Hôm nay, hai người đi ngang qua khu vực Yêu Tộc thì dừng lại ở một thôn nhỏ không tính là phồn hoa rồi quyết định ở lại dùng cơm trưa, đột nhiên nhìn thấy tất cả nam nữ già trẻ cùng chạy về một phương hướng, hiếu kỳ nổi lên, Yêu Vũ Mị không để ý tới việc đang ăn cơm, kéo Thiên Duật Dạ chạy theo, cho đến phía trước một hồng lâu cao ba tầng, nhìn các chàng trai cô gái xung quanh mắt của bọn họ lộ ra mừng rỡ. Còn có những dải lụa đỏ, đèn lồng màu đỏ, cộng thêm thảm và những bộ trang phục đỏ thì Yêu Vũ Mị mới chợt hiểu ra, cười hì hì nhìn Thiên Duật Dạ: “Xem ra là cô gái nhà nào ném tú cầu chọn phu quân rồi!”
Thanh niên đứng ở cửa nhìn cặp nam nữ quái dị bên cạnh một cái, vừa định mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy người vây xem xung quanh hô lên: “Ra rồi, ra rồi.” Thanh niên lo xem náo nhiệt, cũng quên phải nói gì.
Trên tầng thứ ba của hồng lâu có hai vị nữ tử xinh đẹp mặc áo đỏ đi ra, nhìn mọi người ở dưới đài, khẽ mỉm cười, cất giọng hô: “Xin mọi người im lặng!” Dứt lời, trong nháy mắt quả nhiên dưới đài yên tĩnh lại, Yêu Vũ Mị kinh ngạc, liên tục cảm thán: “Xem ra gia đình kia ở trấn nhỏ này có chút thực lực, nhìn xem chỉ một câu nói mà có sức ảnh hưởng rất lớn.”
Thiên Duật Dạ cau mày nhìn nàng: “Người khác ném tú cầu, nàng xem náo nhiệt cái gì? Chúng ta nên đi thôi?” “Không cần, không phải chàng đã nói là dẫn ta ra ngoài chơi đó sao? Ném tú cầu ở cổ đại này, người ta vẫn là lần đầu tiên được nhìn đấy, ta muốn nhìn mà!” Xưa nay chưa thấy Vũ Mị làm nũng bao giờ, vì để được ở lại, mà có thể làm nũng với hắn, nam nhân nào đó vô cùng hưởng thụ ôm eo của nàng, bất đắc dĩ nói: “Nhìn xong thì lên đường đó, biết không?” Vũ Mị tùy tiện gật đầu một cái: “Yên tâm yên tâm!”
Lúc này, một vị nữ tử áo đỏ ở bên trái nhìn có vẻ là người thông minh mỉm cười mở miệng: “Rất tốt, đầu tiên cảm tạ mọi người đã đến tham dự, quy củ của chúng ta không cần phải nói nhiều, người nào cướp được tú cầu, người đó chính là quý nhân của nhà chúng ta, Uyển Nhi, ném đi!” Dứt lời, nhìn về phía nữ tử áo đỏ tướng mạo luôn vui vẻ ở bên cạnh, nữ tử kia nhìn nàng gật đầu một cái, nhận lấy một tú cầu làm bằng gấm đỏ thẫm từ trong tay nha hoàn, quét mắtnhìn dưới đài từ trái sang phải một cái, hít sâu một hơi, dùng sức ném ra ngoài...
Tú cầu bay tới bay lui trong đám người xem náo nhiệt, nam nữ già trẻ cùng ra trận, qua trái một cái lại hạ xuống, chơi đùa thật náo nhiệt, Vũ Mị nhìn đám hỗn loạn này hoa cả mắt: “Ai ai, chàng nói xem những nữ nhân này cùng các lão nhân, lão thái thái kia xem náo nhiệt gì đây? Người ta ném tú cầu chọn rể, cũng không phải là ném tú cầu chơi, những người này, sao lại không có mắt nhìn như vậy chứ?”
Khóe môi của Thiên Duật Dạ co rút, ôm bả vai của nàng, tức giận: “Nàng gấp cái gì? Cái này gọi là bầu không khí náo nhiệt, biết không? Những lão nhân cùng các nữ nhân này gây chuyện là vì người nhà của mình mà đoạt đấy?”
“Nhưng người ta chưa nói có thể làm thay mà?” Vũ Mị bĩu môi, Thiên Duật Dạ nhíu mày tiếp tục: “Nhưng người ta cũng không nói không thể làm thay không phải sao?”
Vũ Mị nghe vậy, bất đắc dĩ gật đầu.
Nhưng, đang lúc hai người nói chuyện, đám người đoạt tú cầu đột nhiên phát sinh biến hóa, lại là nữ nhân cướp thì nhiều, nam nhân cướp thì ít, mấy lão đầu dứt khoát không động thủ mà chỉ xem náo nhiệt, lần này nàng càng thêm kỳ quái, không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân vẫn ôm eo của nàng: “Nữ nhân cũng có thể giành tú cầu sao?”
“Như thế nào? Có thấy hứng thú không? Hay là, nàng cũng đi chơi một chút đi?” Thiên Duật Dạ nhìn tú cầu trong đám người này lúc cao lúc thấp, cảm thấy thật thú vị, lập tức khuyến khích Vũ Mị bên cạnh đi lên chơi đùa, nhiều ngày nay nàng nản lòng thoái chí, khó khăn lắm mới thấy nàng vui vẻ như vậy, đương nhiên hết sức tán thành.
“Thật? Ta có thể đi chơi một chút sao?” Vũ Mị mang theo cặp mắt hưng phấn mong đợi nhìn Thiên Duật Dạ, Thiên Duật Dạ cọ cọ chóp mũi của nàng, cưng chìu nói: “Nếu thích thì nàng cứ đi, có cái gì mà không thể chứ?” Vũ Mị vừa nghe, lập tức gật đầu: “Vậy thì tốt, phải đi lên chơi một lần!” Dứt lời, dưới bàn chân đạp một cái, tử y nhanh nhẹn bay lên, hai ba lần liền vững vàng ôm tú cầu vào trong lòng, vẫn không quên ném một ánh mắt hả hê về phía Thiên Duật Dạ. Vậy mà, đang lúc nàng chuẩn bị ném tú cầu ra thì tiếng kẻng đúng lúc này vang lên, thân thể Vũ Mị cứng đờ, ôm tú cầu trong ngực, lúng túng nhìn nữ nhân áo đỏ ở đứng trên hồng lâu, nàng cười nhạt, mà dưới đài cũng trong nháy mắt an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về hai người, thỉnh thoảng phát ra từng đợt âm thanh kinh hô.
“Trời ơi, sao vừa rồi không chú ý tới, trong thôn chúng ta xuất hiện đôi nam nữ đẹp mắt như vậy từ khi nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi xem nữ nhân này thật đẹp nha, tử y mặc ở trên người của nàng có vẻ đẹp thật thoát tục.”
“Nam nhân bên cạnh nàng là ai vậy? Quá tuấn tú rồi, hai người này không phải người trong thôn chúng ta thì phải? Hình như là người bên ngoài đó?”
“Nữ nhân này thật sự rất may mắn nha, đoạt được tú cầu xem ra nửa đời sau không cần lo lắng gì rồi.”
“Cũng không hẳn, nữ nhân đẹp như vậy mới xứng với công tử nhà chúng ta, tuyệt đối xứng đôi với nhau.”
...
“Đợi chút? Có ý tứ gì? ‘nữ nhân đẹp như vậy mới xứng với công tử nhà chúng ta? ’đây là ý gì?” Đang lúc Yêu Vũ Mị lúng túng ôm tú cầu nghe lời nói của đám người bên cạnh, thì thấy thiếu nữ áo đỏ lại mang theo nụ cười thỏa mãn đang đi tới, sau đó đứng lại, cung kính thi lễ với nàng, vui vẻ nói: “Chúc mừng cô nương đoạt được tú cầu, công tử nhà ta cho mời ngài đi vào, lập tức mặc áo cưới, bái thiên địa, quyết không nuốt lời.”
“Đợi chút? Ngươi nói cái gì? Công tử nhà ngươi? Còn bái thiên địa? Oh, Oh my God, đây là cái tình huống gì?” Sắc mặt Yêu Vũ Mị tái đi, khiếp sợ trợn to hai mắt, tình huống gì đây, không phải là nữ nhân ném tú cầu, mà là nam nhân ném tú cầu sao?
“Không phải là nữ nhân ném tú cầu sao? Đáng chết, sao lại thành nam nhân?” Thiên Duật Dạ đứng ở một bên nghe lời nói của nữ tử áo đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ liền đen lại, nam nhân lại có thể ra ngoài ném tú cầu hả? Choáng nha, thời thế thay đổi từ lúc nào vậy? Hắn không ra khỏi cửa chỉ mới có ba tháng mà thôi nha?
Nữ nhân áo đỏ kỳ quái liếc mắt nhìn Thiên Duật Dạ một cái, chậm rãi nói: “Chỉ sợ là công tử lầm rồi? Hôm nay là công tử nhà ta ném tú cầu chọn dâu, chuyện này mọi người đều biết đó nha? Không tin, ngươi hỏi mọi người xem?”
Những người vây xem vừa nghe, gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy, hôm nay là Băng công tử ném tú cầu chọn dâu, toàn bộ dân chúng trong thôn chúng ta đều chạy tới xem, các ngươi chưa rõ tình huống gì, còn dám chạy tới giành tú cầu?”
Yêu Vũ Mị bị dân chúng nói như vậy mặt lúc trắng lúc xanh, mà Thiên Duật Dạ là đen mặt, trán càng thêm nổi gân xanh, hiển nhiên là tức giận không nhẹ, thấy tình trạng này, Vũ Mị lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, xong rồi, lần này làm thế nào để giải quyết đây?
“Thiên huynh lâu ngày không gặp, sao tính khí vẫn nóng nảy như vậy?” Âm thanh ưu nhã chậm rãi vang lên ở phía trước hai người, Vũ Mị cau mày lại, mặt Thiên Duật Dạ đen lại, đáng chết, sao âm thanh này quen tai thế này?
“Xem ra Mị nhi cũng không nhất thiết là duyên phận định trước của ngươi, ngươi nói đúng không?” Giọng nam ưu nhã dễ nghe lần nữa vang lên, lại làm cho Vũ Mị mạnh mạnh mẽ mẽ rùng mình một cái, đợi chút, âm thanh này không phải...?
Cho đến khi bên trong hồng trướng ở hồng lâu đối diện, nam tử như tiên giáng trần đi về phía nàng thì nụ cười nơi khóe môi Yêu Vũ Mị hoàn toàn tắt ngấm, lập tức bị sét đánh ngoài khét trong sống, sau một hồi khá lâu, mới dở khóc dở cười nhìn nam nhân tóc đen sắc mặt tức giận bên cạnh, nhỏ giọng lầm bầm: “Này, chuyện nàykhông liên quan đến ta nha, tú cầu này là chàng để cho ta giành lấy, không có một xu quan hệ với ta..."
Thiên Duật Dạ chậm rãi quay đầu lại, Vũ Mị vẫy tay lui một bước, tiếp tục phủ nhận: “Chuyện không liên quan đến ta, muốn đi giải quyết, cũng là chàng đi giải quyết, không liên quan đến ta.”