cấp cứu ngoại khoa, nhưng Trung y của tôi cũng rất khá...
- Trung y?
Chủ nhiệm Tôn nghe thấy Giang Khương nói vậy thì sửng sốt. Ca phẫu thuật này liên quan gì đến Trung y?
Giang Khương không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Chủ nhiệm Tôn. Hắn nói tiếp:
- Tôi có cách, thông qua châm cứu và cả trung dược để làm chậm sự xuất huyết của bệnh nhân trong lúc phẫu thuật...
- Cái gì?
Chủ nhiệm Tôn và vị Phó chủ nhiệm kia nghe Giang Khương nói vậy thì này hai mặt nhìn nhau, cùng kêu lên kinh ngạc. Bọn họ đã nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng không ngờ Giang Khương lại nói ra một đề nghị như vậy.
Cả phòng làm việc rơi vào yên tĩnh. Lúc này ngay cả sắc mặt của Viện trưởng Vương cũng vô cùng hổ thẹn. Bác sĩ Giang này đang nói đùa đấy à? Từ lúc nào mà Trung y còn có thẻ dùng trong giải phẫu Tây y vậy?
Vẻ mặt Chủ nhiệm Tôn cổ quái nhìn Giang Khương, cười khan nói:
- Bác sĩ Giang... cậu đang nói đùa đúng không?
Giang Khương sớm đã dự liệu được phản ứng của Chủ nhiệm Tôn, hắn vẫn tiếp tục mỉm cười nói:
- Đương nhiên không phải... Nếu như tôi không chắc chắn, tôi sẽ không đến quấy rầy Chủ nhiệm Tôn rồi!
Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Khương không có vẻ đang đùa, ông liền nói:
- Bác sĩ Tiểu Giang... Chuyện này khó tin quá... Tuy tôi hiểu Trung y có những điểm đặc biệt không giống với lâm sàng Tây y chúng tôi, nhưng điều cậu đang nói thật sự quá... Xin thứ cho tôi mạo muội, điều này thực sự quá viễn vông!
Chủ nhiệm Tôn này nói chuyện cũng khá uyển chuyển, nhưng vị Phó chủ nhiệm bên cạnh ông lúc này cười nói:
- Vị này... bác sĩ Tiểu Giang đúng không... Nói thật, tôi cảm thấy hiện giờ cậu hoàn toàn là đang lãng phí thời gian của chúng tôi.
Giang Khương không hề ngạc nhiên trước phản ứng của hai người. Phản ứng này đã sớm nằm trong dự liệu. Dù sao nếu như không phải mình đã nghiệm chứng vô số thứ học được từ Tổ sư gia, tất cả đều rất đáng tin thì mình cũng rất khó có thể tin được chuyện này.
Lập tức Giang Khương liền cười nói:
- Tôi biết hai vị sẽ không tin, nhưng tôi nghĩ đây là cơ hội cuối cùng... Tôi tin, có lẽ mọi người cũng không có chút tự tin trong vòng sáu giờ đồng hồ, chức năng đông
máu của người bệnh có thể khôi phục đến trình độ có thể phẫu thuật được!
- Hơn nữa, tôi cảm thấy những đánh giá của mọi người về bệnh tình hơi lạc quan. Theo tôi tính toán, với lượng tiểu cầu hiện tại, thêm cả độ rộng miệng vết rách của lá lách, lượng máu bị chảy của Trương Đồng có lẽ nhiều hơn mọi người đã tính nhiều... Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của cậu ta, chỉ cần qua sáu tiếng đồng hồ, cho dù làm phẫu thuật, tỷ lệ sống của cậu ấy sẽ giảm xuống dưới 30% chứ không phải khoảng 50% như mọi người đã đoán.
Cùng những lời Giang Khương nói ra, ý cười trên mặt hai vị chủ nhiệm dần nhạt đi. Bọn họ hiểu rõ ý của Giang Khương. Thực ra hai người bọn họ vừa rồi đã phân tích lần nữa tình hình bệnh nhân. Cuối cùng cả hai đã thống nhất ý kiến, cảm thấy thực sự căn cứ miệng vết rách của lá lách, cộng thêm phân tích tình hình hiện tại, lượng máu đã mất có thể không phải như dự đoán đầu tiên.
Nhưng giờ những điều này bị Giang Khương nói ra, lúc này hai người không kìm được thầm coi trọng Giang Khương thêm rất nhiều. Nhưng cho dù là thế, hai người vẫn không thể tin vào châm cứu và trung dược gì đó mà Giang Khương đã nói.
Trong mắt mọi người, Trung dược là một thứ có tác dụng cực kỳ chậm. Nếu không uống thuốc trong hai ba ngày thì căn bản không thể nào thấy được hiệu quả.
Hơn nữa châm cứu càng là một thứ kỳ diệu, tuy ai cũng biết trong Trung y có thứ này, nhưng hiếm khi thấy có thể dựa vào châm cứu để đạt đến chữa trị hữu hiệu chứ đừng nói là dùng châm cứu để cầm máu.
Lúc này vị Phó chủ nhiệm kia đã bớt khinh thường Giang Khương đi một chút, nhưng vẫn cười lạnh nói:
- Bác sĩ Giang... Tuy tôi rất khâm phục vì cậu còn trẻ như vậy mà có những kiến thức không tầm thường đối với ngoại khoa... Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, cái thứ trung dược với châm cứu mà cậu vừa nói, chắc chắn không thể dùng trong trường hợp hiện tại...
- Thứ nhất, châm cứu... Tôi biết hiện giờ có người đang nghiên cứu châm cứu gây mê, bọn họ đã công bố có thể dùng châm cứu gây mê để đạt hiệu quả gây mê, có thể dùng trong một vài phẫu thuật... Nhưng đây cũng chỉ là lời của một phía, trước nay chưa thật sự nghe nói có bệnh viện nào dùng kỹ thuật này, cũng chưa có ai nghiệm chứng...
Nói tới đây, vị Phó chủ nhiệm này lại nở nụ cười, nói:
- Cậu còn nói châm cứu có thể cầm máu... Cái này càng buồn cười hơn, đến nghe tôi còn chưa nghe qua. Ca phẫu thuật chúng tôi phải tiến hành không phải ca phẫu thuật nhỏ, không phải là những tiểu phẫu chỉ cần rạch vài nhát dao... đây là giải phẫu mổ bụng. Vết mổ ít nhất cũng mười hai mươi phân, thậm chí còn dài hơn, rồi còn phải cắt, may lá lách. Ngân châm của cậu làm sao cầm máu được đây?
- Còn nữa... Cậu nói dùng trung dược, nó càng buồn cười. Bệnh nhân muốn phẫu thuật, trước khi làm phẫu thuật vốn cấm ăn uống, cái này chẳng lẽ bác sĩ Giang không biết...
Vị Phó chủ nhiệm nhìn Giang Khương châm chọc cười nói:
- Chẳng lẽ chúng tôi còn đợi cậu bón một chén trung dược lớn, đợi sau khi tiêu hóa hấp thu xong mới bắt đầu phẫu thuật? Đợi nó tiêu hóa hấp thụ hết ít nhất cũng ba bốn giờ đồng hồ... Đến lúc đó cũng qua mất sáu giờ đồng hồ rồi, chúng ta làm sao đây?
- Hơn nữa loại Trung dược này của cậu còn có thể khống chế xuất huyết trong phẫu thuật mổ bụng, chuyện này thật sự quá khó tin...
Vị Phó chủ nhiệm này vừa trào phúng vừa phản bác khiến Lý phu nhân vốn đang vui mừng, còn cả Viện trưởng Vương đứng bên cạnh sắc mặt đều trầm đi.
Đặc biệt là Viện trưởng Vương. Dù sao ông cũng được xem là một nửa người trong ngành. Ông dẫn Giang Khương đến đây, giờ lại bị người ta phản bác như vậy thật sự khiến ông mất sạch thể diện.
Tuy nhiên lúc ông dùng ánh mắt mang theo chút căm tức nhìn Giang Khương đang đứng bên cạnh, ông nghĩ có lẽ hắn sẽ mất mặt hơn cả ông. Nào ngờ trên mặt hắn vẫn nở nụ cười mỉm, giống như ban nãy những lời phản bác của vị Phó chủ nhiệm này hoàn toàn không phải nhằm vào hắn vậy.
Đang lúc tất cả mọi người đều nhìn Giang Khương thì cuối cùng hắn đã lên tiếng. Hắn nhìn vị phó chủ nhiệm cười nói:
- Hôm qua lúc tôi giảng bài cho các sinh viên của mình...
Vị Chủ nhiệm Tôn và Phó chủ nhiệm nghe thấy những lời này, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Giang Khương cười cười, giải thích nói:
- Hiện tại tôi đang dạy Trung y cho khoa Lâm Sàng năm hai và năm tư... Đúng rồi, chính là lớp Trương Đồng...
- Hôm qua khi tôi dạy tiết Trung y chuyên sâu cho năm tư, có sinh viên hỏi một vấn đề, đó là kinh mạch của trung y chúng ta có thật sự tồn tại không, hay chỉ là những lý luận cho các vị tiền bối trước kia tưởng tượng ra...
Nói tới đây, Giang Khương mỉm cười nói:
- Lúc đó tôi đã giải thích với họ thế này, những thứ chưa từng nghe đến chưa từng thấy qua, nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại...
Nghe thấy Giang Khương nói vậy, trên mặt Phó chủ nhiệm này lộ vẻ tức giận. Ông nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:
- Bác sĩ Giang... Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu đang châm chọc tôi sao?
Giang Khương cười lắc đầu, nói:
- Vị Chủ nhiệm này... Tôi không có ý đó... Tôi chỉ đang kể chuyện thôi... Vì lúc đó tôi đã dùng hành động chứng minh cho họ thấy, kinh mạch tồn tại, hơn nữa họ cũng đã chấp nhận chứng minh của tôi, từ đó trong lòng cũng chắc chắn rằng, lý luận Trung y chúng ta không phải là hư cấu...
- Cho nên... Tôi biết, hai vị chủ nhiệm đều không tin lời tôi nói, nhưng vì sinh viên của tôi, vì cứu mạng cậu ấy, tôi bằng lòng chứng minh cho mọi người thấy...
- Chứng minh? Cậu định chứng minh như thế nào?
Vị phó chủ nhiệm nhìn Giang Khương, thất thanh cười lạnh nói.
Giang Khương mỉm cười, sau đó đứng lên nói:
- Được rồi, chúng ta đánh cược đi. Nếu như tôi có thể chứng minh, như vậy mọi người sẽ đồng ý sử dụng phương pháp này của tôi, đồng thời cho phép tôi vào phòng phẫu thuật, đảm nhiệm vị trí trợ thủ một, tiến hành phẫu thuật cho Trương Đồng!
Nghe thấy yêu cầu này của Giang Khương, sau khi vị Phó chủ nhiệm này sửng sốt liền lắc đầu cười lạnh, giống như ông nghe thấy câu chuyện gì cực kỳ buồn cười vậy.