Đám người Cung Tuyết nhìn thấy tia sáng màu tím trên đầu ngón tay, cả đám lộ vẻ lo lắng, Tử Đế, đó là đỉnh kỳ Tử Đế mới có được màu tím, không hổ là Vương chí cao vô thượng của các nàng. Tuy rằng ở đại lục này thực lực chỉ có thể tiến cấp đến đỉnh kỳ Tử Đế, nhưng các nàng đều rõ ràng thực lực của Vương đã khôi phục.
Hoa Lưu Băng lười biếng nằm trên một tảng đá, vẻ mặt có chút thoải mái, nếu hắn ra tay thì độc của nàng nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng, có điều…Nghĩ đến trình độ quỷ dị của chất độc, ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Duật Dạ lại lộ vẻ mịt mờ khó hiểu.
Mặc dù đã trải qua ngàn năm nhưng tính cách của bọn hắn vẫn chưa từng thay đổi, nhất là chân tình với nàng lại càng không phải vì thời gian trôi qua mà mờ nhạt, trái lại càng thêm nồng nàn. Nghĩ đến Qủy Vương điên cuồng, Thần Vương cực đoan cùng với hắn ngập tràn khí phách cũng lưu luyến si mê, người nào lại không vì tình yêu của nàng? Đáng tiếc, nàng lại chỉ lựa chọn hắn, chỉ lựa chọn nam nhân này khiến bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hiện giờ ngàn năm đã đi qua, lịch sử có thể tái diễn lần thứ hai không? Ai trong bọn họ cũng không thể biết, cũng không thể tùy ý thay đổi vận mệnh của chính mình, họ chỉ có thể làm theo trái tim mình, Yêu Vũ Mị, nữ tử thần thánh này, cuối cùng nàng sẽ lựa chọn thế nào? Chúng ta vô cùng chờ mong…
Hai canh giờ sau, Thiên Duật Dạ chậm rãi thu nội công, điều chỉnh nội công của chính mình, lấy ra từ trong người một viên dược có mùi hương mê người. Nhìn thấy viên dược này, Hoa Lưu Băng phe phẩy cây quạt của mình, tự tiếu phi tiếu nhíu mày: “Ngươi đúng là không tiếc giá nào, Băng Lộ hoàn, thần dược giải độc Thượng Cổ, có giá trị trân quý thế nào, ngươi cứ như vậy mà đưa cho nàng sao?”
“Nếu là ngươi, có cho không?” Thiên Duật Dạ xem thường nhìn về phía Hoa Lưu Băng, không đáp mà hỏi lại.
Hoa Lưu Băng nhướng mày, nhất thời nghẹn họng, nếu là chính mình thì sợ là đã hận không thể đổ cả bình vào trong miệng nàng rồi? Hừ, mình lại còn đứng nói chuyện không đau thắt lưng, đã quên nữ nhân trước mắt là ai rồi!
Thiên Duật Dạ không cần nhìn cũng biết lúc này biểu tình của Hoa Lưu Băng có bao nhiêu thối tha, miễn cường nhếch môi, nhìn về phía Cung Tuyết: “Sao lại thế này? Làm sao nơi này lại xuất hiện máu đỉa?” Tay của hắn chỉ vào màu đỉa Vũ Nhạc vừa mới phun ra, nhìn kĩ còn thấy đỉa đang từ từ nhúc nhích, một đạo màu tím hiện lên, bọn chúng lập tức hóa thành tro tàn.
“Máu đỉa? Trời đất, chủ nhân cư nhiên là trúng độc này sao?” Cung Tuyết kinh hô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám đã hóa thành tro tàn kia, thật lâu sau cũng không phản ứng được. Máu đỉa là kịch độc, có thể thần không biết quỷ không hay chui vào trong cơ thể, ngoại trừ phóng độc làm mất cảm giác của ngươi mà còn từ từ ăn nội tạng của ngươi, cho đến chết. Loại ghê tởm biến thái này sao có thể xuất hiện ở đây?
“Chủ nhân mới chỉ uống một ngụm nước suối, lúc ấy đã phát hiện không bình thường nên đã dùng lực nôn khan, đã nôn ra rất nhều máu. Chúng ta muốn xuống nước xem xét nhưng đã bị nàng ngăn cản, còn tưởng rằng không có việc gì, không nghĩ rằng, không nghĩ rằng…” Khuôn mặt của Mia trắng bệnh, may mắn có Vương tới kịp, nếu không thì với thực lực hiện nay của cả nhóm chắc chắn cũng không làm được gì.
Đôi mắt đen như mực của Thiên Duật Dạ u ám: “Uống nước?” Ánh mắt chạm tới dòng suối trong vắt nhìn thấy đáy kia, môi mỏng hơi nhếch lên: “Xem ra… Có người đã chờ không được rồi.”
Nhìn thấy Thiên Duật Dạ liếc mắt nhìn sang, trong mắt phượng của Hoa Lưu Băng hiện lên vẻ đùa cợt: “Một tên mà cực đoan và biến thái hội cùng một chỗ, quả nhiên không làm ra được cái chuyện gì tốt!”
Thiên Duật Dạ cười nhẹ, nhướn mày: “Xem ra lần này bọn chúng lỗ vốn rồi, máu đỉa, độc vật Qủy Điện đã lấy ra, là muốn tuyên chiến với bổn vương sao?”
Hoa Lưu Băng nghe hắn nói vậy, khóe môi nhếch lên cười, có điều nụ cười lại không có độ ấm nào cả: “Bổn vương mặc kệ bọn chúng đối phó ngươi thế nào, nhưng nếu tổn thương Mị nhi, tuyệt đối không thể tha thứ.”
“Hiện giờ Thần vương và Qủy vương đã liên thủ, những ngày an bình ở đại lục này của chúng ta đã không còn nhiều nữa rồi.” Thiên Duật Dạ chỉ cho Hoa Lưu Băng một trận chê cười: “Liên thủ thì thế nào? Trí nhớ của Mi nhi không khôi phục, ai trong bọn chúng đều không thể hành động. Ba năm, còn ba năm nữa, sau ba năm thiên hạ này là của ai cũng khó nói chắc chắn.”
“Hôm nay bọn chúng cả gan lấy máu đỉa cảnh cáo Bổn vương, xem ra sau ngàn năm lá gan ngày càng lớn. Nếu không có chút đáp lễ chẳng phải là quá hẹp hòi sao?” Thiên Duật Dạ cười lạnh một tiếng, vỗ tay một cái: “Trảo, đưa cho Thần vương, Qủy vương tôn kính một phần đại lễ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải chọn lựa cẩn thận.” Trảo hơi giật giật khóe miệng, lắc mình rời đi.
“Dù sao đây cũng là luyện tháp địa ngục của Thánh Đức, chúng ta không nên ở lại quá lâu, Hoa Lưu Băng, mời đi?” Khóe môi Thiên Duật Dạ cười sắc bén, nhìn về phía Hoa Lưu Băng vẫn lạnh nhạt bình tĩnh.
Hoa Lưu Băng đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, phe phẩy quạt, điềm nhiên lườm Thiên Duật Dạ: “Cùng đi?” “Cùng đi.” Thiên Duật Dạ khẽ cau mày, khóe môi cong lên, khi đi qua thảm cỏ Vũ Nhạc đang nằm, hắn chậm rãi ngồi xuống, mềm mại hôn lên trán nàng, “Bảo vệ chính mình thật tốt, ta chờ nàng.” Dứt lời, hắn nhanh chóng rời đi. Hoa Lưu Băng cũng muốn lại gần Vũ Nhạc lại bị đám người Cung Tuyết nhanh chóng vây thành vòng tròn, làm cho hắn không thể nào lại gần.
Hành động này lập tức làm cho hắn đen mặt: “Các ngươi làm như vậy là không công bằng.”
“Thế thì sao chứ? Trên đời này còn có chuyện không công bằng hơn.” Qủa Nhiễm nhún nhún vai, bộ dạng người đàn bà
chanh chua, làm cho khuôn mặt tuấn tú của Hoa Lưu Băng lúc trắng lúc xanh, sau cùng, khó thở rời đi.
Mãi đến khi hai Vương đồng thời biến mất, đám người Cung Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Vũ Nhạc, vừa bắt mạch vừa kiểm tra. Nụ cười hiện lên trên khóe môi Cung Tuyết: “Quả nhiên không hổ là thần dược Thượng cổ, có hiệu quả nhanh như vậy, mọi người yên tâm, chủ nhân đã không có vấn đề gì nữa rồi.”
“Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Khu rừng này chúng ta đã đi hết bảy ngày rồi.” Đôi môi đỏ mọng của Quả Nhiễm cong lên, mệt mỏi dựa vào tảng đá cạnh bờ suối.
“Mệt mỏi cả ngày rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, tất cả chờ sau khi tiểu thư tỉnh lại rồi nói!” Cung Tuyết nhìn sắc trời, màn đêm đã sắp buông, bất ngờ biến ra một vòng cách ly xung quanh mọi người rồi mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Vũ Nhạc đã tỉnh lại. Năm người cũng không nói cho nàng tình hình sau khi hôn mê, chỉ nói là bị độc vật bình thường cắn. Tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng Vũ Nhạc cũng không hỏi thêm gì, do vậy sáu người lại tiếp tục đi tiếp.
Mười ngày sau, sáu người bị tập kích lần thứ hai, nhưng khác với lần trước, lần này sáu người đồng thời bị nhốt.
Đây là một gốc cổ thụ rậm rạp cành lá, các nàng không ai chú ý tới nó, lại không nghĩ rằng chỉ vì Bối Khả vấp chân vào rễ cây các nàng bị bụi cây quấn quanh. Bản thân các nàng còn chống cự, nhưng khi dùng kiếm chặt đứt cành cây thì nó lại phát triển thành nhiều cành khác rậm rạp hơn, cho đến tận khi lực bất tòng tâm, rơi vào đường cùng, để mặc cho bụi cây treo các nàng lên, thì những người khác đều được treo thẳng đứng, thật khổ cho nha đầu khi phải khom khom lưng lên, tránh cho não ngập máu mà chết.
“Tiểu thư, người nhanh nghĩ cách đi, nếu không còn nghĩ ra cách thì người sẽ không nhìn thấy ta nữa đâu.” Quả Nhiễm hô to, khuôn mặt đỏ bừng muốn có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu.
“Đừng nóng vội, để cho ta nghĩ cách.” May mắn cánh tay Vũ Nhạc không bị cuốn, nàng suy nghĩ một lát rồi bắt đầu khua hai tay phải trái của mình để lay chuyển thân thể, mãi đến khi cả người đong đưa tới gần thân cây cổ thụ, nàng đột nhiên lấy chủy thủ của mình ra, liếc nhìn đám người Cung Tuyết: “Cây này có vẻ như có linh tính, chẳng qua chúng ta quấy rầy nó một chút nên mới đối xử với chúng ta như vậy, nếu nó bất nghĩa thì chúng ta cũng không cần quá nhân hậu. Ta đâm một dao này xuống có thể đổ máu hay không?”
Quả Nhiễm bị treo ngược đầu nhìn về phía Vũ Nhạc, khóe mắt hơi giật giật: “Đùa giỡn gì thế? Cây cũng có thể chảy máu sao?”
“Thử một chút, mất gì chứ?” Vừa dứt lời, nàng nghiến răng đâm chủy thủ vào thân cây, ngay sau đó nàng cảm giác được cây cổ thụ run rẩy. Rồi một giọng già nua tức giận vang lên: “Tiểu nha đầu, ngươi đùa giỡn gì vậy? Lão bị ngươi đâm chết rồi!”
“Oa, thật sự có linh tính sao, lão gia gia, ta đã cảnh cáo ngài rồi mà.” Vũ Nhạc cười cười cực kì vô tội, có điều ánh mắt nàng nhìn về phía cây cổ thụ lại tràn ngập vẻ khó tin, một kiếp này thật sự là không sống uổng phí, cái gì không có khả năng xảy ra nàng đều gặp được.
“Tiểu nha đầu, lão nhân cô đơn cả ngàn năm, vốn chỉ nghĩ chơi đùa với các ngươi một chút, không nghĩ tới lại đâm một cái vào ta, tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Khụ khụ…” Nghe giọng nói già nua này thật sự bị thương, trong lòng Vũ Nhạc căng thẳng: “Ngài không có việc gì chứ?”
“Ví như ta đâm ngươi một dao, ngươi có nói không có việc gì không?” Không cần nghĩ cũng biết lão gia gia đã tức giận thế nào. Vũ Nhạc hơi xấu hổ lè lưỡi: “Nếu vậy thì ta sẽ rút ra!” Kết quả, mặc cho lão nhân gia kinh hô, nàng không chút do dự rút chủy thủ ra. Nhìn trò đùa này hơi quá đà, chẳng những mấy người Vũ Nhạc bị ném xuống đất mà ngay cả cây cổ thụ cũng run rẩy một hồi. Vũ Nhạc đỏ mặt nhìn về phía Cung Tuyết: “Có phải ta đã làm chuyện gì xấu rồi không?” Cung Tuyết há hốc mồm, cuối cùng cái gì cũng không nói, lui sang một bên. Mộc Ngư, Bối Khả, Quả Nhiễm, Mia giương mắt nhìn trời, rơi vào đường cùng, Vũ Nhạc vỗ vỗ thân cây, ôn nhu hỏi: “Lão gia gia, ngài thấy thế nào rồi?”
“Tiểu nha đầu, xem như ngươi lợi hại!” Giọng nói già nua trở nên khàn khàn, một đạo ánh sáng màu lục thoáng qua, hiện ra một lão nhân thấp bé chống gậy, run rẩy đứng ở trước mặt Vũ Nhạc. Lão có vẻ hơi khó chịu che bụng, có thể thấy một đao kia của Vũ Nhạc đã đâm rất sâu.
“Thật xin lỗi, ta không biết lại nghiêm trọng như vậy, đây là viên bổ máu, ngài nhanh ăn vào.” Nhìn viên thuốc màu hồng hồng trong tay Vũ Nhạc, lão nhân gia tỏ vẻ khinh thường nói: “Thuốc này của ngươi, đối với ta vô dụng.”