• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phó Hạo Huy hoang mang quay đầu, thấy chủ nhiệm ban sừng sỏ đi tới.

Dị năng tích tụ còn chưa tiêu tán hết, nhiệt độ xung quanh là bằng chứng không thể chối cãi.

Về phần các bạn học chung quanh, men theo tiếng gào giận dữ của chủ nhiệm ban mà ánh mắt tập trung hết lên người hắn.

Còn Chu Nam Trạch thì chợt ngẩng đầu lên khỏi sách, giật mình như một kẻ bị hại được cứu thoát, ai nhìn cậu cũng cảm thán cuộc đời nợ cậu ta một giải Oscar.

"Này......"
Phó Hạo Huy nhìn Đông nhìn Tây, sau đó dưới cái nhìn nghiêm khắc của chủ nhiệm ban, bèn chỉ Chu Nam Trạch mà cãi: "Lúc nãy nó đánh em!"
Chu Nam Trạch mở to hai mắt nhìn hắn không nói gì, chỗ nào trên người cũng viết hai chữ vô tội.

"Thật mà! Thầy hỏi mấy người đó xem!" Hắn quẫy tay với quần chúng hóng hớt.

Quần chúng lần lượt lùi về sau.

Người giàu xung đột không được xen vào, lỡ cạp đất mà ăn thì chết.

Chủ nhiệm ban là một giáo dục là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, được cái chức này ở trường cấp 3 Bắc An thì cũng coi như người có thân phận đàng hoàng, Phó Hạo Huy này giàu mấy cũng kệ.

Ông cau mày hỏi: "Bạn học sinh này tên gì?"
Chu Nam Trạch ngoan ngoãn nói: "Em tên là Chu Nam Trạch, em cảm ơn thầy ạ."
"Bạn này có sử dụng dị năng không?" Chủ nhiệm ban hỏi toán người vây xem.

Các bạn học sinh đồng loạt trả lời: "Không ạ."
Nhưng bọn họ thấy Chu Nam Trạch dùng sách đánh người ta, hảo hán.

Không ngờ sách cũng có tác dụng này, đánh kêu cái bốp nghe phê tai lắm chứ.

Chu Nam Trạch có khuôn mặt đẹp trai, ôn hòa hiền lành, cộng thêm lời làm chứng của các bạn thì thầy chủ nhiệm ban chọn tin cậu.

"Phó Hạo Huy, em đi với thầy."
Mấy đứa này có cho người ta sống yên ổn không đây.

Thầy chủ nhiệm ban không thấy, khi ông rời đi với Phó Hạo Huy, hắn quay đầu dùng khẩu hình nói chuyện với Chu Nam Trạch.

Mà học sinh ngoan Chu Nam Trạch kiêu ngạo cười khẩy Mà vừa rồi ôn hòa ngoan ngoãn đệ tử tốt Chu Nam Trạch kiêu ngạo đưa ra ký hiệu hòa bình quốc tế với Phó Hạo Huy.


Phó Hạo Huy viết xong bản kiểm điểm, đi ra từ phòng giáo viên đã tới giờ cơm.

Học sinh và giáo viên hoặc tới căn tin hoặc sẽ đến quán ăn gần trường, trong sân trường không có lấy một bóng người.

Bởi vậy, hắn lòng đầy oán hận tìm một góc vắng mà ngồi, bỗng bị ai đó túm cổ áo lôi đè lên tường.

Đầu óc choáng váng trong tíc tắc, qua vài giây tầm nhìn mới rõ lại, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.

Hắn nói quen thuộc là vì nhận ra đây là đứa đi theo Chu Nam Trạch.

Nghe nói là con trai của người bạn đã mất của họ Chu.

Nhưng họ Chu có người bạn nào họ Trạm sao?
Rất nhanh sau đó hắn chẳng còn tư tưởng gì để nghĩ chuyện đó nữa, bởi cậu thiếu niên với đôi mắt hẹp dài sâu hoắm nhìn chằm chằm mình, bàn tay trắng bợt rắn chắc bóp lấy cổ hắn, cảm giác như đang bị một con rắn độc lấy làm con mồi, mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng đổ.

"Tao là Trạm Mặc." Y dường như không thích nói chuyện, dừng một chút lại tiếp lời: "Nghe nói mày thích làm phiền cậu ấy?"
"Ai......!Khụ khụ......"
"Chu Nam Trạch."
"Thả tao ra! Mày dám...!Gi- Giết người......"
Phó Hạo Huy bị bóp nghẹn không thở nổi, tay Trạm Mặc cứng như sắt thép, dù hắn giãy dụa nhường nào cũng không có tác dụng.

Mà vẻ mặt Trạm Mặc hoài chẳng thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn từ trên cao xuống như kẻ này là một con gà rừng đang cố vớt lấy cái mạng của mình.

Hắn thử dùng dị năng, lại phát hiện Trạm Mặc nhanh hơn, những ngón tay thon dài lập lòe lửa điện mon men đến gần huyệt Thái Duơng hắn: "Đừng nhúc nhích."
Thằng điên! Phó Hạo Huy khóc không ra nước mắt.

Hắn chỉ nói vài câu với Chu Nam Trạch thôi mà! Cầu lửa phóng ra, Chu Nam Trạch cũng không hề hấn gì rồi, đã làm nhục mặt hắn rồi, đáng lẽ hắn mới là người nên tìm cậu ta tính sổ!
"Mày......!Mày muốn......!Gì......!Khặc!" Phó Hạo tuổi tôm khó khăn nói.

Trạm Mặc thờ ơ: "Không có gì.

Chỉ muốn mày nhớ cho kỹ, dám làm cậu ấy bị thương thì tao sẽ giết mày."
"Tao biết rồi! Tao biết rồi! Ta hứa! Huhu...!Khụ khụ......"
Cuối cùng cũng được Trạm Mặc thả ra, nước mắt sinh lý chảy xuống, hắn ngã phịch xuống bụi cỏ mà thở dốc.

May mắn sống sót sau cố sự, hắn chẳng biết Trạm Mặc đã đi từ khi nào.


Cho đến khi cảm giác hoa mắt chóng mắt biến mất dần mới bắt đầu oán thán trong lòng.

Hắn, Phó Hạo Huy, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đầu óc thông minh lại có chí cầu tiến, tự sức mình thi đậu trường cấp 3 nổi tiếng nhất Bắc An.

Ngày đầu tiên đi học đã bị bêu rếu trước mặt mọi người, lại còn nói xấu hắn với thầy giáo! Thầy lại tin kẻ không ra gì khoác vẻ vô hại, hắn lưng gánh oan khuất bị kẻ đồng lõa của phản diện uy hiếp.

Nghĩ đến đây, phát hiện mọi cử chỉ của Chu Nam Trạch đều thuộc hành vi một phản diện nên có, mình lại rất giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, Phó Hạo Huy tìm lại được tự tin thuở ban đầu.

Y muốn nhẫn nhịn, rồi một ngày nào đó trở về rửa sạch tội lỗi, cho chúng nó banh mắt thật to mà nhìn cho rõ!
Chu Nam Trạch chỉ là một tên đáng để làm đá kê chân cho hắn!
May mà Chu Nam Trạch không biết Phó Hạo Huy nghĩ gì, nếu không cậu sẽ đòi Trạm Mặc giật thằng ngu này một trận xem có chữa được cho nó không.

Nhưng bây giờ cậu chẳng còn hơi sức nào mà để ý Phó Hạo Huy.

Dựa theo cốt truyện, nữ chính thứ hai Ôn Y Dao cũng học ban tổng hợp.

Cả trường chỉ có một lớp trọng điểm ban tổng hợp.

Nói cách khác, cô sẽ học cùng lớp với Chu Nam Trạch.

Cả sáng nay Chu Nam Trạch không thấy bóng dáng Ôn Y Dao đâu, nên cậu chắc chắn rằng cốt truyện thứ hai của Ôn Y Dao sắp đến rồi.

Không ngoài dự đoạn, khi tiếng chuông reo vào tiết một của lớp chiều vừa vang, Ôn Y Dao tập tễnh xuất hiện ở cửa lớp.

Giáo viên vẫn chưa đến, cô vào ngồi xuống trước bàn của Chu Nam Trạch.

Những bạn học khác hoặc là thờ ơ học bài, hoặc là soi mói chỉ trỏ cô, duy Chu Nam Trạch biết được đại khái chuyện đã xảy ra.

Trò chơi thiết kế route này theo style cứu rỗi nữ chính đơn thuần trong sáng, Ôn Y Dao đúng là danh từ chỉ sự thê thảm.

Nhà họ Ôn đuổi cô từ Bàn Ninh tới Bắc An, rời xa trung tâm vấn đề, tưởng chừng có thể thở phào nhẹ nhõm thì lại bắt gặp một người họ hàng cũng đang học tại Bắc An.

Người họ hàng này là cháu gái của bà Ôn, được phân chung phòng ký túc với cô đã bắt tay với hai người bạn cùng phòng khác bắt nạt cô.


Vào ngày đầu tiên, cô đã trải nghiệm một chuỗi dài các sự kiện không may như đồ đạc bị ném khỏi phòng, sách bị xé nát, giường bị đổ ướt đẫm toàn nước.

So với những gì Trạm Mặc phải trải qua thì đấy chẳng là gì.

Nhưng Ôn Y Dao không phải đấu sĩ lớn lên ở đấu trường thú, cô chỉ là một cô gái bình thường.

Khi gặp phải những chuyện này thì bối rối là điều tất nhiên.

Và đấy là lúc nam chính anh hùng đến cứu người đẹp!
Nếu cậu nhớ không nhầm, Ôn Y Dao nhận ra nam chính là người đã giúp mình giải quyết vấn đề bài thi, sau đó hai người nói chuyện với nhau, cô khóc lóc kể khổ với nam chính.

Cuối cùng họ sẽ cùng dạo bước trên sân trường dưới ánh hoàng hôn.

Chu Nam Trạch vô cùng tự tin đợi kịch tình bắt đầu, suy nghĩ nên làm gì để cho mấy người bạn cùng phòng chơi chó của cô một bài học.

Nhưng không ngờ sau khi ngồi xuống, Ôn Y Dao lôi một tập đề và làm như điên.

Chu Nam Trạch:???
Ủa, không phải sẽ nhận ra tui mà?
Cậu nghĩ lại thầm nghĩ: Không sao, có thể là tác động của hiệu ứng bươm bướm.

Cô ấy sẽ khóc khi làm bài, đến lúc đó kịch tình sẽ bắt đầu.

Ôn Y Dao nhìn tập 《 lý luận 38 kiểu dị năng 》mở ra trước mắt, dòng suy nghĩ chảy về lúc bị bắt nạt ở kí túc xá mà không kiềm được sự buồn bã.

Tầm nhìn dần bị lớp nước phủ che mờ, nhưng trước khi những giọt nước mắt kịp rơi, bên tai cô lại văng vẳng lời khuyên của bạn nam ngày ấy:
Chúng ta phải có niềm tin với công bằng chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng.

Tụi mình đi báo cáo!
Không biết vì sao, trong lòng cô chợt xuất hiện một luồng sức mạnh kiềm lại những giọt lệ.

Cô nghĩ kỹ rồi, cô muốn đi báo cáo mấy người cùng phòng đó!
Lấy ví dụ các thầy cô và chủ nhiệm ban rất thích những học sinh ngoan và biết làm việc tốt.

Theo lý đó, việc cô cần làm giờ là phải chăm học và thu tâp chứng cứ.

[ Plan: pass.jpg]
Như có một ngọn đèn sáng soi tỏ con đường đời u ám, Ôn Y Dao chợt bắt được một tia hi vọng.

Cô nhìn chằm chằm những dòng chữ chẳng bị nước mắt làm mờ nữa, trong đầu hiện lên những suy nghĩ, đầu bút cử động lên tục.

Cô vốn đã là một người thông minh, nhanh chóng đắm chìm trong biển kiến thức.


Chu Nam Trạch đợi đến tan học cũng chưa thấy kịch tình bắt đầu, hoang mang.

Không phải cậu có ý gì với Ôn Y Dao, nhưng với cương vị là một người chơi mà cốt truyện quen thuộc lại đột nhiên biến mất làm cậu có cảm giác khó hiểu, không biết phải đi đâu.

Buổi chiều, Ôn Y Dao vẫn không thèm nhìn cậu lấy một lần.

Cô không bất lịch sự, mà là quá ham học nên không để ý đến chuyện khác.

Nửa ngày trôi qua, Chu Nam Trạch nghĩ rằng có lẽ cô còn chẳng biết người ngồi bên mình là nam hay nữ.

《 lý luận 38 kiểu dị năng 》 thú vị vậy sao? Chu Nam Trạch nghĩ mãi vẫn không ra.

Lúc Ôn Y Dao đeo cặp ra khỏi lớp, cuối cùng bảng thông báo cũng hiện lên.

【 Tuyến Ôn Y Dao - cốt truyện 2: Chào tạm biệt cuối chiều 】
Bởi vì người chơi có hành vi quá khích trong cốt truyện 1, tính cách Ôn Y Dao có sự thay đổi lớn, cốt truyện 2 trở nên vô dụng, con đường mới đang được mở ra.

Hint: Thân ái, cậu đang làm gì thế?
Chu Nam Trạch tặc lưỡi khinh thường trong bụng: Chậc, cái này nó chỉ giỏi phá, đúng là không ích gì.

Hành vi lần trước của mình là một hành vi đứng đắn của một thanh niên giàu năng lượng vì xã hội chủ nghĩa mà bị bảo là quá khích.

Không sao, cậu đã từng mở được end của tuyến Ôn Y Dao rồi, xuyên vào chơi lại giống thế thì không chán sao? Tất nhiên phải có những lựa chọn mới lạ, đây mới là ý nghĩa của một hardcore gamer!
#GĂH: Game thủ hardcore là thuật ngữ ám chỉ những người chơi đầu tư hẳn hoi vào một tựa game nào đó và sống cùng với nó.

Họ sẵn sàng bỏ thời gian, sức khỏe, tiền bạc để có thể hoàn toàn tập trung vào một tựa game đó.

Họ chơi game với niềm đam mê, tập trung 100% vào game.

Những người chơi này chiếm không ít trong cộng đồng, khoảng 21% lượng người chơi hiện tại.

Thu dọn đồ đặc xong, Trạm Mặc nhìn mặt trời khuất dần, hiếm khi mời Chu Nam Trạch làm gì đó: "Bên hồ trông rất đẹp, chúng ta đi dạo được không?"
Sườn mặt y được phủ bởi một lớp ráng đỏ của ánh mặt trời, vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Chu Nam Trạch sững sờ một lúc.

"À, được thôi." Cậu nhanh chóng hồi thần mà ôm vai Trạm Mặc, cười tươi rói: "Mấy khi cậu mới có hứng chứ, Trạm Pì Pì, tớ cứ tưởng cậu không đam mê gì ngoài đánh nhau đấy.

Đi thôi!"
Đi dạo quanh hồ với Trạm Mặc tầm nửa tiếng, cậu hoàn toàn không nhận ra đây vốn là cốt truyện của mình và nữ chính.

May mà bảng thông báo không có sự sống, nếu không nó nhất định sẽ thốt lên một từ mà ai cũng biết đm..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK