• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngày xuất phát, sáng sớm Phương Kỳ Kỳ đã bị đánh thức, mắt buồn ngủ mông lung được cõng lên xe bò.

Những con bò có lớp lông dày nặng đi thành hàng trong gió tuyết. Chợ được tổ chức ở một căn cứ nhân loại cỡ nhỏ, cách nhà họ Triệu một khoảng, đi xe bò phải mất hai ngày một đêm mới đến nơi, giữa đường đội ngũ nghỉ ngơi ở nơi đóng quân, ngày hôm sau mới tiếp tục xuất phát.

Trước khi đến nơi, Từ Sầm Quân tự giác cứa ngón tay bôi máu lên gáy Phương Kỳ Kỳ, che giấu mùi Omega của cậu.

Trong căn cứ có nơi ở tạm thời cho những người đến hội chợ nhưng lại ở bên ngoài, trời giá rét, Từ Sầm Quân lo Phương Kỳ Kỳ không chịu được, dùng tinh thể hạt nhân thuê một phòng ở khách sạn duy nhất trong căn cứ.

Nói là khách sạn nhưng điều kiện phòng cũng chỉ tốt hơn bên ngoài một chút, hệ thống sưởi lại không thể dùng, tàu xe mệt nhọc làm cho Phương Kỳ Kỳ bệnh nặng mới khỏi mỏi mệt thật sự. Dọc theo đường đi Từ Sầm Quân gần như đều cõng cậu, Alpha thể nhiệt, độ ấm trên lưng làm người Phương Kỳ Kỳ ấm áp, không hề thấy lạnh, vào phòng ngã xuống giường liền cảm thấy hơi lạnh ùa vào.

Cậu vùi mình trong chăn chỉ thò đầu ra, trong bóng đêm nhìn Alpha, không được tự nhiên nói: "Anh không ngủ à?"

Từ Sầm Quân đang lấy túi ngủ cứng đờ lại, phỏng đoán đây là ý gì? Lại nghe Phương Kỳ Kỳ than thở một câu: "Lạnh."

Từ Sầm Quân hiểu rõ, hắn vén chăn lên nằm xuống bên kia, đợi cho chăn ấm lên mới đứng dậy ôm Omega sang bên này, "Ngủ đi."

Phương Kỳ Kỳ nheo mắt hồ ly lại, hài lòng nằm trong chăn Alpha làm ấm. Nhưng ban đêm nhiệt độ giảm nhanh hơn, sau nửa đêm chăn đã lạnh, cậu theo bản năng nhích về phía nguồn nhiệt, điều chỉnh đến góc độ thoải mái rồi ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh lại trong tư thế dính chặt nhau. Phương Kỳ Kỳ ôm Từ Sầm Quân như koala ôm cây, coi hắn như bình nước nóng.

Hơi thở của Omega mang theo pheromone vị quả vải phả vào vai Alpha, buổi sáng vốn dễ xúc động, Từ Sầm Quân gần như cứng lên luôn. Hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Omega, hô hấp rối loạn nửa nhịp, rón rén dời tay của Omega trên người mình, lại bị người đang ngủ bất mãn, ngược lại càng dùng sức ôm, chân vòng qua hông hắn, cọ phải dương v*t đang cương lên. "Ha..." Từ Sầm Quân hít sâu một hơi, khàn giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích."

Giờ phút này Phương Kỳ Kỳ vẫn chưa tỉnh hẳn, mẫn cảm nhận thấy nồng độ pheromone Alpha tăng cao, nhíu mày kéo dài âm cuối bất mãn "Ưm" một tiếng, sau đó cuộn mình lại, đầu vùi trong chăn. Đến khi cửa phòng tắm bị nhẹ nhàng khép lại, cậu mới phản ứng được vừa nãy có chuyện gì xảy ra. Cậu nhìn cửa phòng tắm, sau đó vùi vào gối đầu ảo não "Á" một tiếng.

Hai người rửa mặt xong đi vào chợ, ngày đầu tiên khai trương người không quá nhiều, người thôn họ Triệu mở quầy hàng dùng để bán hàng hóa trong thôn, một nhóm người khác thì chia nhau sang những gian hàng khác để giao dịch vật tư trong thôn còn thiếu.

Triệu Tư Minh ở đằng trước vừa đi vừa giới thiệu: "Hội chợ mùa đông hàng năm là lớn nhất, thường kéo dài hai tuần, sẽ có các nhóm người từ các thôn làng và các căn cứ vừa và nhỏ đến giao dịch. Sau chợ đông sẽ chính thức vào đông, sau khi có đủ lương thực dự trữ chúng tôi sẽ không ra ngoài nữa, cũng không cần ra ngoài, chỉ cần ở nhà cho đến mùa xuân sang năm lại bắt đầu đi săn."

Phương Kỳ Kỳ tò mò nhìn quầy hàng bốn phía, có vài thôn thổ địa không tốt không trồng được rau, nhưng thịt gia súc gia cầm phong phú, biết sơ chế thịt thành thịt khô. Quầy hàng viết đổi rau dưa hoặc hoa quả, cũng có vài quầy hàng bán một vài đồ dùng hàng ngày làm từ tre trúc, nhưng không thấy đoàn xe nào từ các căn cứ khác.

Từ Sầm Quân hỏi nghi vấn tương tự, Triệu Tư Minh cười giải thích: "Đừng nóng vội Tiểu Từ, mấy ngày đầu hội chợ là người bán hàng tới trước, những ngôi làng nhỏ như chúng tôi sẽ tiến hành trao đổi vật nhỏ trước, những căn cứ và các ngôi làng lớn hơn sẽ đến thu hàng sau. Họ thu hàng toàn bằng xe tải, chúng tôi cũng chủ yếu là xuất hàng cho họ, họ sẽ chở những sản phẩm công nghiệp mà làng nhỏ không tự sản xuất được, ví dụ như tấm nhựa cho nhà kính trồng rau, muối tinh luyện và các công cụ vũ khí bằng sắt bền."

Triệu Tư Minh đưa người thôn họ Triệu đến những gian hàng khác để giao dịch.

Phương Kỳ Kỳ không có hứng thú, đứng một bên nhìn quanh. Cậu nhìn thấy có một cửa hàng nhỏ bán kẹo hồ lô, cửa hàng trông có vẻ cũ, không phải lâm thời dựng lên, chắc là người trong căn cứ. Cậu tùy tay ném một viên tinh thể hạt nhân cho chủ cửa hàng, cầm hai xiên kẹo hồ lô, mình ngậm một xiên, một xiên khác nhét vào miệng Từ Sầm Quân.

Chủ cửa hàng vui vẻ ra mặt, phí sinh hoạt hàng năm trong căn cứ nhỏ này là 50 tinh thể hạt nhân cấp hai hoặc 120 tinh thể hạt nhân cấp một, kẹo hồ lô chẳng đáng bao nhiêu tiền nên ông ta cũng nhân dịp hội chợ kiếm chút tiền của người ngoại lai, lần này tương đương với được hời một viên tinh thể hạt nhân cấp hai, ông ta lập tức hỏi gì đáp nấy.

Phương Kỳ Kỳ cắn kẹo, nhỏ giọng hỏi thăm gần đây có người dị năng hệ kim lợi hại đến không, miêu tả kỹ lưỡng vết bớt màu đen trên mặt Phương Bạch Mặc. Chủ cửa hàng cẩn thận nghĩ, lắc đầu, lại nói: "Ngài có thể đợi thêm vài ngày nữa, mấy ngày sau sẽ có đội ngũ ở các căn cứ khác đến thu hàng trữ đông, chưa biết chừng có người ngài muốn tìm, tôi cũng sẽ lưu ý giúp ngài."

Phương Kỳ Kỳ đành phải thôi, cậu nhai kẹo hồ lô, suy tính Phương Bạch Mặc tỉnh lại sẽ tìm mình thế nào, biển người mênh mông không có thông tin căn bản khó khôi phục liên hệ.

"Aiz." Phương Kỳ Kỳ ăn xong một viên kẹo hồ lô cuối cùng thở dài, liếm liếm vụn đường bên môi, trước mặt là một xiên kẹo hồ lô bị cắn một quả, Từ Sầm Quân giải thích: "Tôi không thích ăn."

"Vậy cho tôi." Phương Kỳ Kỳ không khách sáo chút nào nhận lấy, Từ Sầm Quân khẽ cười nhìn cậu ăn ngon miệng.

Hai người rời đi không lâu, lại một người nữa đến cửa hàng kẹo hồ lô, rõ ràng là chú Lý thôn họ Triệu.

Chú Lý cầm tinh thể hạt nhân cấp một, liếc mắt nhìn hướng hai người rời đi, hỏi: "Vừa nãy hai người kia hỏi ông cái gì?"

Chủ cửa hàng tưởng hôm nay phát tài lớn rồi, thuật lại hết đoạn đối thoại vừa rồi.

Một ngày trôi qua, tất cả mọi người có chút mệt mỏi. Từ Sầm Quân thấy Phương Kỳ Kỳ mệt liền muốn đi, lại bị Triệu Tư Minh kéo sang một bên nhỏ giọng nói: "Tiểu Từ, đừng vội đi, buổi tối có chợ đặc biệt đưa cậu đi, cậu đi sẽ không muốn về nữa."

Từ Sầm Quân thấy ông ta cười xấu xa, trực giác không phải chuyện gì tốt, quả nhiên hỏi lại, Triệu Tư Minh cười khà khà nói: "Chợ giao dịch không chỉ có vật phẩm, còn có người nữa." Ông ta híp mắt nhìn Phương Kỳ Kỳ, lại khuyên nhủ: "Chợ người mùa đông là lúc chất lượng cao nhất, tuy rằng kém Omega của cậu, nhưng hàng tốt cũng không ít. Một vài hàng ngon sẽ được bán đi ở chợ đông, các thôn cũng sẽ trao đổi Beta xinh đẹp. Khà khà, nói thật, tôi dẫn Triệu Lê đến chợ đông lần này là để đổi Beta trẻ đẹp."

Từ Sầm Quân che giấu sự khinh thường trong mắt, nhắc nhở: "Cô ấy là con gái ông."

Triệu Tư Minh hờ hững nói: "Nếu không phải con gái tôi tôi đã không đổi nó, dù sao loạn luân cũng trái với đạo đức nhân loại. Đổi Beta xinh đẹp vừa làm ấm giường được vừa đẻ con được, há chẳng phải sướng hay sao? Nếu cậu không ghét, thái độ của tôi cũng rất rõ ràng, Duệ nhi của tôi cũng có thể cho cậu, hai tay hai Omega hưởng hết phúc đấy."

"..." Từ Sầm Quân nén cơn giận trong ngực, hắn không biết sau khi trật tự nhân loại bị phá hủy rốt cuộc loạn đến mức nào, cái gọi là "chợ người" này là của riêng căn cứ này, hay là tất cả căn cứ đều giao dịch người như gia súc mất nhân tính như vậy? Hắn lạnh nhạt nói: "Tôi đã có Omega, không cần người khác." 

Triệu Tư Minh không cho rằng một người có cấp bậc dị năng đủ để tự xây dựng căn cứ sẽ chống lại được cám dỗ này. Quyền, tiền, sắc, nhóm người dị năng sau mạt thế theo đuổi những thứ này và những chuyện càng phát rồ hơn. Chỉ tiếc Beta và Triệu Duệ không lọt vào mắt Từ Sầm Quân được, ông ta thở dài tiếc nuối.

Phương Kỳ Kỳ không biết họ đang nói thầm cái gì, trời lạnh làm cậu rùng mình một cái, than phiền: "Hai người nói xong chưa?"

Từ Sầm Quân lập tức đi tới, ngồi xổm xuống ý muốn cõng cậu.

Phương Kỳ Kỳ hỏi họ nói chuyện gì, Từ Sầm Quân nói chuyện Triệu Lê và chuyện chợ người cho cậu nghe, không ngờ Phương Kỳ Kỳ im lặng một lát, nói: "Rất nhiều Beta may mắn sống sót không có ưu thế gen bẩm sinh như Alpha, cũng không có giá trị sinh dục như Omega, trong tình huống không thức tỉnh dị năng, rất nhiều người chỉ có thể lưu lạc thành hàng hóa, hoặc là bán sức lao động, hoặc là bán cơ thể."

Từ Sầm Quân không khỏi nói: "Không có nhân tính có gì khác súc sinh, nhân loại thức tỉnh dị năng là dùng để bảo vệ và xây dựng lại mà không phải dùng để bóc lột, căn cứ trung ương kia cũng không quan tâm sao?"

Phương Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn Từ Sầm Quân đang phẫn nộ tột cùng, cảm thấy xu hướng tâm lý của người bình thường thật sự rất thần kỳ. Ví dụ như Từ Sầm Quân, dù mất trí nhớ cũng không thay đổi ý định khi xây dựng căn cứ, đây cũng là lý do vì sao căn cứ Hắc Kỳ mà Từ Sầm Quân xây nên có thể thu hút nhiều người cùng xây dựng. Trong đó có rất nhiều nam Beta mà cậu cần dùng để làm thí nghiệm lâm sàng cũng bị thu hút đến, thí nghiệm lại bị trì hoãn hai năm.

Nghĩ vậy, Phương Kỳ Kỳ lại tức, giận dỗi nói: "Anh cảm thấy trong tình huống các căn cứ liên lạc với nhau còn khó khăn như bây giờ, họ quản được đến đây không?"

Từ Sầm Quân im lặng, Phương Kỳ Kỳ tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta có thể cứu Triệu Lê ra, cô bé kia mới 15 tuổi. Triệu Tư Minh đúng là không phải người, đêm nay ông ta sẽ bán Triệu Lê à?"

"Chưa chắc, ông ta chỉ nói muốn đổi Triệu Lê, không nói lúc nào."

Rất nhanh họ tìm được thời cơ hỏi chuyện. Buổi tối Triệu Tư Minh tìm đến phòng trọ nói có chuyện quan trọng cần bàn. Từ Sầm Quân cùng ông ta đi tới góc nhà trọ, mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng. Triệu Tư Minh cũng không nói gì quan trọng, đơn giản lại là khuyên bảo hợp tác thành lập căn cứ nhân loại, Từ Sầm Quân đều nói lời khách sáo, nhẫn nhịn nói chuyện với ông ta.

Trong phòng, Phương Kỳ Kỳ đang đếm ngày phát tình của mình. Kỳ phát tình của cậu khác với Omega bình thường. Omega bình thường một tháng một lần phát tình, cậu thì ba tháng một lần, hơn nữa mỗi lần phát tình phải bị tra tấn trong ba tháng, nồng độ pheromone đủ để khiến tất cả Alpha rơi vào trạng thái phát cuồng, nồng độ pheromone như này cần sử dụng thuốc ức chế riêng mới khống chế được.

Mất ống thuốc ức chế cuối cùng có lẽ là ý trời, dù không mất, dùng hết ống cuối cùng cậu cũng phải nghĩ cách khác.

Phương Kỳ Kỳ ôm gối ngồi bên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm tường, trước mắt dường như xuất hiện một người đàn ông tiều tụy tái nhợt, tay gầy đến độ chỉ còn da bọc xương vuốt ve Phương Kỳ Kỳ còn nhỏ, giọng yếu đuối lại vô cùng phấn khởi: "Mày là Omega được cải tạo gen hoàn mỹ nhất của tao, mày biết không?" Hắn ta nhích đến gần hơn, nói nhỏ: "Pheromone của mày phù hợp với tất cả Alpha, ha ha ha... Quả nhiên, vẫn là gen nhà họ Phương chúng ta tốt... Vì sao... Cô ấy không thích tao? Nhất định là cô ấy lừa tao..."

Phương Kỳ Kỳ nhắm mắt lại không muốn hồi tưởng, nhưng giọng nói bệnh hoạn lại vẫn vang lên bên tai: "Kỳ Kỳ à... Không muốn bị Alpha phát điên làm chết thì hoàn thành thí nghiệm của tao, sau khi hoàn thành... mày sẽ... có được thứ mày muốn..."

Cốc cốc!

Cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ, kéo suy nghĩ của Phương Kỳ Kỳ quay lại hiện thực. Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: "Ai?"

Ngoài cửa không có ai đáp lại, đột nhiên có một tờ giấy lọt vào qua khe cửa, là một bức tranh, trên tranh là một người mặt nửa đen nửa trắng. Phương Kỳ Kỳ nhặt tờ giấy lên, trong lòng mặc dù thấy lạ, nhưng nghĩ tới nếu Phương Bạch Mặc nhìn thấy cậu và Từ Sầm Quân ở chợ, nhất định sẽ cảm thấy là lạ, bí mật một chút cũng là bình thường.

Cẩn thận vẫn hơn, cậu rút con dao tùy thân ra, đứng sau cửa nhẹ nhàng mở ra một khe hở. Ngoài cửa không có người, cậu nghi ngờ đóng cửa lại, đột nhiên cảm giác nguy cơ ập đến, cậu nhìn ra sau không có gì cả, nhưng gáy bị người dùng dao đập một cái, trước mắt tối sầm người mềm nhũn xuống.

Trong phòng, không khí đột nhiên dập dìu như nước, sau đó một một người đàn ông cao to có râu xuất hiện trong phòng, nhanh nhẹn dùng bao tải bao Phương Kỳ Kỳ lại, khiêng lên vai nhảy ra ngoài cửa sổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK