Người dẫn đường đưa Phương Kỳ Kỳ và Từ Sầm Quân đến rồi rời đi trước, Triệu Lê vẫn ở cửa nhìn quanh, vừa nhìn thấy hai người liền cười khanh khách đón: "Chú Từ, anh Thất Thất! Mau vào! Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ hai người thôi ~"
Cô gái 15 tuổi người chưa đến một mét năm, Từ Sầm Quân dễ dàng xoa đầu cô: "Ừ."
Hai người đi theo Triệu Lê vào nhà, Triệu Tư Minh đã ngồi ở chính giữa, bên trái bên phải là một người phụ nữ và một thiếu niên còn trẻ. Phương Kỳ Kỳ nhận ra ngay thiếu niên kia là một Omega, đoán chừng là vừa mới phân hoá không lâu, vẫn chưa biết cách che giấu pheromone của mình, mùi hoa oải hương lan tràn ra.
Nếu như là trong thế giới văn minh trước mạt thế, tùy tiện tỏa pheromone như vậy là hành vi đáng khinh không biết giới hạn, nhưng sau mạt thế sinh tồn được đã là vấn đề, lại không thể có miếng dán ức chế, hầu hết tất cả AO đều như vậy, chỉ có thể nỗ lực khiêm tốn một chút. Nghĩ vậy, Phương Kỳ Kỳ lại nghĩ đến cái túi mình làm mất.
Từ Sầm Quân cũng nhận ra, khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra, lễ phép gật đầu với Triệu Tư Minh đang chào đón.
Triệu Tư Minh cười ha ha, nhiệt tình bắt tay với Từ Sầm Quân: "Hoan nghênh hoan nghênh, nào, mau ngồi."
Từ Sầm Quân được xếp ngồi cạnh Omega đó, Phương Kỳ Kỳ thì ngồi ở bên cạnh Từ Sầm Quân.
Triệu Tư Minh ân cần giới thiệu: "Vị này chính là phu nhân tôi Ngô Thiến, hai người không ngại thì gọi chị là được, đây là con tôi Triệu Duệ, cũng là Omega." Lúc Triệu Tư Minh nói đến "cũng là" nhìn thoáng qua Phương Kỳ Kỳ, lại kiêu ngạo nói với Từ Sầm Quân: "Con tôi trước đó không lâu mới qua sinh nhật 16 tuổi đã phân hoá. Đây là Omega đầu tiên trong gia tộc chúng tôi, là nhờ vợ của tôi." Triệu Tư Minh vỗ vỗ tay Ngô Thiến, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng. Ngô Thiến xấu hổ mỉm cười, tuổi gần 50 nhưng chăm sóc bản thân khá tốt, nhìn ra được dung nhan xinh đẹp lúc còn trẻ. Triệu Duệ thì càng không cần nói, trong thời mạt thế ăn no cũng khó khăn nhưng cậu ta có chút phúng phính của trẻ con, Omega đều có gương mặt xinh đẹp hơn người, Triệu Duệ cũng không khác, mặt hồng hào, có đôi mắt to long lanh không khác gì Triệu Lê, lúc nhìn Từ Sầm Quân ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa tò mò.
Triệu Tư Minh hài lòng đảo mắt nhìn Từ Sầm Quân và Triệu Duệ, rót thêm một tách trà cho Từ Sầm Quân, "Ha ha, tôi không khiêm tốn nữa, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, gọi cậu là Tiểu Từ, không ngại chứ?"
"Không sao." Từ Sầm Quân nhìn ông ta uống trà rồi mới cầm chén nhấp một ngụm.
Triệu Tư Minh ha ha cười nói, "Vậy cậu gọi tôi anh Triệu là được, tôi nghe Triệu Lê nói cậu là dị năng hệ gió? Trùng hợp quá, tôi cũng vậy, đáng tiếc tôi ngu dốt, nhiều năm như vậy dị năng cũng chỉ có thể đến cấp ba, không bằng Tiểu Từ, tuổi còn trẻ lại có thể một mình đánh lui dê sừng, chắc cấp bốn rồi nhỉ?" Đôi mắt nhỏ của ông ta nhìn chằm chằm Từ Sầm Quân, "Không biết em trai Từ có bí quyết gì không?"
Từ Sầm Quân cúi đầu uống trà, hắn trông có vẻ cao thâm, trên thực tế trời mới biết hắn căn bản không nhớ rõ dị năng của mình sao lại đến cấp năm. Hắn không lộ ra chuyện mình là cấp năm mà chỉ đáp lời Triệu Tư Minh: "Không thể vội."
Triệu Tư Minh không hỏi thăm ra cái gì cũng không giận, cho dù thực sự có đường tắt gì ông ta cũng không thể dễ dàng biết được, ông ta thở dài, "Aiz, nếu tôi có thể đến cấp bốn thì có thể xây cả căn cứ nhân loại, không phải chỉ có một cái thôn trang nhỏ như vậy, hoặc là có người dị năng tài giỏi giúp thì tốt quá."
"Cậu không biết..." Triệu Tư Minh thấy hắn bình tĩnh như vậy, cười xấu xa lại gần, "Tôi đã gặp mấy thủ trưởng của căn cứ nhân loại nhỏ, ăn mặc ngủ nghỉ không cần nói, trong phòng hai ba người làm ấm giường vẫn là ít. Dĩ nhiên, đa số là Beta dáng người không tệ, Omega mặc dù phần nhiều được kẻ quyền cao chức trọng nuôi dưỡng, nhưng không phải không có người lưu lạc ở bên ngoài." Triệu Tư Minh nói xong liếc mắt nhìn Phương Kỳ Kỳ.
Sắc mặt Từ Sầm Quân kỳ lạ, Triệu Tư Minh hiển nhiên hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Phương Kỳ Kỳ, lại nghe ý của ông ta, trong mạt thế Omega được người quyền cao chức trọng nuôi dưỡng là chuyện rất bình thường?
Triệu Tư Minh không nhỏ giọng, Ngô Thiến và Triệu Duệ ngồi bên cạnh đều nghe câu nói đáng khinh của chồng và cha, lại làm như không nghe thấy nhìn chằm chằm cái bàn.
Hai người lại hàn huyên những chuyện khác, phần nhiều là Triệu Tư Minh hỏi, Từ Sầm Quân trả lời nửa thật nửa giả.
Phòng bếp đã bắt đầu mang thức ăn lên, Triệu Tư Minh mời dùng bữa, lại lôi kéo Triệu Duệ giống như dặn dò giống như cảnh cáo: "Con tâm sự học hỏi Tiểu Từ nhiều vào, đều là bạn cùng lứa tuổi, có đề tài chung."
Triệu Duệ xấu hổ liếc nhìn Alpha rồi lại cúi đầu. Đây là Alpha đầu tiên cậu ta gặp được sau khi phân hoá, cậu ta cảm thấy tim mình không chịu khống chế đập thình thịch, nhất là khi cảm nhận được mùi pheromone Alpha thoang thoảng, như là bản năng khắc vào gen, Omega sẽ đến gần Alpha. Bạn cùng lứa tuổi? Từ Sầm Quân cạn lời, theo trí nhớ của hắn bây giờ, 16 và 18 quả thật tính là bạn cùng lứa tuổi, nhưng thực tế kém vai vế mà? Từ Sầm Quân nhìn Triệu Duệ đỏ mặt và Triệu Tư Minh cười đến độ không thấy đôi mắt nhỏ, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng hoang đường.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Phương Kỳ Kỳ, lại thấy cậu hai tay ôm mặt, nhìn chằm chằm giò heo trên bàn, căn bản không để ý tình huống bên này.
Phương Kỳ Kỳ thật sự đói bụng, hôm nay chỉ ăn một quả táo coi như bữa sáng, tiễn Triệu Lê quay về thôn bị ngăn cản lại mất không ít thời gian, nhìn sắc trời cũng đã hơn 4 giờ chiều, trên đường đi bụng cậu vang òng ọc còn bị đối thủ không đội trời chung chế nhạo, lúc này giò heo trên bàn quả thực quá hấp dẫn!
Triệu Lê chạy chậm cùng cô giúp việc nấu ăn trong bếp bưng đồ ăn ra, Triệu Tư Minh và Ngô Thiến, Triệu Duệ đều tập mãi thành quen ngồi đó.
"Anh Thất Thất, em xới cơm cho anh." Triệu Lê ôm một thùng gỗ đựng cơm đi ra, Phương Kỳ Kỳ vội vàng giúp đỡ, "Không cần, tự anh làm, em cẩn thận kẻo nóng."
"Không đâu, em có kinh nghiệm, dùng khăn ướt bọc ở dưới cầm lên sẽ không nóng."
Triệu Tư Minh thấy cô đặt cơm bên chỗ Phương Kỳ Kỳ, nhíu mày, mắng: "Lúc trước tao dạy mày đãi khách thế nào? Chỉ biết nói suông có phải hay không?"
Triệu Lê co rúm lại đứng tại chỗ đờ đẫn, mắt to sợ hãi nhìn phụ thân, không hiểu mình làm sai cái gì.
Không khí nhất thời cứng đờ, Ngô Thiến mỉm cười khuyên nhủ: "Thôi được rồi, con còn nhỏ, không hiểu lễ nghi là bình thường." Bà ta nói xong chủ động đứng lên xới cơm cho mọi người, đầu tiên là Triệu Tư Minh, sau đó là Từ Sầm Quân và Phương Kỳ Kỳ, cuối cùng mới là mình và Triệu Duệ.
Phương Kỳ Kỳ thầm nghĩ, Triệu Lê không phải con gái của Triệu Tư Minh sao? Sao ở nhà lại giống người ở?
Đồ ăn đã được bưng lên, Triệu Lê định đi, bị Phương Kỳ Kỳ gọi lại: "Em không ăn cơm sao?"
"Em..."
"Vào bàn ăn cơm."
Triệu Lê mới mở miệng nói chữ "Em" đã bị Triệu Tư Minh cắt ngang, nghe lời ngồi xuống cạnh Phương Kỳ Kỳ vùi đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm, Triệu Duệ câu được câu không nói chuyện với Từ Sầm Quân, nhưng hai người có trải nghiệm khác nhau nên nói chuyện không hợp, Triệu Tư Minh cũng liên tục gợi chuyện để hai người này nói chuyện nhiều hơn.
Ngay cả Phương Kỳ Kỳ cũng phát hiện ra điều bất thường.
Triệu Lê nháy mắt, kề vào bên tai Phương Kỳ Kỳ, "Anh Thất Thất yên tâm, chú Từ không thích Triệu Duệ đâu, em biết mà."
Phương Kỳ Kỳ nhéo nhéo gương mặt chẳng có mấy thịt của cô, "Anh ta thích ai không liên quan đến anh, nhóc khôn vặt."
Triệu Lê làm bộ bị đau, "Chú Từ thích anh, lúc chú ấy nhìn anh ánh mắt khác lắm."
"Ồ?" Phương Kỳ Kỳ không để ý lời trẻ con nói, nuốt một ngụm cơm, thuận miệng nói: "Vậy anh ta sẽ hối hận."
Bữa cơm này Từ Sầm Quân ăn rất giày vò, Triệu Duệ không biết che giấu pheromone như là vũ khí sinh học, tuy rằng độ xứng đôi pheromone của hai người không cao, nhưng pheromone nồng vẫn có thể sẽ làm Alpha phát cuồng. Từ Sầm Quân nhịn không được tới gần chút nhỏ giọng phổ cập một chút tri thức pheromone, sau đó dạy cậu ta che giấu pheromone. Triệu Duệ ngoan ngoãn nghe theo, chỉ chốc lát sau mùi oải hương đã nhạt đi nhiều.
Trong mắt Phương Kỳ Kỳ, Từ Sầm Quân và Triệu Duệ trò chuyện vui vẻ. Không hiểu sao cậu nghĩ đến phụ thân về mặt sinh học của mình, nữ Alpha vừa đa tình lại vừa bạc tình đó, luôn là dáng vẻ thoải mái, tự tại thản nhiên.
Hừ, Alpha trên đời này đều chó má như nhau.
Cơm nước xong trên đường quay về, trời đã tối đen, tuyết lại rơi dày.
Phương Kỳ Kỳ cầm đèn dầu, đi vừa vội vừa nhanh, Từ Sầm Quân vốn sóng vai đi cùng cậu, sau lại bị cậu cố ý bỏ lại phía sau.
Người thần kinh thô nữa cũng có thể thấy lạ, huống chi Từ Sầm Quân tâm tư nhạy bén, hắn bước nhanh đuổi theo, "Giận à?"
Phương Kỳ Kỳ bóp mũi, nhanh chóng chạy về phía trước tránh hắn, "Anh thối chết đi được!"
Từ Sầm Quân nghi ngờ ngửi người mình, có mùi mồ hôi nhưng không đến mức "thối" chứ?
Phương Kỳ Kỳ quay đầu lại lườm hắn: "Toàn mùi nước giặt quần áo!"
"Nước giặt quần áo?" Từ Sầm Quân suy tư xem trên người mình có mùi gì liên quan đến nước giặt quần áo không. Buổi chiều người hắn tiếp xúc chỉ có Triệu Tư Minh, nhà Triệu Tư Minh sạch sẽ không có mùi hôi, nói đến mùi cũng chỉ có pheromone của Triệu Duệ, oải hương... nước giặt quần áo hoa oải hương!
Từ Sầm Quân đột nhiên hiểu ra mùi nước giặt quần áo là gì, bật cười lắc đầu, đi nhanh giữ khoảng cách không gần không xa với Phương Kỳ Kỳ.
"Tôi về sẽ tắm rửa, quần áo cũng giặt sạch."
Phương Kỳ Kỳ quay đầu: "Hừ, ai quan tâm anh tắm hay không!"