Sau khi dùng máy hút hút máu trong khoang bụng, đồng thời dùng nước ấm rửa sạch, tốc độ co rút đồng tử Giang Khương càng lúc càng nhanh. Một điểm xuất huyết thật nhỏ xuất hiện trước mắt hắn.
Tay Giang Khương cầm dụng cụ cầm máu nhanh chóng kẹp lấy, sau đó đưa tay trái ra.
Y tá bên trái đã sớm có chuẩn bị, thấy Giang Khương nhanh chóng dùng kẹp cầm máu kẹp lấy điểm xuất huyết, lập tức nhận ra sự kinh khủng của chàng thanh niên này. Hắn tìm ra không những một điểm, mà có thể là hai ba điểm. Mặc dù nghi ngờ, nhưng căn cứ vào tình huống, liền đưa sang một dụng cụ cầm máu khác.
Tay phải Giang Khương vừa mới kẹp lại một điểm, tay trái rất nhanh cầm lấy kẹp cầm máu y tá đưa sang.
Giáo sư Khâu và một vị giáo sư khác đều mở to mắt nhìn động tác của Giang Khương, sau đó quay sang nhìn nhau.
Nhìn vào mắt đối phương, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc, sau đó sự nghi ngờ này còn lớn hơn nữa, mở to mắt nhìn vào khoang bụng, cũng không nhìn thấy chiếc kẹp có kẹp đúng điểm xuất huyết hay không. Tại sao hắn có thể nhìn rõ? Và tại sao hắn có thể làm được?
Nghĩ đến đây, cả hai nhìn chằm chằm vào tay của Giang Khương. Bọn họ không tin bọn họ lại thua trong tay một tên nít ranh miệng còn hôi sữa.
Lúc này, Giang Khương một lần nữa nhẹ nhàng kẹp một điểm trong khoang bụng.
Đám giáo sư nhìn thấy Giang Khương cho kẹp xuống kẹp một điểm đầy máu. Cho dù là đã phát hiện được một điểm xuất huyết, nhưng liệu hắn có kẹp chuẩn hay không?
Trong lúc giáo sư Khâu đang định lên tiếng hỏi, ai ngờ Giang Khương lại nói:
- Chỉ may.
Một cô y tá vội vàng đem chỉ may đến.
Giang Khương cầm chỉ may, sau đó ngón tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy cái kẹp đang cầm máu.
Ba người bên cạnh nhìn động tác của Giang Khương, liền biết Giang Khương đang cần người cầm cái kẹp này, để hắn có thể tiến hành may lại.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bác sĩ phụ mổ thứ 2 liền đưa tay cầm giúp cái kẹp cho Giang Khương.
Đã có người giúp đỡ, Giang Khương cầm chỉ may, nhanh chóng may lại điểm xuất huyết, sau đó cầm kéo y tá đưa sang cắt đứt sợi chỉ. Thuận tay cầm lấy cái kẹp còn lại.
Mặc dù trong lòng đều rất nghi ngờ, nhưng hiện tại đang trong thời điểm căng thẳng, ai cũng không dám chậm trễ. Mặc kệ là đúng hay không đúng, tất cả đều phải hỗ trợ cho nhau. Không ai có thể từ chối được.
Bác sĩ phụ mổ thứ hai vừa mới gỡ cây kẹp cầm máu thứ nhất, liền vội vàng tiếp nhận kẹp cầm máu thứ hai.
Giang Khương lại tiếp tục may lại. Sau khi cắt chỉ, lại một lần nữa cầm lấy kẹp cầm máu thứ ba.
Lúc này, người phụ trách hút máu trong khoang bụng dường như cũng phát hiện máu trong khoang bụng đang giảm bớt.
- Chẳng lẽ những chỗ mà cậu ta may đều là chỗ xuất huyết?
Một bác sĩ phụ mổ liền quay sang nhìn giáo sư Khâu, ý bảo ông nhìn vào khoang bụng.
Giáo sư Khâu vốn đang tức giận nhìn Giang Khương, chờ hắn khâu hết sẽ chất vấn hắn. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của vị bác sĩ phụ mổ kia, có chút sửng sốt, liền theo ánh mắt đối phương nhìn lại.
Cẩn thận quan sát, sau đó ngẩn cả người. Ông phát hiện, máu trong khoang bụng người bệnh đã giảm bớt đến một phần ba.
Tình huống như vậy đại diện cho điều gì? Chỉ trong hai phút, máu xuất huyết trong bụng đã giảm bớt, nói rõ những chỗ mà Giang Khương kẹp lại đều là điểm xuất huyết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt vốn đang tức giận của giáo sư Khâu liền chuyển sang kinh ngạc. Ông quay sang nhìn Giang Khương, nhìn thấy sự chuyên chú trên gương mặt lạnh nhạt của hắn, còn có hành động dứt khoát, không hề có động tác dư thừa, liền cảm thấy phức tạp.
Ông không muốn thừa nhận chàng thanh niên này có kinh nghiệm hơn những lão đồng chí như ông. Nhưng sự thật chính là như vậy. Ông cũng không cách nào phủ nhận, càng không cách nào chối bỏ.
Nếu như không có Giang Khương, ông biết, cho đến cuối cùng, chỉ sợ cũng không còn cách nào khác tìm được điểm xuất huyết.
Lúc này Giang Khương cũng không còn tâm trạng bận tâm đến suy nghĩ của giáo sư Khâu. Hắn chỉ dùng tốc độ nhanh nhất, chuẩn xác nhất khâu lại những điểm xuất huyết, sau đó vươn tay với y tá bên cạnh.
Y tá đã sớm chuẩn bị xong, rất nhanh đưa đến hai dụng cụ cầm máu.
Giang Khương tiếp nhận dụng cụ, lẳng lặng nhìn khoang bụng một hồi, sau đó rất nhanh đưa dụng cụ xuống. Mấy giáo sư bên cạnh trợn tròn mắt nhìn kỹ, nhìn Giang Khương kẹp lấy một chỗ, rất nhanh đưa tay trái ra, cầm một dụng cụ cầm máu khác, lại tiếp tục đưa xuống kẹp lấy.
Lúc này, bởi vì lượng máu đã giảm bớt, đám giáo sư rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, khi máu đã được hút đi, một điểm xuất huyết liền xuất hiện. Giang Khương dùng kẹp, chuẩn xác kẹp lấy điểm xuất huyết này.
Nhìn tốc độ phản ứng cùng độ chuẩn xác của hắn, các giáo sư hoàn toàn bị chấn động. Tốc độ và phản ứng như vậy thật kinh người.
Mọi người cho rằng, nếu đổi lại là mình, cũng không làm nhanh và chuẩn xác như vậy.
Giáo sư Khâu nhìn gương mặt lạnh nhạt và chuyên chú của Giang Khương, không khỏi có chút thất thần. Rốt cuộc là chàng thanh niên này từ đâu ra? Tại sao lại có được trình độ như vậy? Ông chưa bao giờ nhìn thấy một thiên tài nào có cùng độ tuổi với hắn.
Lúc này, ông không thể không thừa nhận là mình đã già, hơn nữa còn phải thừa nhận chàng thanh niên trước mắt, ít nhất về phương diện này đã vượt xa bọn họ.
Giang Khương rất nhanh tiếp nhận một dụng cụ cầm máu từ tay y tá, sau đó kẹp xuống, rồi dùng chỉ may lại.
Sau khi may lại xong, Giang Khương thở hắt ra một hơi. Hắn đã tìm ra được hết điểm xuất huyết, cũng đã may lại an toàn.
Bác sĩ phụ mổ thứ hai thỉnh thoảng lại hút màu và dùng nước rửa sạch khoang bụng. Lúc này, Giang Khương liền cau mày. Bên trong vẫn còn một ít máu chảy ra, điều này nói rõ vẫn còn điểm xuất huyết chưa tìm ra được.
Đám giáo sư bên cạnh nhìn thấy tình huống này cũng kinh ngạc. Bởi vì vốn bọn họ đã không tìm được bất cứ điểm xuất huyết nào, mà Giang Khương dường như đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm.
Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau khi nhìn ra đại khái được một vị trí, liền duỗi tay:
- Kẹp.
Y tá bên cạnh có chút sửng sốt, sau đó vội vàng đưa tới một cái kẹp lớn. Giang Khương dùng kẹp cẩn thận vạch các nội tạng bên trong khoang bụng để tìm kiếm.
Nhìn Giang Khương tìm kiếm, đám giáo sư cũng bắt đầu khẩn trương. Muốn từ đám cơ quan nội tạng dày đặc tìm lấy vị trí xuất huyết là một chuyện rất khó khăn.
Chủ nhiệm Tôn bên cạnh duỗi cổ sang hỏi:
- Giang Khương, có cần tìm phía bên trái không? Tôi thấy điểm xuất huyết dường như chảy ra từ bên đó.
Nghe được lời này, Giang Khương cũng không đáp lại, dùng kẹp tìm kiếm phía bên kia, nhưng vẫn tìm không được.
Thấy Giang Khương tìm kiếm một hai phút cũng không tìm được, tất cả đều có chút lo lắng. Nếu như điểm xuất huyết cuối cùng này không tìm ra, công sức vừa nãy xem như đổ sông đổ biển. Cuộc phẫu thuật này không có biện pháp thành công.
Nhưng đám giáo sư không lên tiếng. Dù sao mọi người cũng nhìn ra, phương diện này của Giang Khương mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Nếu Giang Khương không tìm ra, bọn họ tất nhiên cũng không tìm ra.
Giang Khương cũng không nôn nóng, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm.
Thời gian trôi qua một phút, Giang Khương vẫn không ngừng lại. Hắn có thể xác định vị trí xuất huyết có thể ở thành bụng, nhưng vẫn không tìm được vị trí cụ thể.
Những giáo sư bên cạnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng tràn ngập lo âu. Mắt thấy ca phẫu thuật sắp thành công, nhưng lại vướng ở công đoạn cuối. Vạn nhất tìm không ra, thật sự khiến người ta căm tức, mà người bệnh cũng không duy trì nổi.
Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi chuyển ánh mắt về phía Giang Khương vẫn đang cẩn thận tìm kiếm.
Nhìn gương mặt bình tĩnh, chuyên chú, không hề sốt ruột của Giang Khương, trong lòng các giáo sư nhất thời cảm thán. Người trẻ mà chững chạc như vậy thật sự quá ít.