Hết cuối tuần, họ quay lại trường học.
Tham gia cuộc thi tốn không ít thời gian, nhưng lúc rảnh họ vẫn theo lịch dạy ở trường nên sau khi về vẫn đi học bình thường.
Họ đạt được thứ hạng cao ở cuộc thi nên có đi học hay không thật ra cũng chẳng sao. Không khác tuyển thẳng trước khi xuyên vào là bao, đã có rất nhiều trường đại học và tổ chức vươn cành ô liu với họ rồi.
Ngoài dự đoán của Chu Nam Trạch, La Nhạc Kiệt đến đại học Bắc An, Tuyên Nguyệt thì bảo sẽ tham gia vào đoàn thám hiểm của Kỳ Tùng.
Một ngày sau khi quay lại trường, Chu Nam Trạch đi ngang qua lớp 4 hệ chiến đấu, thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch lãm đang đứng ló đầu nhìn vào lớp học.
Thấy cậu đi tới, người đàn ông đó vội vàng giữ cậu lại, mặt mũi tươi cười: "Cháu là Chu Nam Trạch phải không?"
Chu Nam Trạch dứt khoát: "Không, bác lộn người rồi."
Người đàn ông:???
"Bạn này đừng lừa chú chứ, chú biết cháu là đội trưởng Chu Nam Trạch, chú thấy trên báo rồi."
Chu Nam Trạch thở dài. "Chú nói đi, muốn kéo cháu tới tường nào?"
"Cháu hiểu nhầm rồi, chú chỉ muốn hỏi cháu có quen Ôn Y Dao không thôi?"
Hóa ra không phải nhằm vào mình. Chu Nam Trạch thở phào, đánh giá người đàn ông rồi bỗng cảm thấy kỳ lạ. Cái mặt này khá giống Ôn Y Dao. Chẳng lẽ là ba cậu ấy?
"Không quen không thân xin tạm biệt ạ."
Cậu vừa định đi thì lớp 4 tan học, Ôn Y Dao đi ra từ lớp học với tinh thần sảng khoái. Thấy cậu thì mắt sáng lên.
Ôn Y Dao: Ô, anh lớn ở đây!
Cô phấn khích vẫy tay với cậu, chạy đến, nhưng vừa thấy người đàn ông kia thì lập tức cứng đờ.
Người đàn ông cười giả dối, không biết xấu hổ mà bước tới chào hỏi: "Con gái!"
Ôn Y Dao lạnh lùng nói: "Ai là con gái ông?"
Người đàn ông kia có vẻ không nghe thấy, vẫn nhiệt tình.
"Ba sai rồi, bận bịu không quan tâm đến con, con tha thứ cho ba đi, về nhà với ba, ngoan."
"Có chuyện thì con gái ngoan, không có thì cuốn xéo, thành tật rồi. Trước kia tôi bị bắt nạt ông có hỏi han câu nào không? Tôi thi được giải cao thì phi tới ngay, tôi hiểu mà, con trai ông bùn lầy không trét nổi tường hả?"
Cuối cùng vẻ mặt người đàn ông cũng cứng dờ. "Mày nói gì đấy? Anh em nâng đỡ lẫn nhau, mày phải giúp anh với em mình chứ."
Diễn trò đạo đức gia đình ở đây, người qua đường hóng hướt Chu Nam Trạch cuối cùng cũng hiểu được mục đích của người đàn ông.
Ông ta chơi bậy bên ngoài, rồi tòi ra Ôn Y Dao. Dù Ôn Y Dao không bằng thứ bug cấp 3S nhưng thiên phú không tệ, còn con cái họ Ôn chẳng nên trò trống gì, người đàn ông này động não cân nhắc, đón Ôn Y Dao về nhà.
Ôn Y Dao bị gia đình ghẻ lạnh mà ông ta toàn làm lơ. Vừa thấy cô đoạt giải, tương lai rộng mở thì vọt tới ké, muốn lừa cô quay về để bảo vệ cho anh em bất tài của cô.
Bảo con cái hợp pháp ghẻ lạnh Ôn Y Dao thì cũng bình thường. Chỉ có người đàn ông này là thật sự có độc, người ta làm việc xấu mà giả vờ tâm hướng Phật, ông ta thì khác.
Ông ta làm việc xấu mà giả vờ tâm hướng Phật x2, lần sau còn quá đáng hơn lần trước.
Ôn Y Dao cười lạnh phủi tay bỏ đi.
"Tôi chẳng có quan hệ gì với họ Ôn hết."
Lúc này đã có không ít người vây xem. Ba Ôn chụp lấy tay Ôn Y Dao chỉ trích trước mặt bao nhiêu người: "Sao mày lại hư thế hả, dù gì tao cũng là ba mày! Có công sinh thành với mày!"
Người đứng xem bắt đầu rì rầm.
Ôn Y Dao tức cười, không cần nghĩ, mỉa mai: "Có công sinh thành với tôi? Cho hỏi ông là mẹ tôi, đẻ tôi ra rồi bị biến đổi giới à?"
"Phụt......" Chẳng biết ai đang hóng mà bật cười.
Biến đổi giới... Quá đáng thiệt.
Ba Ôn không thể tin nổi: "Hồi trước mày đâu thế này! Học hư từ đứa nào hả?"
Ôn Y Dao chưa kịp mỉa mai tiếp thì Chu Nam Trạch bên cạnh xen mồm vào:
"—— chính là tại hạ đây!"
Ba Ôn: "Cháu......"
Chu Nam Trạch cười tươi rói: "Quá khen quá khen, cháu biết mình dạy giỏi mà, chuyện nhỏ thôi ạ."
Ba Ôn cứng họng, chỉ biết lặp lại hóa ra là mày hồi lâu, chẳng nói được gì.
Ông ta vốn là doanh nhân, quăng mặt mũi chạy đi lấy lòng đứa con riêng chẳng qua là vì giá trị của Ôn Y Dao đối với gia tộc. Không ngờ đứa con gái vốn nhút nhát dễ nắm thóp bây giờ lại trở nên sắc sảo đến thế.
Nếu tình hình tệ hơn thì nhà họ Ôn chẳng còn mặt mũi nào.
Nghĩ đến đây, ba Ôn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi phất tay áo bỏ đi.
Chu Nam Trạch thấy Ôn Y Dao siết chặt nắm đấm, e là cô không ổn như ngoài mặt, nói với người vây xem:
"Xời, coi gì nữa hả, giải tán giải tán."
Người vây xem vẫn đứng yên.
"Mấy người không đi thì tôi dùng biện pháp vật lý để mấy người đi."
Người vây xem chạy tứ tán, sợ trốn không kịp.
Đến giờ mọi người đều biết về những sự tích ở cuộc thi của Chu Nam Trạch, trừ người dưới quê mới bắt mạng.
Sau khi họ đi hết, Ôn Y Dao ngẩng đầu, vành mắt đã đỏ.
"Cảm ơn." Cô nức nở nói một cách chân thành.
Giá trị yêu thích của Ôn Y Dao 30!
Giá trị yêu thích của Ôn Y Dao đối với bạn đã vượt ngưỡng! Chinh phục hoàn thành!
Lúc giao diện bắt đầu tung hoa, Chu Nam Trạch vẫn đang ngẩn ra.
Chinh phục thành công rồi sao?
Vừa nãy không kích hoạt cốt truyện mà tăng 30 điểm giá trị yêu thích, đầy thanh. Trong tình huống không kích hoạt cốt truyện, hành vi hoặc lời nói của cậu phải có tác động lớn đến đối phương thì mới thành công được.
Nhờ bài học Giang Thi Vân mà cậu đã biết thế giới này thực tế hơn trò chơi. Không phải giá trị yêu thích của nữ chính vượt ngưỡng thì sẽ kích hoạt quan hệ【 người yêu 】như trò chơi.
Cậu phá cốt truyện đến mức này rồi, chắc chắn không phải tuyến yêu đương, cậu cũng chẳng hy vọng là nó.
Quả nhiên, cậu nhìn giao diện hiện ra:
Giá trị yêu thích đã đến mức cao nhất, đạt được quan hệ độc quyền: 【 anh em 】.
Vì quan hệ đã cố định, nếu không phải hành vi cực đoan, tuyệt đối không được thay đổi!
Vẫn ổn, trong dự đoán.
Cậu nhớ lại cốt truyện nguyên gốc. Sau khi chinh phục thành công, nữ chính trong sáng Ôn Y Dao sẽ yếu đuối ngã vào lòng nam chính, nước mắt rơi ướt vạt áo cậu, bảo cậu là thiên sứ đến cứu rỗi cô, là chỗ dựa trọn đời của cô, vân vân mây mây...
Chu Nam Trạch rùng mình.
Trò chơi đúng là trò chơi, ghê thật, cậu không tưởng tượng ra nổi mấy lời thoại mình toàn bấm skip tuôn ra từ miệng Ôn Y Dao hiện tại, quá kinh dị.
Có kinh nghiệm chinh phục Giang Thi Vân, cậu có thể đoán được đại khái là Ôn Y Dao cũng sẽ nói "Cảm ơn cậu đã dạy tớ mạnh mẽ, từ giờ tớ đã có dũng khí thoát khỏi cái nhà đó" các thứ, sau đó vỗ vai cậu kiểu chúng ta là bạn!
Những suy nghĩ phức tạp này xoay quanh trong đầu cậu mà thời gian chỉ trôi qua được một lúc.
Ôn Y Dao chùi nước mắt cảm động, tha thiết cảm ơn: "Anh Chu, lần đầu tiên gặp được cậu tớ còn ảo tưởng sẽ nhận được sự chấp nhận của gia đình, chịu cực không đánh trả, chỉ biết khóc thầm. Nhờ cậu với anh Trạm dạy tớ mạnh mẽ, từ giờ tớ đã có dũng khí thoát khỏi cái nhà đó rồi."
Chu Nam Trạch kiêu ngạo trong lòng: Mình đúng là dân chuyên, đoán chuẩn cả lời cậu ấy sẽ nói!
"Anh Chu, tớ không biết lấy gì mà cảm ơn cậu nữa."
Chu Nam Trạch: "Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ thôi... Từ từ cậu làm gì đấy!"
Cậu đỡ lấy Ôn Y Dao đang định quỳ cái phịch, trợn mắt há hốc: "K-Không đến mức đấy chứ em gái..."
Ôn Y Dao vẫn rất xúc động: "Anh Chu, từ giờ cậu là anh cả của tớ!! Cậu đốt nhà tớ sẽ nhóm củi, cậu đâm người tớ đưa dao! Có chuyện gì cứ gọi tớ, chắc chắn tớ sẽ dốc sức giúp đỡ!"
Chu Nam Trạch: "......"
Cái này còn vô lý hơn cả Giang Thi Vân.
"Được rồi em gái. Anh cả sẽ bảo kê cho cậu." Cậu nói với vẻ mặt phức tạp.
Ôn Y Dao nín khóc mỉm cười.
Có vẻ cốt truyện và nhân vật ngày càng kỳ lạ.
Chu Nam Trạch cười gượng.
Có lẽ thế, chính thế giới này cũng rất vô lý rồi, nếu không thì đã chẳng có dị năng 3S giống xúc tu.
Lúc này cậu vẫn chưa nhận ra:
Thứ vô lý không phải thế giới này, mà chính là cậu:)
Sau đầu xuân là sinh nhật Trạm Mặc.
Nhắc mới nhớ, lúc cho Trạm Mặc ăn hành thì Chu Nam Trạch đã hỏi ra được sinh nhật của y.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng biết nên tặng gì cho Trạm Mặc. Mua được bằng tiền thì quá tầm thường, tự làm thì chẳng biết làm gì, không thể cứ như mấy năm trước được.
Cậu thậm chí còn đi hỏi Ôn Y Dao, kết quả là được cô chỉ cho một tiệm làm đồ thủ công.
Ông nói gà bà nói vịt nửa ngày chủ tiệm mới hiểu ra cậu không tặng quà cho người yêu, nhất thời trợn trắng mắt, chỉ vào bao nhiêu là cặp nhẫn trọn đời vừa nhìn là thấy lãng mạn được trưng bày trong tiệm, nói: "Thấy không, cái này để tặng cho người yêu, cậu không có người yêu hả? Đi đi."
"Không có người yêu thì cháu kiếm!"
Chủ tiệm nghe được phát ngôn gây lú này, lắc đầu nghĩ thầm: Hờ, sao thanh niên thời này mà không có người yêu hả, coi đi, tức đến nỗi ngu luôn à?
Chu Nam Trạch bực bội bỏ đi.
Về đến nhà, lúc đang dọn phòng thì trùng hợp moi ra được mấy cuốn vở. Mở ra xem thì thấy là tranh mình vẽ hồi trước.
Hồi đấy vì để tìm Trạm Mặc mà cậu tự học vẽ chân dung, với ánh mắt hiện tại thì thấy cũng chẳng tệ lắm.
Ừm, mình đúng là mát tay mà. Chu Nam Trạch tự luyến nói.
Tự luyến xong thì đột nhiên cậu nảy ra một ý tưởng, cậu có thể vẽ một tập truyện cho Trạm Mặc.
Cậu dùng bút chống căm, nghĩ thầm, đặt tên gì đây?
《 Duyên phận bắt đầu từ đánh người xấu bài trừ nạn bắt cóc》?
《 Chào mừng đến với gia đình một lời khó nói hết này》?
《 Chuyện về tôi và trùm đánh người ở ngôi trường siêu năng lực 》?
Quái gì vậy? Tự chửi mình à.
Cuối cùng cậu vẫn chưa viết gì, chỉ lót một câu ở bìa trong:
Câu chuyện này bắt đầu từ lúc tớ gặp cậu.
Một ngòi bút tài năng cần thu gom tài liệu.
Vậy là nửa tháng tiếp theo, Trạm Mặc phát hiện Chu Nam Trạch luôn nhìn y chằm chằm, có khi còn thất thần.
Mỗi khi bị nhìn, trái tim Trạm Mặc đều rối bời.
Chu Nam Trạch không hề hay, trong đầu toàn là các nét cơ bản, phân cảnh, quan sát bao nhiêu ngày rồi, cậu thật sự chịu không nổi nữa, thậm chí còn giở trò chụp trộm.
Một hôm nọ Trạm Mặc đang ngồi dưới gốc cây đọc sách chăm chú.
Hôm đó nắng đẹp, từng vệt sáng xuyên qua kẽ lá như những ngôi sao, ngày xuân hoa lá trổ bông, cánh hoa rơi vương lên tóc y.
Chu Nam Trạch vừa thấy đã kích động. Ánh sáng này, gam màu này, góc độ này, tư liệu sống!
Phấn khích quên cả lén lút.
Khi tiếng rắc giòn tan vang lên, Trạm Mặc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chu Nam Trạch đang giơ điện thoại: "......"
Bị bắt quả tang nên làm gì? Online chờ, gấp. _(:_" ∠)_