Tuy Chu Nam Trạch biết bây giờ đầu óc Trạm Mặc không tỉnh táo, nhưng y cũng không hoàn toàn bất tỉnh, thế là bầu không khí trở nên kỳ lạ. Rõ là mình vô cùng đứng đắn, vậy mà trong lòng lại thấy chột dạ.
Cậu cởi đồ Trạm Mặc ra để vào sọt quần áo. Ngồi trên đầu giường do dự một lát, nhìn cái quần dày cộm nhiều đồ của Trạm Mặc, cảm thấy ngủ vầy thì không thoải mái, bèn cởi ra.
Tiếng cởi thắ.t lưng vang lên làm Trạm Mặc lập tức bừng tỉnh, Chu Nam Trạch đang tập trung cởi qu.ần thì bị Trạm Mặc chống lên túm lấy cổ áo kéo xuống.
Chu Nam Trạch suýt nhào vào y.
"Không phải, không phải đâu, tớ thay đồ cho cậu!"
Chu Nam Trạch tưởng Trạm Mặc tỉnh rồi, hoảng hốt kêu to.
Trạm Mặc không nói gì. Chu Nam Trạch hít sâu một hơi, nhìn kỹ, phát hiện y vẫn say bét. Mắt vô thần, tai với má ửng hồng, ngay cả cơ thể trắng nõn cũng phủ một lớp hồng nhạt.
Hơi thở ướt át phả vào tai Chu Nam Trạch, có mùi rượu vang đỏ.
Chu Nam Trạch chọt mặt y vài cái rồi mới yên lòng tiếp tục nghiệp cởi q.uần.
Khó khăn lắm mới cởi xong, cậu hít một hơi sâu, mới phát hiện trán mình toàn là mồ hôi. Cậu ngồi phịch xuống đất, cảm thấy đầu óc mình sắp ngừng hoạt động rồi, tim đập rất nhanh.
Cậu không biết mình bị gì, chỉ là cởi q.uần thôi mà? Hồi trước anh em uống sau cũng chăm tụi nó, cởi q.uần liên tục, lột sạch người ta rồi quăng vào bồn tắm bật vòi nước cũng mặt đối mặt, đến nỗi anh em ngồi trong bồn tắm khóc lóc mồm ói cũng chẳng cảm thấy gì.
Cơ thể như nhau, cũng từng thấy rồi, chẳng có cảm giác gì.
Nhưng nghĩ tới đây là Trạm Mặc, nhìn khuôn mặt phiếm hồng vì say, nhìn đôi mắt lạnh lùng sắc bén trở nên mê man, tất cả đều trở nên quyến rũ kỳ lạ.
Chu Nam Trạch lắc lắc đầu, vứt cái suy nghĩ kỳ quặc trong đầu đi.
Chắc là mình cũng say rồi, Chu Nam Trạch với tửu lượng vài tấn Vodka đã an ủi bản thân như vậy.
Cậu đờ ra một lúc, đứng dậy lấy áo ngủ Trạm Mặc ra mặc lên cho y. Mặc quần cũng khó như cởi, vất vả lắm mới mặc xong, Chu Nam Trạch đi rửa mặt, chỉ muốn về nằm.
Trước khi về phòng, cậu đi kiểm tra Trạm Mặc, phát hiện có vẻ y đã tỉnh hơn một chút.
"Bớt men rồi à?" Chu Nam Trạch ngồi ở mép giường, nở nụ cười. "Cậu không được rồi Trạm Lì Lì, nửa ly! Mới nửa ly đã gục!"
Cậu cười ha ha, Trạm Mặc thì không có phản ứng gì.
Cậu cười xong, nói: "Tớ về đây, cậu ngủ đi, sáng mai tớ lại qua cười."
Cậu định đi thì cổ tay áo bị Trạm Mặc kéo lại. Tiếp theo là một sức mạnh ập tới đè cậu xuống giường.
Trạm Mặc khàn giọng: "Nói chuyện với tớ một lát."
Chu Nam Trạch hiểu ngay.
Đã tỉnh rượu đâu!!
Cậu bồn chồn ngồi trên giường, Trạm Mặc đưa tay trượt qua eo ôm sát lấy cậu, cả người dán lên, cẩm thận cuộn tròn trong ngực cậu như một con koala khổng lồ.
"Hà......"
Trạm Mặc thở dài hài lòng, lẩm bẩm: "Nếu là đây là thật thì tốt rồi......"
Chu Nam Trạch: "......"
"Nói đi, dù gì cũng nằm mơ." Trạm Mặc bắt đầu độc thoại: "Cậu ấy cũng chẳng nghe thấy."
Chu Nam Trạch: Tớ nghe rõ lắm đấy.
"Tớ ở hoang dã chẳng vui, đúng là tớ thích công việc này, nhưng tớ thích cậu hơn. Vốn dĩ tớ muốn học ở Bắc An với cậu, nhưng sợ cậu thấy phiền nên mới đi."
"Ngày nào cậu cũng tra tấn tớ, tớ nhớ cậu, lo cậu có bạn gái, sau đó kết hôn sinh con... Buồn cười nhỉ, rõ là chuyện đương nhiên... Tớ còn chẳng biết mình lo được mất cái gì."
"Hễ nghĩ tới hôn lễ của cậu với vợ là tớ ghen đến phát điên."
Nói xong lời thoại cực kỳ ngôn tình này, Trạm Mặc híp mắt, nở một nụ cười máu lạnh điên cuồng, đổi phong cách 360 độ.
"Nếu là người khác, tớ đã xích bên cạnh rồi, uy hiếp cũng được, cưỡng ép cũng được. Hồi trước ở ngoài hoang dã, quy tắc duy nhất tớ học được là việc này, muốn gì thì giành, không được thì là vì mình không đủ mạnh."
Chu Nam Trạch run run.
Trùm cuối nửa ly là gục, cuộn tròn trong ngực mình, thích cọ xát mềm mại như bông đúng là giả dối!!
"Nhưng tớ chẳng đặng lòng đối xử thế với cậu.." Trạm Mặc lẩm bẩm: "Không thể, không thể làm tổn thương cậu.. Bản thân tớ cũng không được."
Chu Nam Trạch thở phào.
Khỏi vào phòng tối rồi.
Không biết ngày mai Trạm Mặc có nhớ không, nếu nhớ thì mình phải làm sao?
Cậu cảm giác được cơ thể trong lòng run rẩy, cúi đầu nhìn Trạm Mặc, lại thấy khóe môi y có máu.
Chu Nam Trạch:!!
Rượu không có độc chứ?
Cậu nhanh chóng gẩy nhẹ môi Trạm Mặc, hóa ra chỉ là sứt môi.
Tay cậu dính ít máu, đang định dậy rửa thì bị Trạm Mặc cầm lấy cổ tay.
Y nhẹ nhàng đan ngón tay hi người lại.
Chu Nam Trạch sững sờ tại chỗ như bị điện giật, như mọi giác quan đề tập trung vào một góc ấm áp kia.
Như có sợi dây trong đầu bị đứt cái phựt.
Cậu hoảng loạn rút tay ra, dùng xúc tu kéo Trạm Mặc ra đặt xuống giường, sau đó chạy trối chết.
Trước khi chạy ra còn không quên dùng xúc tu tắt đèn đóng cửa.
Trong phòng tắm, Chu Nam Trạch vốc nước lạnh rửa mặt, hơi tỉnh táo lại.
Cậu chỉ mình trong gương: "Mày độc thân lâu quá nên giờ nhìn trùm cuối cũng mắt phượng mày ngài phải không."
"Không." Cậu tự phản đối. "Vốn dĩ cậu ấy cũng đã mắt phượng mày ngài rồi... Đẹp quá trời. Không phải tại mình, không sai, là tại trò chơi."
Cậu đứng im lặng một lát, dội thẳng nước vào cổ áo mình làm quần áo ướt sạch.
Sau đó mới vô thức lầm bầm: "Mình không thẳng."
"Mình muốn ch/ịch cậu ấy."
Chu Nam Trạch lớn mật lên tiếng.
Một thẳng nam vừa cong cả đêm không ngon giấc.
Lòng dạ hỗn loạn không ngủ nổi, khuya khoắt chạy ra ngoài sân, men ánh đèn hiu hắt phát hiện ra bụi hoa hồng nở rộ.
Cậu nhìn chằm chằm chúng một lát, giơ vuốt về phía bông hoa đẹp nhất.
Cậu hái một bông hoàn chỉnh nhất bằng xúc tu, bắt đầu ngắt từng cánh hoa.
"Mình thèm khát cơ thể cậu ấy, hèn hạ." Ngắt một cánh.
"Mình thích cậu ấy." Lại ngắt một cánh.
Ngắt hết rồi, Chu Nam Trạch nhìn cánh hoa cuối cùng, miễn cưỡng nói: "Mình thèm khát cơ thể cậu ấy..."
"Không phải! Mình không thèm cơ thể cậu ấy!" Cậu đứng phắt dậy, rồi nhanh chóng ủ rũ cụp đuôi. "Nhưng đúng là thèm thật......"
Cuối cùng, cậu quyết định đợi một thời gian để đề phòng mình chỉ xúc động nhất thời, coi như thời gian bình tĩnh lại. Nếu mấy tháng nữa cậu vẫn muốn c/hịch boss...
Vậy thì ch/ịch cậu ấy!
Hôm sau,/ cậu đứng trước gương tự kiểm tra.
Ừ, rất tốt, nhờ đẹp từ trong trứng nên thức nguyên một ngày vẫn không có quầng thâm, nhìn vào vẫn sáng sủa, không lộ.
Cậu đến nhà ăn, chuẩn bị lấy chút đồ thì đụng phải Trạm Mặc.
"Chào buổi sáng, hôm qua ngủ thế nào?" Cậu chột dả mở lời.
Trạm Mặc quay về bộ dạng bình tĩnh mặc kệ sóng gió, áo quần chỉnh tề, như tối qua chỉ là ảo giác.
"Vẫn ổn." Y hồi tưởmg, mang tai ửng đỏ. "Hình như nằm mơ."
"A, ha ha ha... Thế hả?" Chu Nam Trạch cười xấu hổ.
Trước khi Trạm Mặc phát hiện ra điều kì lạ, cậu nhìn giờ, nói sang chuyện khác: "Ta đi thôi?"
"Ừ, còn 15 phút." Trạm Mặc nói. "Ăn sáng trước đã."
Họ đúng giờ gặp Tuyên Nguyệt, đi tìm Nhà quê.
Sau khi vụ Nhà quê gây bão trên mạng thì Nhà quê đã tham gia giáo dục bắt buộc ở thành phố gần nhất dưới sự giám sát của cư dân mạng.
Thời điểm họ tìm thấy Nhà quê, cậu ta đang ngồi trong lớp cắn đầu bút, mặt mày ủ ê nhìn tờ đề.
"Lương Tu Kiệt, có người kiếm kìa."
Không sai, tên của Nhà quê là Lương Tu Kiệt.
Lương Tu Kiệt nghe thấy tiếng bạn cùng bàn, khó hiểu ngẩng đầu thì thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa sổ. Cậu ta vội chạy ra đứng trước mặt Chu Nam Trạch, kinh ngạc hỏi: "Anh Chu? Tìm em mần chi rứa?"
Chu Nam Trạch bảo cậu ta vào một phòng học trống, Lương Tu Kiệt ngạc nhiên thấy cậu gật đầu với hai người đi cùng, người nam đẹp trai ngồi xổm xuống, tay đặt trên tường, mạng nhện tia chớp lóe lên trong cả căn phòng, còn chị gái xinh đẹp nhắm mắt, một lát sau thì gật đầu với Chu Nam Trạch.
Chu Nam Trạch phất tay, Lương Tu Kiệt bỗng cảm thấy không gian bị một thứ vô hình bao vây.
Chắc chắn họ đều là dị năng giả mạnh.
Lương Tu Kiệt nghĩ, bỗng nhiên khách sáo hẳn.
Nhưng mà, Chu Nam Trạch đánh gãy sự khách sáo đó chỉ với một câu.
"Hai Chó, đừng căng thẳng, ngồi đi."
Lương Tu Kiệt tức giận nói: "Tên em không phải Hai Chó!"
"Hôm nay chúng tôi đến để hỏi cậu một việc." Tuyên Nguyệt lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc nói: "Cậu ở thôn Đá phía Đông thành phố Vạn Mộ phải không?"
Lương Tu Kiệt gật đầu: "Đúng vậy. Thôn em non xanh nước biết, trên núi có đặc sản hoang dã..."
Chu Nam Trạch phản xạ có điều kiện nghiêm túc bảo: "Không được ăn thú hoang! Cấm săn bắt trộm!"
Lương Tu Kiệt khó hiểu nhìn cậu, nói tiếp: "Thôn em có sống Đông Khê, chảy ra từ trong khe, nước cả thanh cả ngọt."
Tuyên Nguyệt nghe mà mất kiên nhẫn, định ngắt lời thì lại nghe Chu Nam Trạch hỏi: "Nhà cậu gần hẻm Đông Khê à?"
Lương Tu Kiệt gật đầu, mặt mũi hoang mang.
Nghe thấy cái tên này, Chu Nam Trạch từng đọc thông tin về phó bản đã biết ngay lần này ngon ăn rồi.