Mục lục
Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Nhạc nhíu mày, không hề thay đổi vị trí. Nữ tử tức giận mắng chửi, Vũ Nhạc chỉ thấy trước mắt hiện lên một ánh sáng màu xanh, con ngựa trắng lập tức chệch khỏi quỹ đạo, hỗn loạn đạp lên mặt đất. Sau khi lấy lại tinh thần, nữ tử trên lưng ngựa nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa. Vũ Nhạc vừa chuẩn bị quay đầu, đã cảm giác một lực đạo không nhỏ đánh về phía mặt mình. Nàng hơi hơi cong môi, nhanh chóng xoay người tránh thoát, mạnh mẽ đá về phía sau. Không nghĩ lại bị đối phương chớp mắt đã nhìn thấu, Vũ Nhạc đá vào không khí. Bàn tay của nữ tử kia lại chụp về phía mặt nàng, Vũ Nhạc nhíu mày, tính tế dùng lực cánh tay chế ngự cánh tay trái của nữ tử, vừa định dùng lực kéo về phía sau lại bị âm thanh cười cượt đánh gãy: “Không nghĩ rằng ngươi không có linh lực lại lớn mật như vậy, bổn tiểu thư bội phục. Sao nào, ngươi kéo cánh tay của ta, là muốn ném qua vai sao?



“Ném qua vai? Ngươi là ai?” Vừa nghe tới mấy từ này, Vũ Nhạc dừng lại, vừa định quay đầu hỏi, nhưng không ngờ… Đối phương thấy nàng không chuyên tâm, lập tức nắm bả vai của nàng, dùng sức kéo về phía sau. Vũ Nhạc nhíu mày, cố sức lui về phía sau từng bước. Bả vai của hai người đồng thời kéo tới kéo lui, hai chân cũng không nhàn rỗi, quấn chặt lấy đối phương. Trong khoảng thời gian ngắn, bộ dáng nhìn kinh khủng cực kỳ. Cảnh tượng này khiến Đồ Lạp Lạp và Linh Tiểu Giới đang trôi lơ lửng giữa không trung ngây dại.... Bọn họ nhìn thấy gì kia? Nữ nhân ở trước mắt kia, không phải người đó sao, là ai?

Một hồi sau, hai người chằm chằm nhìn lẫn nhau, Vũ Nhạc nhíu mày nói: “Buông tay, nếu bất phân thắng bại, lúc khác đánh lại, ta không có thời gian để hao phí nữa.”

“Nữ nhân kia, quả nhiên ngươi không phải loại hèn nhát, mặc dù có chút đáng tiếc không có linh lực, nhưng mà… Lần này cùng ngươi vật lộn, thật sự tương đối phấn khích.” Hồng y nữ tử nghe Vũ Nhạc nói xong, sảng khoái buông tay, điều này cũng làm cho Vũ Nhạc kinh ngạc, nàng ta không sợ nàng đánh lén sao? Sao lại yên tâm như thế?

“Cám ơn ngươi đã khen ngợi, khách khí khách khí.” Lời khách sáo ai lại không biết nói, nàng tiếp lời, không hề chịu thua.

“Này, vì sao ngươi ngăn ngựa của ta?” Lời vô ích nói xong rồi, nên nói chuyện chính chứ? Kỳ quái, sao nữ nhân này lại tạo cho nàng cảm giác quen thuộc như vậy?

“Ngươi có thể nói cho ta biết nơi này là chỗ nào không?” Nếu người ta đã chủ động mở miệng, tất nhiên nàng không khách khí.

“Không biết.” Nữ tử ngược lại trả lời rất thoải mái, nói xong lập tức đi qua Vũ Nhạc, đi về hướng bóng cây, vừa đi vừa than thở: “***, lão nương chưa từng khổ sở như vậy đâu, vừa mới chém giết đàn sói xong, còn chưa tỉnh lại nữa, nửa đường lại nhảy ra cái người điên này. Ngươi nói xem, sao ta có thể không nổi giận chứ?” Dứt lời, nữ tử lấy bình nước ra, bắt đầu uống ừng ực từng ngụm…

“Chẳng lẽ… Ngươi cũng đi tới Thánh Đức?” Vũ Nhạc khẳng định, không phải nghi vấn.

“Hả? Không phải ngươi cũng đi Thánh Đức chứ?” Hồng y nữ tử dừng động tác uống nước, tò mò để sát mặt tới trước mặt Vũ Nhạc: “Nói như vậy, ngươi đã vượt qua hai cửa rồi?”

Lần đầu tiên Vũ Nhạc đứng gần một nữ nhân như vậy, không được tự nhiên dịch về phía sau, nhíu mày nói: “Đúng vậy, vừa mới rơi vào giữa sông, bản đồ bị ướt, cho nên mới có một cảnh kia.”

“À… Thì ra là thế.” Hồng y nữ tử kéo dài giọng, cuối cùng hiểu được vì sao mỗ nữ lại to gan đón ngựa như thế. Nếu là nàng nhìn thấy con ngựa trắng kia, chắc hẳn cũng sẽ liều lĩnh xông ra thôi. Ai bảo ngựa của nàng không phải ngựa bình thường, lại còn là Nhất Thiên Lý mã chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK