Ý thức của cậu khi có khi không, nhưng có thể cảm giác được có người lau mồ hôi cho cậu, lại đỡ cậu dậy uống nước.
Cậu buồn ngủ mắt cũng không mở ra được, cố gắng uống một hớp nhỏ, lại được dỗ dành "Uống một hớp nữa". Bị sốt người mềm nhũn còn bị quấy rầy nghỉ ngơi, Phương Kỳ Kỳ tức giận đến độ muốn khóc, miễn cưỡng uống thêm một ngụm.
Người kia được voi đòi tiên còn muốn cậu uống tiếp, Phương Kỳ Kỳ nửa mở đôi mắt mờ mịt, nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, dùng giọng mũi ra sức từ chối: "Không uống, Bạch, không uống... Buồn ngủ..."
Người nọ dường như dừng một chút, giọng trầm thấp nói "Lát nữa uống tiếp", ôm cậu về ổ chăn ấm áp.
Từ Sầm Quân buông ly nước, dém chăn cho cậu, hồi tưởng người Phương Kỳ Kỳ vừa gọi là ai? Chữ kia là "Bạch" hay là "Bách"?
Cho dù là ai, Từ Sầm Quân cũng không nhớ, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy mâu thuẫn.
Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng do sốt của Omega, da thịt trắng nõn ngay cả mí mắt cũng hơi hồng, mắt hồ ly hơi xếch lên giờ phút này tiu nghỉu xuống, ngoan ngoãn nhắm chặt.
Từ Sầm Quân nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa đuôi mắt phiếm hồng của Omega, lại thu tay như bị giật điện, sau đó nhìn chằm chằm người một lúc thật lâu mới rời đi.
Sau đêm đó, các thôn dân tức giận chặt đầu con báo treo ở đầu thôn, lại làm đám tang đơn giản cho những người xấu số.
Cái chết của Ngô Thiến không có ảnh hưởng gì với Triệu Tư Minh thậm chí là cả thôn, nhưng lại đả kích Triệu Duệ rất lớn, trạng thái tinh thần của cậu ta cũng không ổn định, miệng cứ lẩm bẩm "Có người đóng cửa, đóng, đóng cửa".
Triệu Tư Minh nhìn mà đau lòng, nghe ra tình huống lúc đó, tuy có lòng nghi ngờ nhưng các thôn dân rời đi cuối cùng đều có thể làm chứng lúc rời đi trong nhà chỉ có Ngô Thiến và hai người con, không thể có người cố ý đóng cửa.
Mà Triệu Lê thì đã bỏ chạy, qua một ngày mới có người phát hiện té xỉu trong rãnh mương, không chỉ gãy tay mà chân cũng gãy, trạng thái cũng không quá tốt.
Đêm đó nếu không phải Từ Sầm Quân đúng lúc trở về, con báo mang thù kia đã tàn sát cả thôn.
Từ Sầm Quân một tay bưng chậu nước ra khỏi phòng, Triệu Lê vừa thấy hắn đi ra, ngoan ngoãn gọi: "Chú Từ." Lại khập khễnh đi theo sau Từ Sầm Quân, hỏi: "Anh Thất Thất đã đỡ hơn chưa ạ?"
Từ Sầm Quân khẽ nói: "Hạ sốt rồi, vẫn cần nghỉ ngơi." Hắn đổ sạch nước trong chậu, lại đun nước. Triệu Lê ngồi cạnh lò bếp thêm củi. Cô băng bó chỉ có thể dùng một tay, nhưng làm việc nặng quen, động tác rất thành thạo lưu loát. Ngọn lửa cháy bập bùng trong bếp, một bó củi nhanh chóng hết, nước sôi sùng sục.
Ở sau lưng cô, Từ Sầm Quân trầm tĩnh nhìn ngọn lửa trong bếp, một lát sau hắn đột nhiên lên tiếng: "Tôi đã thấy, đêm báo đột nhập vào thôn."
Triệu Lê chớp chớp mắt to, "Chú Từ nói gì vậy?"
"Cô nhảy xuống."
Trên mặt Triệu Lê hiện lên vẻ bối rối, lại nghĩ đến tình huống lúc ấy, lúc đó hắn thật sự chú ý đến cô nhảy từ lầu hai xuống hay không? Triệu Lê giải thích: "Cháu không nhảy lầu, vết thương của cháu là bởi vì ngã xuống rãnh mương." "Tôi nói cô nhảy lầu sao?"
Triệu Lê mới chợt hiểu ra, "Chú lừa cháu!"
Từ Sầm Quân không phủ nhận, "Anh Thất Thất của cô đã nói với tôi, dị năng có tính di truyền, nếu Triệu Tư Minh là hệ gió, nếu con ông ta thức tỉnh dị năng có khả năng lớn cũng là hệ gió. Gió quả thật có thể làm sập cửa, nhưng rõ ràng khóa cửa là do người làm. Chuyện này cô làm trăm ngàn chỗ hở, Triệu Tư Minh không muốn đào sâu là vì chuyện Ngô Thiến cấp bách hơn."
Lúc này Triệu Lê mới bắt đầu bối rối: "Chú muốn sao?"
"Chuyện của cô tôi đã nghe nói, cô muốn báo thù tôi có thể giúp cô. Nhưng làm giao dịch, tôi cần cô giúp tôi xác nhận một chuyện."
Khi Triệu Lê nghe được Từ Sầm Quân nói muốn giúp mình mắt sáng lên, cô đồng ý với giọng nói run rẩy mà chính cô cũng không biết: "Vâng, cháu đồng ý."
Cuối cùng ba ngày sau Phương Kỳ Kỳ tỉnh hẳn. Cậu đã được thay quần áo nhẹ nhàng, khát đến độ ừng ực uống nước, yếu ớt hỏi: "Sao anh tìm được tôi?"
Từ Sầm Quân nhận ly nước, giải thích: "Tôi tìm được sườn dốc cậu té xuống, trên tảng đá có vết máu, trên bùn đất có vết cào, tuy vết máu đã khô nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi pheromone của cậu. Tôi men theo sườn dốc, dọc theo suối nước đi xuống tìm được địa điểm cậu truyền cho tôi, trên bùn đất cạnh tảng đá có dấu chân mới, tôi theo dấu chân tìm được nhà gỗ, thấy cậu và chú câm..."
Nói đến chuyện xui xẻo kia Phương Kỳ Kỳ lại giận, hừ một tiếng: "Hừ, lão già kia muốn tôi làm vợ ông ta, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không nhìn xem mình có xứng với ông đây không!"
Từ Sầm Quân lau nước ở khóe môi cậu, nín cười nói: "Đừng thô tục."
Phương Kỳ Kỳ mím môi không phục: "Ông đây không thô tục." Lại nhíu mày nói: "Đêm đó sau khi tôi ngã xuống có người đá tôi, không thì tôi không đến mức không lên được."
"Có thấy rõ là ai không?"
"Không, trời quá tối, không có đuốc, tôi dập đầu vào đá cũng chóng mặt rồi."
"Hơn nữa sao chú câm tìm được tôi, chẳng lẽ là ông ta đoán? Nhưng ông ta không ở trong đội săn báo."
Từ Sầm Quân ngẫm nghĩ, "Không sao, người kia, tôi sẽ bắt được."
Phương Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn hắn, "Ha, có chút phong thái của thủ trưởng trước kia đấy."
"Phong thái thế nào?"
"Phong thái bá quyền(*)."
(Bá quyền là việc một quốc gia có ưu thế hoặc kiểm soát nước khác)
Từ Sầm Quân im lặng hai giây, bóp mũi nhỏ của cậu, giả vờ uy hiếp: "Cậu tốt nhất là cầu nguyện tôi không khôi phục trí nhớ, tất cả đánh giá của cậu về tôi hiện nay khiến tôi cho rằng đó không phải là tôi."
"Ui ui ui." Phương Kỳ Kỳ đẩy tay hắn ra. Cậu thừa nhận mình có nói phóng đại, dù sao hai người đối nghịch nhiều năm như vậy, Từ Sầm Quân đối với cậu chính là phe phản diện.
Nhưng nếu như đứng từ góc độ lời đánh giá của những người khác, Phương Kỳ Kỳ làm cho đội đặc chủng dị năng trung ương phải dồn toàn lực bắt mới là phe phản diện. Người tốt Từ Sầm Quân thì đưa căn cứ Hắc Kỳ từ căn cứ cỡ nhỏ đến cỡ trung, rồi đến hiện giờ căn cứ lớn tiêu chuẩn, chứa chấp ngàn vạn người thường phiêu bạt khắp nơi, một lần nữa thành lập trật tự xã hội bình thường, cho phép tất cả mọi người thực hiện nhiệm vụ, hóa giải mâu thuẫn giữa người dị năng và người thường.
Nhưng Phương Kỳ Kỳ sẽ không thừa nhận đâu, hừ, nếu đối thủ không đội trời chung không tranh giành tài nguyên, cậu đã sớm hoàn thành nguyện vọng, cũng không cần để trễ hai năm, kéo dài tới thuốc ức chế chỉ còn lại có ba ống, bây giờ còn làm mất.
Càng nghĩ càng buồn bực, không nghĩ nữa, Phương Kỳ Kỳ nhắm hai mắt lại ngủ mất.
Còn một tuần là đến buổi hội chợ, Phương Kỳ Kỳ an tâm dưỡng bệnh, Từ Sầm Quân ít để cậu xuống giường, đi đâu cũng ôm tới ôm lui, Triệu Lê thì cười nhìn hai người.
Ra phơi nắng, Từ Sầm Quân sẽ ôm cậu đi ra ngồi ghế ngoài cửa phơi nắng, cậu thì thảnh thơi nhìn người trong thôn làm ruộng, chuẩn bị vật tư để hội chợ, cảm thấy cái này cũng thú vị, cái kia cũng có hứng thú.
Trong lúc này, Triệu Tư Minh đến đây hai lần, lần thứ nhất là đưa theo mấy thôn dân đêm đó nói năng lỗ mãng đến xin lỗi Từ Sầm Quân, lại đưa theo đồ bổ sung dinh dưỡng cho Phương Kỳ Kỳ. Lần thứ hai ông ta đến tìm riêng Từ Sầm Quân, nói bóng gió ra ngoài thành lập căn cứ, tự lập làm vương vân vân, Từ Sầm Quân không đồng ý cũng không từ chối ngay mặt, chỉ là thái độ rất lạnh nhạt. Triệu Tư Minh cũng không mặt dày nữa, chỉ nói đến chợ rồi cậu sẽ đổi ý.