Đương nhiên, trước khi người bệnh đi, liền bảo người nhà trả tiền đo điện tâm đồ, nói nhiều lần lời cảm ơn rồi mới chịu lên xe.
Sau khi đưa người bệnh đi, lúc này Giang Khương mới nhớ lại tin tức vừa nãy hiện lên trong đầu.
- Thiên phú thứ nhất, Cổ hoặc.
Giang Khương lẩm bẩm lại những chữ này. Ý tứ của nó rất đơn giản, nhưng quan trọng nhất chính là hai chữ đằng sau, Cổ hoặc.
- Cổ hoặc.
Nhớ đến tình huống vừa nãy, Giang Khương rất nhanh nắm bắt được ý tứ này. Xem ra hắn đã có được năng lực đặc biệt rất lớn.
Trong lúc đang hưng phấn, đột nhiên trong đầu lại hiện lên một tin tức:
- Thiên phú thứ nhất Cổ hoặc dừng lại. Tiêu hao năng lượng 3%. Năng lượng tích trữ Cửu Vĩ tầng hai còn 5%.
- Ặc.
Nhận được tin tức này, Giang Khương cảm thấy buồn bực. Thì ra cũng phải tiêu hao năng lượng.
Nhưng hắn cũng nắm bắt được một từ mấu chốt, Cửu Vĩ tầng hai. Đã không còn là Cửu Vĩ tầng một nữa, bây giờ đã tiến lên tầng hai rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Khương có chút vui vẻ, thầm nghĩ:
- Đúng rồi. Lần trước năng lượng của mình đã đủ. Xem ra là thu hoạch không hề nhỏ.
Cuộc sống sau đó, Giang Khương ngoại trừ đi làm, đi dạy thì là tu luyện Ngũ Cầm Hí để tích trữ năng lượng. Năng lượng cũng được tích trữ vào buổi tối khi đang ngủ hoặc vào sáng sớm. Nhưng một điều rất rõ ràng, năng lượng tích trữ vào buổi tối của Giang Khương mạnh hơn không ít.
Buổi sáng, hắn ăn một miếng Sơn Tham, sau đó luyện tập Ngũ Cầm Hí một tiếng, nhưng cũng chỉ tích trữ được hai đến ba phần trăm năng lượng mà thôi.
Mấy ngày qua, Giang Khương cũng không nhận được tin tức của Tỉnh trưởng La. Dần dần hắn có chút thất vọng. Kỳ thật hắn rất hy vọng vào chuyện này, nhưng hắn cũng biết, Tỉnh trưởng La nguyện ý, nhưng nhà người ta có đồng ý hay không lại là chuyện khác.
Hơn nữa, với tuổi còn quá trẻ của hắn, đối phương cũng chưa chắc đã tin tưởng.
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Giang Khương cũng không để trong lòng. Dù sao chuyện như vậy cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể tùy duyên mà thôi.
Tuy nhiên, hắn lại nhận được tin tức của Tỉnh trưởng Bạch. Chủ nhiệm Triệu gọi điện thoại đến mời Hồ lão và Giang Khương đến bệnh viện một chuyến, khai thuốc cho lão thái thái.
Đối với chuyện này, Giang Khương vẫn rất để tâm. Bây giờ cơ hội để hắn tiếp xúc với cao tầng không nhiều. Bây giờ cũng có, nhưng muốn đi sâu vào thì hoàn toàn không dễ. Nếu như có thể nhân cơ hội này làm quen với các nhân vật cao tầng, tạo được mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, như vậy hắn sẽ có được sự trợ giúp rất lớn.
Tỉnh trưởng Bạch cũng rất khách khí, phái Chủ nhiệm Triệu đến đón hai thầy trò.
Cấp bậc của Chủ nhiệm Triệu còn muốn cao hơn Chủ nhiệm Lý, thư ký của Tỉnh trưởng La một chút. Căn cứ vào giọng điệu của Hồ lão, nửa năm nữa Chủ nhiệm Triệu sẽ được cử xuống dưới làm lãnh đạo một phương, không thể so sánh với Chủ nhiệm Lý không biết có tiền đồ hay không.
Mẹ của Tỉnh trưởng Bạch được bố trí một phòng bệnh cao cấp nhất trong bệnh viện số 1, có một phòng khách, hai phòng ngủ, trang thiết bị hiện đại, chẳng khác nào một căn hộ xa hoa.
Khi đến, Tỉnh trưởng Bạch không có mặt, nhưng có vợ của ông.
Tuổi của Tỉnh trưởng phu nhân khoảng sáu mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, ngoại trừ khóe mắt có chút nếp nhăn, quả thật nhìn không ra bà đã sáu mươi.
Chủ nhiệm Triệu nhiệt tình giới thiệu Tỉnh trưởng phu nhân cho hai thầy trò. Nghe nói chàng thanh niên chính là người đã cứu lão thái thái một mạng, Tỉnh trưởng phu nhân cũng cực kỳ nhiệt tình, không chút làm cao, khiến cho hai thầy trò cảm thấy thân thiết không ít.
Hàn huyên vài câu, Tỉnh trưởng phu nhân và hai thầy trò bước vào phòng bệnh của lão thái thái.
Mấy ngày qua, lão thái thái hồi phục rất tốt. Mặc dù tinh thần vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng không còn trong trạng thái hôn mê sâu như ngày trước.
- Mẹ, đây là bác sĩ Giang đã phẫu thuật cho mẹ trước đó. Hôm nay Nghi Tân cố tình mời cậu ấy và sư phụ của cậu ấy đến để khai thuốc trung y điều dưỡng cho mẹ.
Tỉnh trưởng phu nhân cẩn thận giới thiệu hai thầy trò với lão thái thái.
- Ồ, vị này là bác sĩ Tiểu Giang sao? Thật là cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, cái mạng già này của tôi sợ là sẽ không còn nữa.
Lão thái thái thoạt nhìn rất hiền từ. Mặc dù tinh thần vẫn còn chưa tốt lắm, nhưng đã có thể mỉm cười cảm ơn Giang Khương.
Cả đời này của Giang Khương chỉ có một mình lão gia tử là người thân, khó thấy được một người già hiền từ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy thân thiết hơn, mỉm cười nói:
- Lão thái thái, người tất cát nhân thiên tướng, tất nhiên là không có vấn đề gì. Hôm nay cháu và sư phụ của cháu đến khám lại cho bà, sau đó sẽ kê cho bà ít thuốc trung y để điều trị. Mấy ngày nữa là bà có thể rời khỏi giường, trở lại như bình thường.
- Như vậy thì cảm ơn hai thầy trò rất nhiều.
Nghe mình có thể rời khỏi giường, tinh thần lão thái thái có chút chấn động, vui mừng gật đầu nói.
Hồ lão cũng mỉm cười tiến lên bắt mạch cho lão thái thái, tùy ý hỏi thăm tình huống.
Đối với những người già như lão thái thái, cũng không cần loại thuốc gì đặc biệt, quan trọng là chậm rãi điều trị. Nhưng rốt cuộc có thể khôi phục đến tình trạng nào thì còn phải xem năng lực hồi phục của bà.
Nhưng đối với người quan trọng như lão thái thái, Hồ lão tất nhiên là không dám chậm trễ, dụng tâm bắt mạch thật kỹ, sau đó quay sang bảo Giang Khương bắt mạch lại lần nữa.
Đối với bà cụ hiền lành này, Giang Khương rất có cảm tình. Cho nên hắn cũng hết sức dụng tâm. Thương lượng cả một lúc lâu, cả hai thầy trò mới đưa ra được một đơn thuốc. Ngay cả thuốc đại bổ như Sơn Tham lâu năm cũng dùng đến. Đương nhiên mỗi lần dùng liều lượng rất ít. Dược tính của loại thuốc này rất mạnh, lão thái thái sẽ không chịu nổi.
Trong phòng khám của Hồ lão cũng có sẵn loại Sơn Tham lâu năm, cho nên Hồ lão cho uống trước ba thang. Ba ngày nữa sẽ đến tái khám.
Sau khi kê xong đơn thuốc, hai thầy trò định rời khỏi, ai ngờ sắc mặt của Tỉnh trưởng phu nhân đột nhiên thay đổi, hơi tái lại, một tay giữ đầu, mày cau chặt, nói với Chủ nhiệm Triệu:
- Tiểu Triệu, cậu đi xem thuốc tôi có mang đến đây không?
- Sao, cô Tần, chứng đau nửa đầu của cô lại tái phát à?
Vẻ mặt của Chủ nhiệm Triệu khẩn trương nhìn trên bàn, rồi sốt ruột nói:
- Thuốc của cô phỏng chừng để ở nhà rồi. Bây giờ tôi gọi người làm mang đến đây ngay.
- Được rồi, bảo bọn họ nhanh một chút.
Lúc này, sắc mặt của Tỉnh trưởng phu nhân lại càng tái xanh hơn, chậm rãi bước đến một cái ghế ngồi xuống, dường như đau đầu vô cùng.
Hồ lão thấy vậy vội vàng hỏi:
- Bạch phu nhân, nơi này không có thuốc sao?
- Không có. Chứng đau nửa đầu này của tôi đã bị rất nhiều năm rồi. Bây giờ tôi chỉ dùng được một loại của Mỹ, thuốc khác cũng không có tác dụng.
Bạch phu nhân đau đớn nói.
- Ồ, vậy thì bà có dùng thử thuốc trung y lần nào chưa?
Nhìn bộ dạng đau đớn của Bạch phu nhân, Hồ lão cau mày hỏi.
Bạch phu nhân lắc đầu, thở dài nói:
- Đã uống rất nhiều rồi. Lão y sư Triệu Ngọc Tương, lão y sư Tề Lạc Dương ở Yên Kinh, thậm chí cả lão y sư Ngô Tử Giang ở Sở Nam tôi cũng đã khám qua, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Nói đến đây, chứng đau nửa đầu của Bạch phu nhân càng lúc càng tăng, tựa lưng vào ghế salon, bắt đầu rên rỉ.
Chủ nhiệm Triệu vừa mới nói chuyện xong, thấy vậy liền gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trong phòng khách, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hồ lão nói:
- Hồ lão, ngài có biện pháp nào giải quyết liền chứng đau đầu này hay không?
Hồ lão lắc đầu cười khổ. Đối với chứng đau nửa đầu nghiêm trọng như vậy, ông nào có phương pháp xử lý nào chứ. Trừ phi trực tiếp châm cứu, nhưng lúc này lại hoàn toàn không cần. Châm cứu giống như loại thuốc mê tạm thời, hoàn toàn không có lợi.
Nhưng Hồ lão cũng chú ý đến thần sắc của Giang Khương bên cạnh, thấy hắn dường như đang nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó hỏi:
- Giang Khương, con có biện pháp nào không?
Giang Khương mỉm cười, sau đó nói:
- Sư phụ, con có thể thử châm cứu cho Bạch phu nhân, hẳn là có công dụng.
- Ồ, châm cứu sẽ có tác dụng sao?
Nghe Giang Khương nói, Hồ lão còn chưa lên tiếng, Chủ nhiệm Triệu bên cạnh đã hưng phấn hỏi.
Bây giờ y đang rất gấp. Nên biết rằng từ đại viện của Tỉnh ủy đến đây cũng phải mất nửa tiếng. Bây giờ Bạch phu nhân đang phát bệnh, đợi nửa tiếng nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như có biện pháp ngay tức khắc thì tốt quá rồi.
Giang Khương gật đầu nói:
- Hẳn là có tác dụng.
Chủ nhiệm Triệu rất tin tưởng Giang Khương. Dù sao y cũng đã chứng kiến qua sự lợi hại của hắn. Hơn nữa nghe đám người Chủ nhiệm Tôn nói qua chuyện của Giang Khương, lúc này vội vàng nói:
- Bác sĩ Giang, có mạo hiểm gì hay không?
Giang Khương tất nhiên là hiểu ý tứ của Chủ nhiệm Triệu, lập tức cười nói:
- Xin Chủ nhiệm Triệu cứ yên tâm, sẽ không có mạo hiểm gì đâu.
Thấy biểu hiện tự tin của Giang Khương như vậy, Chủ nhiệm Triệu cũng thả lỏng tinh thần, sau đó đến bên cạnh Bạch phu nhân, nhỏ giọng nói:
- Cô Tần, bác sĩ Giang nói cậu ấy có thể châm cứu giúp cho cô bớt đau đầu. Nếu không, cô để cho cậu ấy thử xem. Thuốc mang từ nhà đến phỏng chừng cũng phải mất nửa tiếng nữa.
Nghe Chủ nhiệm Triệu nói, Bạch phu nhân vốn đang nhắm chặt hai mắt liền mở hé ra, có chút chần chừ nhìn Giang Khương. Chứng đau đầu này của bà đã bị rất lâu, cũng đã uống rất nhiều thuốc nhưng không có tác dụng. Thế thì bác sĩ Tiểu Giang châm cứu có được không?