• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc dù Diệp Nhất Luân hi vọng người chồng này của Dư Hoàn nhanh chóng biến mất, nhưng anh cũng thông qua rất nhiều người dò hỏi một chút tình huống của Diêu Hi.
Cho ra kết luận chính là, không chết được, thương thế có chút nghiêm trọng, rất biết giày vò người khác.
Đặc biệt là đôi mắt không nhìn được nữa, càng cần người chăm sóc.
Nếu là như thế, với tính cách lương thiện của Dư Hoàn, chắc chắn còn muốn chăm sóc anh ta trong khoảng thời gian dài.
Diệp Nhất Luân trái lo phải nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp.

Anh tìm người giúp chồng Dư Hoàn chữa trị đôi mắt, để Diêu Hi nhanh khỏe lại.

Như vậy Dư Hoàn có thể dư ra thời gian, không cần bận như thế.
Đợi cô có thời gian rồi, Diệp Nhất Luân mới có cơ hội cùng cô đơn độc hẹn hò.
Chỉ là, lời này của Diệp Nhất Luân vừa nói ra, Diêu Hi bên kia theo bản năng liền túm chặt lấy chăn, anh thừa dịp người khác không chú ý, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Na Tân, chỉ có một chữ: "Gấp"
Dư Hoàn thận trọng, cô không trực tiếp tiếp nhận ý tốt của Diệp Nhất Luân.
Bởi vì theo cốt truyện trong sách, sau khi Diêu Hi bị mù do biến cố kia, anh đã tìm một vài chuyên gia kết hợp cùng chữa trị cho đôi mắt của mình, trên thực tế chính bản thân anh còn để bụng hơn bất kì người nào.
Cho nên trước mắt, thứ Diêu Hi cần không phải chuyên gia, anh phải được quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, suy cho cùng trong não anh vẫn còn tụ máu.
Diệp Nhất Luân và Diêu Hi không hề quen biết nhau trước đây.

Anh ta đột nhiên quan tâm như thế, chắc chắn là vì Dư Hoàn.
Trong lòng Dư Hoàn hiểu rõ điều này, đành phải uyển chuyển cự tuyệt: "Là như vầy, tôi không có ý mạo phạm, bây giờ chồng tôi không đơn giản có vấn đề về mắt, anh ấy còn có thương tích ở đầu, vẫn cần quan sát thêm."
Nghe Dư Hoàn nói vậy, Diêu Hi ở bên cạnh lặng lẽ thở ra.
Diệp Nhất Luân dừng một chút, ngay sau đó cũng cười: "Không sao, tôi cũng có quen biết chuyên gia về não, hôm nay qua đây là để xem một chút tình hình.

Suy cho cùng nhiều người nhiều sức, tìm ra vấn đề mấu chốt, cũng làm cho chồng em mau chóng khỏe lên."
Thoạt nhìn Diệp Nhất Luân cực kì thành khẩn, nghĩ cho Diêu Hi về mọi mặt.


Nhưng lúc này trong lòng Diêu Hi lại đang chửi má nó, thậm chí anh lần nữa cảm thấy, cho rằng tên Diệp Nhất Luân này đang giả heo ăn thịt hổ, cố ý gài anh.
Lúc Dư Hoàn còn đang do dự, Khâu Diệc Phong lại nói móc Diệp Nhất Luân: "Thôi đi, tâm tư của cậu với Dư Hoàn không phải ngày một ngày hai.

Tôi căn bản không tin, cậu sẽ hảo tâm giúp đỡ chồng của Dư Hoàn.

Hơn nữa, bệnh viện không có bác sĩ sao? Bên cạnh Diêu Hi không có chuyên gia sao? Còn không biết xẩu hổ dùng người cậu mang qua đây? Nếu cậu tới đây làm người ta ghê tởm, cảm phiền cậu mau cút, ở đây không chào đón cậu."
Khâu Diệc Phong và Diệp Nhất Luân đã kết thù từ một năm rưỡi trước.

Lúc đó, Diệp Nhất Luân theo đuổi Dư Hoàn gần nửa năm không được, kết quả bị Khâu Diệc Phong dùng chút thủ đoạn nẫng mất.
Diệp Nhất Luân tức giận cực kì, còn cố ý tới cửa tìm Khâu Diệc Phong, chất vấn anh ta có phải đã thêm thứ gì vào rượu hay không.
Diệp Nhất Luân vốn ngàn chén không say, đừng nói đến ly cooktail kia, cho dù có uống Mao Đài cũng không sợ.
Kết quả đến chỗ Khâu Diệc Phong, một ly anh liền gục.
Không chỉ như thế, Diệp Nhất Luân còn phải nhập viện vì ngộ độc cồn do ly rượu kia của Khâu Diệc Phong.
Lúc đó Khâu Diệc Phong vẫn còn là một người nghiệp dư, thuê một căn nhà ở một khu dân cư xập xệ, cho nên Diệp Nhất Luân tìm thấy địa chỉ của anh ta rất dễ dàng.
Diệp Nhất Luân mang theo người khí thế bừng bừng tới cửa, Khâu Diệc Phong lúc đó vô cùng sợ hãi.
Anh ta giả vờ bình tĩnh, sau lưng lại lén lút gửi tin nhắn cầu cứu Dư Hoàn.
Hiện trường lúc ấy, Diệp Nhất Luân theo sau là sáu vệ sĩ, Khâu Diệc Phong chỉ có một mình.
Dù cho người của Diệp Nhất Luân không động thủ, lấy trình độ giữ gìn của Dư Hoàn đối với Khâu Diệc Phong, cũng cho rằng Diệp Nhất Luân tìm tới gây rắc rối.
Xong chuyện, vô luận Diệp Nhất Luân giải thích với Dư Hoàn thế nào, Dư Hoàn đều không đồng ý gặp anh nữa.
Diệp Nhất Luân tức điên rồi, anh chưa từng nghĩ tới, một người đàn ông lại có thể tâm cơ như thế.

Trong trận chiến với Khâu Diệc Phong, anh đã bị đánh bại hoàn toàn.
Sau này, dù Diệp Nhất Luân nhờ người giải thích cho Bặc Mạn tình huống lúc ấy, nhưng ý của Bặc Mạn lại là, bất luận anh nói có phải sự thật hay không, tình ý của Dư Hoàn dành cho Khâu Diệc Phong là thật.
Cho là nguyên chủ biết Khâu Diệc Phong vì theo đuổi cô ấy mà dùng chút thủ đoạn, cô ấy nhất định cũng sẽ vui vẻ.


Bởi vì cô ấy cảm thấy, Khâu Diệc Phong làm vậy bởi vì thích cô.
Phụ nữ khi rơi vào tình yêu đều không nghe vào khuyên bảo của bất kì ai.
Cuối cùng Diệp Nhất Luân thương tâm trở về Mĩ, trước khi đi còn cùng Bặc Mạn trao đổi số điện thoại.
Anh nói với Bặc Mạn: "Tôi biết, chuyện tình cảm của Dư Hoàn tôi không can thiệp được.

Nhưng tôi hi vọng cô thời thời khắc khắc ở cạnh nhắc nhở cô ấy, Khâu Diệc Phong không phải người tốt.

Cậu ta không đủ rộng rãi, không đủ thành thật, cảm tình của cậu ta đối với Dư Hoàn đều có mục đích cả."
Bặc Mạn bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng tiễn Diệp Nhất Luân rời đi.
Một năm rưỡi qua, Diệp Nhất Luân quay về Trung Quốc một lần, lúc đó Khâu Diệc Phong và Dư Hoàn còn đang mặn nồng.
Anh chỉ mong được cùng Dư Hoàn ăn bữa cơm sau khi event kết thúc, lại bị Dư Hoàn vô tình mà từ chối.
Dư Hoàn nói với anh, bạn trai cô sẽ không vui nếu cô đơn độc dùng bữa với anh.

Diệp Nhất Luân không biết làm sao, đành phải đi tìm Khâu Diệc Phong trước khi bay về Mĩ.

Thậm chí anh còn uy hiếp đe dọa, cảnh cáo Khâu Diệc Phong nhất định phải đối xử tốt với Dư Hoàn.
Vì vậy, giữa Khâu Diệc Phong và Diệp Nhất Luân xem như đã kết thù từ lâu.

Cho dù Diệp Nhất Luân có ở nước ngoài, bạn bè quen biết của anh nếu gặp phải Khâu Diệc Phong, cũng sẽ không quá khách khí với cậu ta.
Ngay cả bây giờ Khâu Diệc Phong có ngồi trên xe lăn, nếu anh tìm được cơ hội nói móc đả kích đối phương, nhất định sẽ không bỏ qua.
Diệp Nhất Luân biết luận về tâm cơ, anh chơi không lại Khâu Diệc Phong.
Dù cho vừa rồi Khâu Diệc Phong có nói gì đi chăng nữa, anh chỉ nhìn Dư Hoàn với vẻ mặt thành khẩn, tha thiết mở miệng: "Đương nhiên, em có thể cự tuyệt ý tốt của tôi.


Tôi chỉ mong em biết, tôi tới đây là để giúp đỡ.

Nếu em và chồng em sau này có bất cứ chuyện gì cần trợ giúp đều có thể đến tìm tôi.

Dư Hoàn, mặc kệ em có thừa nhận hay không, tôi chính là bạn bè tốt nhất của em."
Khâu Diệc Phong cười nhạt một tiếng: "Được rồi, giữa nam nữ có cái rắm gì mà tình bạn thuần khiết? Chút tâm tư đó của cậu với Dư Hoàn, ngay cả *võng hữu còn biết.

Tuỳ tiện lên mạng tra một chút, thông cáo năm đó vẫn còn.

Đừng lấy danh nghĩa bạn bè ra làm cái cớ."
(***cư dân mạng)
Diệp Nhất Luân rốt cuộc nhịn không nổi nữa, anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Khâu Diệc Phong âm trầm đến cực điểm: "Tôi cảm thấy, không chen vào khi người khác đang nói chuyện là phép lịch sự tối thiểu của con người.

Mà cậu, hiển nhiên không hiểu những lễ nghi này thì phải."
Khâu Diệc Phong bị anh dạy cho một bài học, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Đôi tay vốn đang căng thẳng của Diêu Hi cũng vì Diệp Nhất Luân và Khâu Diệc Phong lời qua tiếng lại một hồi mà thả lỏng.
Lúc này, chuyên gia bên cạnh Diệp Nhất Luân đột ngột lên tiếng: "Không thì thế này đi, tôi sẽ khám mắt cho anh Diêu trước, chỉ là nhìn đơn giản thôi, cần thiết bị gì, chẩn đoán và điều trị như thế nào, hôm nay tôi không có biện pháp đưa ra phương án trị liệu chính xác."
Nói xong, chuyên gia đột nhiên hướng về phía Dư Hoàn hỏi: "Cô Dư, cô cảm thấy thế này ổn chứ?"
Không đợi Dư Hoàn tỏ thái độ, liền bị Na Tân xuất hiện ngoài cửa thở hồng hộc cắt ngang, giương giọng nói: "Không được!"
Ánh mắt của mọi người đều chuyển đến trên người Na Tân, anh chỉnh lại cổ áo, trực tiếp vọt vào phòng bệnh đi tới bên người Diêu Hi: "Mắt của ông chủ tôi không hề có bất cứ vấn đề gì, lý do mù lòa là do tụ máu đông trong não chèn ép dây thần kinh thị giác, bác sĩ nói cần phải quan sát thêm một khoảng thời gian, không phải chữa không được, mà là vấn đề thời gian.

Tấm lòng của ngài tôi xin nhận, cũng không cần thăm dò nữa."
Nói xong, Na Tân hướng về phía vệ sĩ ở cửa quở mắng: "Các cậu làm việc kiểu gì vậy? Trước khi đi tôi đã phân phó rồi không phải sao? Người không liên quan không thể vào phòng bệnh.

Bây giờ chỗ này ầm ĩ đến lộn xộn, hết người này đến người khác, làm phiền đến ông chủ nghỉ ngơi."
Một vệ sĩ mở miệng giải thích: "Không phải, người này có quen biết với phu nhân, cho nên..."
Na Tân tức giận khiển trách: "Còn dám giảo biện!"
Mấy vệ sĩ lập tức cúi đầu nhận sai.
Na Tân nháo đến như vậy, sắc mặt của Dư Hoàn cũng không dễ nhìn.

Dư Hoàn lập tức đi tới cửa, đến cạnh Na Tân thấp giọng nói: "Thật có lỗi, là lỗi của tôi, tôi không có ngăn cản."
Diệp Nhất Luân hơi hơi nhíu mày, anh không quá thích Na Tân, càng không thích Dư Hoàn như thế này.
Na Tân nghe được, vội vàng cúi đầu kính cẩn mở miệng: "Không không không, tôi biết phu nhân thường ngày vất vả, đây đều là lỗi của bọn họ."
Diêu Hi sợ Dư Hoàn nghĩ nhiều, cũng nhanh chóng mở miệng: "Bà xã, Na Tân là vì muốn tốt cho anh, không liên quan gì đến em."
Dư Hoàn không biết nên nói gì, cô cứ cảm thấy Na Tân và Diêu Hi vừa rồi giống như đang trách cứ cô.
Hơn nữa tâm tư của vai ác luôn khó có thể hiểu được, hiện tại sắc mặt của Dư Hoàn hiện tại cũng không dễ nhìn lắm.
Diệp Nhất Luân nhìn ra Dư Hoàn xấu hổ, anh có chút đau lòng, đơn giản trực tiếp chặn ở trước mặt Dư Hoàn, nói với Na Tân: "Tôi có ý tốt tới hỗ trợ, cậu làm như thế, ầm ĩ một hồi, không phải là làm cho Dư Hoàn xấu hổ sao? Ngoài miệng cậu kêu phu nhân, cung cung kính kính, trên thực tế không để Dư Hoàn vào mắt phải không?"
Na Tân nhíu mày nhìn về phía Diệp Nhất Luân, sắc mặt rất kém.
Diêu Hi càng thêm tức giận, anh thực sự cảm thấy tên Diệp Nhất Luân này vừa ồn ào vừa phiền phức.
Na Tân chỉnh chỉnh cổ áo, trực tiếp đối mặt với Diệp Nhất Luân: Phu nhân trước sau đều là phu nhân, tôi trước nay đối với phu nhân tôn trọng, điểm này, cô ấy cũng nhìn thấy được.

Anh là người ngoài, không cần nhúng tay vào bệnh tình của ông chủ tôi, cũng không cần nhúng tay vào việc nhà của anh ấy."
Khâu Diệc Phong lúc này tâm tình cực tốt, anh cười thầm một tiếng.

Anh đã sớm nhìn Diệp Nhất Luân không vừa mắt, trận xả giận vừa nãy của Na Tân, quả thực sướng ngây người.
Tên Diệp Nhất Luân này, ỷ vào gia thế tốt, trước nay đều khinh thường anh.

Hiện giờ có thể làm cậu ta ăn mệt, trong lòng Khâu Diệc Phong sảng khoái vô cùng.
Giờ phút này, Khâu Diệc Phong thậm chí không chút che dấu cảm xúc của chính mình.

Anh phụt cười, xoay người hướng về phía Diêu Hi mở miệng: "Diêu Hi, tôi trở về phòng bệnh trước, ngày khác lại đến thăm cậu.

Nếu cậu muốn nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy nữa."
Nói xong lời này, Khâu Diệc Phong còn giống như khiêu khích liếc xéo Diệp Nhất Luân một cái.
Sắc mặt Diệp Nhất Luân cực kì khó coi, tất nhiên, phân nửa nguyên nhân trong này là vì Dư Hoàn! Anh thực sự không thể hiểu được, với điều kiện của Dư Hoàn, tại sao lại phải cùng huynh đệ của Khâu Diệc Phong dây dưa không rõ!
Hơn nữa bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Khâu Diệc Phong, càng làm cho Diệp Nhất Luân tức hơn!
Ai biết, ý cười ở khóe miệng của Khâu Diệc Phong còn chưa tan đi, Na Tân liền hướng về phía Khâu Diệc Phong lạnh như băng mở miệng: "Anh Khâu, nếu ông chủ của chúng tôi muốn nghỉ ngơi, anh tốt nhất không cần qua đây thăm nữa!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK