Lúc sau, Na Tân không biết là thực sự bận hay là cố ý vắng vẻ Khâu Diệc Phong, anh quay người vội vội vàng vàng rời khỏi bệnh viện, căn bản cũng không liếc mắt nhìn Khâu Diệc Phong một cái.
Khâu Diệc Phong cảm thấy hơi mất mát, Diêu Hi là anh em tốt nhất của anh ta, trước đây Na Tân đối với anh cung kính có lễ, bất kể Khâu Diệc Phong có yêu cầu gì, Na Tân chưa từng hai lời.
Nhưng hôm nay, Dư Hoàn ở chỗ này, Na Tân không thèm để ý tới anh, thay vào đó đối với Dư Hoàn cứ một câu phu nhân hai câu phu nhân...
Diêu Hi không ở đây, Na Tân hoàn toàn coi Dư Hoàn là lãnh đạo!
Khâu Diệc Phong biết sự khó chịu của mình không thể giải thích được, nhưng cái này hoàn toàn khác với những gì anh đã tưởng tượng.
Thậm chí Khâu Diệc Phong cho rằng, người như Diêu Hi nhất định sẽ không chịu nổi tính cách của Dư Hoàn, cứ cho là Diêu Hi cùng Dư Hoàn kết hôn, khẳng định không bao lâu liền sẽ ly hôn.
Nhưng xem điệu bộ hiện giờ của Diêu Hi, tựa hồ càng thêm coi trọng Dư Hoàn.
Nếu là như vậy, Khâu Diệc Phong nghĩ còn không dám nghĩ, Dư Hoàn có thể bởi vì Diêu Hi mà thêm kiêu ngạo hay không.
Khâu Diệc Phong vốn nghĩ, chờ anh ta xuất viện, sẽ đến tìm Diêu Hi xin chút tài nguyên.
Nhưng bây giờ, lỡ Khâu Diệc Phong mở lời bị Dư Hoàn ở giữa làm khó dễ thì phải làm thế nào? Huống chi, Diêu Hi còn bị thương thành thế này.
Giờ phút này, Khâu Diệc Phong hoàn toàn không có tự giác của "anh em tốt", anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, vết thương của Diêu Hi rốt cuộc ra sao rồi.
Ngay cả Bặc Mạn sau khi nộp xong viện phí, trở về đều là một bộ mặt sốt ruột: "Anh Diêu nhà chị sao rồi? Quần áo của chị đều thành ra cái dạng này, em lấy một phòng ở khách sạn phụ cận, để Tống Như cùng chị đi qua đó tắm rửa một chút, em ở đây giúp chị trông coi, chị yên tâm."
Dư Hoàn lúc này mới gật gật đầu, lúc xoay người đi tới chỗ ngoặt lại nhìn thấy Khâu Diệc Phong ngồi đó như một pho tượng.
Sau khi Khâu Diệc Phong nhìn thấy Dư Hoàn, theo bản năng liền trốn tránh, tuy anh ta đã tách ra Dư Hoàn được một khoảng thời gian, nhưng mỗi lần nhìn đến Dư Hoàn, đều không tự giác mà nhớ tới ngày tháng trước đây giả vờ đáng thương.
Còn có lần trước, Dư Hoàn trực tiếp gọi người đánh gãy hai cái xương sườn của anh ta.
Người phụ nữ này quá đáng sợ, đáng sợ đến nỗi, Khâu Diệc Phong nằm mơ cũng mơ thấy Dư Hoàn đang gào thét với anh ta!
Nhưng anh ta nghĩ nhiều rồi, một ánh mắt Dư Hoàn cũng bủn xỉn không muốn cho anh ta, đeo kính râm lên, cùng Tống Như rời khỏi bệnh viện.
Sau khi Dư Hoàn tắm rửa xong, ngược lại nhận được điện thoại của Hoa Chí Văn.
Dư Hoàn vừa tiếp điện thoại liền trước tiên xin lỗi một hồi, nhưng giọng điệu của Hoa Chí Văn rất hòa ái: "Chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm, ngẫu nhiên có việc đột xuất không phải là chuyện lớn, không cần khẩn trương, tôi biết cô nếu không phải có việc gấp sẽ không lỡ hẹn với tôi.
Tôi đã nghe Bặc Mạn nói rồi, chồng của cô bị thương nằm viện, anh ta vẫn ổn chứ?"
Dư Hoàn hít hít cái mũi, trả lời: "Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, còn cần quan sát thêm một khoảng thời gian."
Hoa Chí Văn dừng một chút: "Này nghe có vẻ nghiêm trọng, tôi nghe giọng của cô, là khóc sao?Tối nay tôi ngồi máy bay đi công tác ở tỉnh H tìm nhà đầu tư bàn bạc, ngày trở về không chắc chắn, chuyện phim ảnh đợi tôi quay lại sẽ liên lạc với cô.
Cô trước tiên cứ bình tĩnh chăm sóc chồng cô, đợi tôi quay về sẽ đi thăm các người."
Con người Hoa Chí Văn tương đối cao lãnh, kỳ thật rất chiếu cố Hoa nữ lang dưới trướng.
Tính cách ông cô độc, ai kết hôn ông cũng không đi, ông căn bản cũng không quan tâm cuộc sống riêng tư của thủ hạ.
Ông nói ông muốn chủ động đến thăm Diêu Hi, nhưng thực ra rất hiếm.
Hoa Chí Văn sau đó an ủi Dư Hoàn vài câu rồi cúp điện thoại.
Dư Hoàn vừa vặn cũng không có lịch làm việc, liền để Bặc Mạn đem công việc mới hoãn lại hết, toàn tâm toàn ý chăm sóc Diêu Hi.
Cũng giống như Dư Hoàn, cha mẹ của Diêu Hi đều mất sớm, trong mấy ngày này, Dư Hoàn nghe Na Tân nói, Diêu Hi vốn dĩ có một cô em gái ruột, chẳng qua vào lúc cao trung ngoài ý muốn qua đời.
Hiện giờ nằm viện, trừ cấp dưới và người được mướn để chăm sóc, Diêu Hi không có người thân nào bên cạnh.
Dư Hoàn không khỏi nghĩ đến bản thân, cô nghĩ, đời trước cô chết vì tai nạn giao thông, cũng không biết ai thay cô nhận xác.
Trong hoàn cảnh này, con người vĩnh viễn luôn cô độc, cô độc đến bi thương!
Từ khi Diêu Hi nằm viện, trong công ty rất nhiều việc cần phải xử lý, cũng may Na Tân là một người đáng tin cậy, Na Tân bận bịu xử lí chuyện công ty, Dư Hoàn liền an tâm ở bệnh viện chiếu cố Diêu Hi.
Buổi sáng thứ ba Diêu Hi mới tỉnh lại, sau khi anh tỉnh lại, liền duỗi tay nắm lấy bên người Dư Hoàn.
Dư Hoàn bừng tỉnh, vội vàng mở miệng hỏi: "Tỉnh lại rồi sao? Có đói bụng không? Tôi để hộ lý đi mua chút cháo cho anh."
Diêu Hi gật đầu, sau đó kéo chặt tay Dư Hoàn: "Dư Hoàn? Sao cô không bật đèn?"
Đầu Dư Hoàn nổ ầm một tiếng, điều gì nên tới, thực sự tới rồi.
Cô vội vàng rung chuông gọi bác sĩ, kết quả kiểm tra quả nhiên là cục máu đông trong não chèn ép dây thần kinh thị giác khiến anh bị mù.
Bác sĩ kiến nghị Dư Hoàn, vẫn là quan sát điều trị trong một thời gian, nếu cục máu đông có thể tự tiêu biến thì mắt của anh cũng sẽ ổn.
Nếu cục máu đông không thể tự tiêu biến sau một khoảng thời gian, vậy chỉ có thể giải phẫu lấy ra.
Xét cho cùng cũng là một ca phẫu thuật não, rủi ro cũng rất lớn.
Dư Hoàn lúc này không có ý kiến gì, cũng không biết nhiều về những cái này, hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ.
Trong sách viết, lúc Diêu Hi bị thương, nguyên chủ Dư Hoàn cũng không đến nhìn đến một chút.
Vì vậy những gì liên quan đến bệnh tình của Diêu Hi, tác giả cũng chỉ sơ lược qua.
Rốt cuộc điều trị như thế nào, trước mắt Dư Hoàn chỉ có thể thương lượng với Na Tân qua điện thoại.
Diêu Hi là một người hỉ nộ không hiện ra ngoài, khi Dư Hoàn nói với anh anh sẽ bị mù tạm thời, anh chỉ trầm mặc một lúc rồi vươn tay bắt lấy tay Dư Hoàn, như đang tự giễu, lẩm bẩm: "Đáng tiếc, lúc đó không nghe lời cô."
Dư Hoàn thở dài, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, bác sĩ nói chỉ là tạm thời thôi, một thời gian sau sẽ bình phục."
Diêu Hi im lặng trong chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi nghe Na Tân nói, mấy ngày nay cô vẫn luôn trông chừng tôi, tôi nhớ rõ không phải cô và và đạo diễn Hoa có hợp tác phim ảnh sao? Tôi bên này đã không có việc gì, cô đừng chậm trễ công tác."
Dư Hoàn vừa ngẩng đầu nhìn anh từng chút, vừa ôn nhu mở miệng: "Không sao, nhờ phúc của anh, đạo diễn Hoa tha thứ cho tôi rồi, đợi ông ấy đi công tác về chúng tôi lại thảo luận chuyện hợp tác đóng phim.
Trước mắt hạng mục vẫn chưa có khởi động, không cần gấp rút tiến tổ.
Những công việc khác tôi đã hoãn lại rồi, chiếu cố ông xã là quan trọng nhất."
Diêu Hi nghe được cô nói chiếu cố ông xã là quan trọng nhất, trong lòng hơi cảm động.
Bàn tay anh nắm chặt tay cô trong vô thức, thật lâu không nói gì.
Dư Hoàn để mặc anh cầm trong chốc lát, một hồi sau mới hỏi: "Đói bụng không? Bặc Mạn vừa mua cháo mang qua đây, anh đặc biệt muốn ăn cái gì cứ nói với tôi, tôi đặt cơm ở khách sạn gần đây, muốn ăn cái gì, tôi trực tiếp gọi điện thoại bảo bọn họ mang qua."
Diêu Hi suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: "Táo đi, tôi muốn ăn một quả táo."
Dư Hoàn gật đầu đáp ứng, đưa tay ra gọt táo cho anh.
Diêu Hi vừa tỉnh không lâu, Giang Vũ Nghênh liền xin đoàn phim nghỉ để đi thăm.
Cô và Khâu Diệc Phong cùng nhau đến, ngay khi vừa đến cửa, cô đã nhìn thấy Dư Hoàn trong phòng bệnh.
Giang Vũ Nghênh dừng tại chỗ một chút, bất giác siết chặt hai tay.
Giang Vũ Nghênh cảm thấy Dư Hoàn đúng là âm hồn không tan, đi đến đâu cũng không thoát khỏi bóng ma Dư Hoàn!
Giang Vũ Nghênh sắc mặt trầm xuống, quay đầu hướng về phía Na Tân nhíu mày hỏi: "Cô ta sao lại ở đây?"
Na Tân nhíu mày, ngữ điệu nghi hoặc: "Từ sau khi Diêu tổng nằm viện, phu nhân vẫn luôn ở đây trông chừng.
Có chuyện gì sao cô Giang? Có vấn đề gì sao?"
Giang Vũ Nghênh xấu hổ cười cười: "Ồ, tôi nhất thời hồ đồ, quên mất bọn họ đã kết hôn."
Khâu Diệc Phong ngồi trên xe lăn, sau khi thở dài tiến lên nói nhỏ với Giang Vũ Nghênh: "Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn canh chừng ở đây, chưa từng rời đi, muốn tránh cũng tránh không được, dù sao thì Diêu Hi đã tỉnh lại rồi, chúng ta vào thôi."
Giang Vũ Nghênh vẫn không muốn đối mặt với Dư Hoàn, chuyện đoàn phim nháo đến nỗi bây giờ cô còn không dám ngẩng đầu.
Nhưng Diêu Hi không thể không thăm, Giang Vũ Nghênh cũng sẽ không quên địa vị của Diêu Hi ở trong giới, về sau còn rất nhiều chỗ dùng đến Diêu Hi, là bạn gái của anh em tốt, Giang Vũ Nghênh bất kể thế nào cũng phải đến.
Giang Vũ Nghênh đem giỏ trái cây và hoa tươi chuyển đến trong tay của Na Tân, sau đó đẩy Khâu Diệc Phong đi vào.
Diêu Hi không nhìn thấy, nhưng tai vẫn là nghe được, thấp giọng hỏi: "Dư Hoàn, có người tới sao?"
Dư Hoàn đang gọt táo, nghe thấy động tĩnh chỉ hơi ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn qua, sau đó lại cúi đầu tiếp tục gọt táo, không mặn không nhạt nói một câu: "Đúng rồi, Khâu Diệc Phong và Giang Vũ Nghênh tới thăm anh."
Diêu Hi đành phải khẽ động khóe miệng cười cười, hai mắt vô thần mở miệng: "Các người tới rồi sao, cứ tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi."
Giang Vũ Nghênh ý thức được Diêu Hi không thích hợp, từ sau khi cô và Khâu Diệc Phong bước vào, Diêu Hi vẫn luôn không nhìn bọn họ, hiện giờ nói chuyện, đôi mắt cũng không chuyển qua tới.
Cô vội hỏi: "Đây là làm sao vậy? Đôi mắt xảy ra chuyện gì sao?"
Dư Hoàn vẫn chăm chú gọt táo, nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Ngược lại, Na Tân lần đầu tiên thở dài giải thích với Giang Vũ Nghênh: "Diêu tổng bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, dẫn đến chèn ép dây thần kinh thị giác và gây mù.
Hiện nay công ty có rất nhiều việc, tên họ Ôn kia còn không có ý tốt, tình cảnh hiện tại của Diêu tổng rất gian nan."
Giang Vũ Nghênh vừa nghe lời này, hai mắt trợn tròn, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói nhỏ: "Nếu là như vậy, cổ phần của anh Diêu ở công ty có thể có vấn đề hay không? Tên Ôn Hoa Luân kia, liệu có nhân cơ hội chiếm vị trí của anh Diêu hay không?
Na Tân nửa híp mắt nhìn cô một cái, không hé răng.
Dư Hoàn nhẹ a một tiếng, không âm không dương nói: "Nghe có vẻ, cô Giang so với hai vợ chồng chúng tôi còn để ý cổ phần của Hoa Trọng TV hơn thì phải?"
Giang Vũ Nghênh lộ vẻ xấu hổ, vừa muốn mở miệng, Dư Hoàn liền cả cơ hội giải thích cũng không cho.
Ánh mắt sắc bén của cô đảo qua Khâu Diệc Phong, lại chuyển hướng về phía Giang Vũ Nghênh, mở miệng gằn từng chữ chất vấn: "Chồng tôi đã trở nên thế này, cô nói các người là bạn bè, không quan tâm thương tích cảu anh ấy mà chỉ quan tâm đến tài sản thôi sao? Tôi thế nào cũng không hiểu, cổ phần của Hoa Trọng TV, cùng cô Giang có nửa xu quan hệ sao?".
Danh Sách Chương: