Trong lúc chờ Tiểu Nhất thu thập thông tin của mảnh vỡ, Tề Linh Tây quan sát căn phòng của mình một lượt.
Cũng là “phong cách cổ điển”, nhưng so với phòng ngủ của thiếu niên tóc đen thì có thể nói là một trời một vực. Khoan nhắc đến những vật trang trí xa xỉ, chỉ riêng những thứ đồ gia dụng cơ bản nhất mà nơi này cũng vô cùng thiếu thốn.
Không khí nồng mùi mốc meo ẩm thấp, gió lùa cửa sổ nghe kẽo kẹt. Trong phòng chỉ vỏn vẹn một giường, một bàn và một cái ghế khập khiễng. Sàn gỗ bẩn thỉu với những vết nứt toác, khiến người nhìn không khỏi nghi ngờ chỉ cần mình giẫm thêm vài cái là nó sẽ sụp xuống.
Trên bàn đặt một quyển sách dày cộp, Tề Linh Tây tiện tay cầm lên đọc —— Lịch sử văn minh Nhân tộc.
Tề Linh Tây có trí nhớ siêu quần, anh chẳng tốn mấy giây đã nhớ ra câu nói của nhóc mập: “Viện trưởng điên rồi đúng không, vậy mà lại để một Nhân tộc làm thầy giáo cho chúng ta…”
Chẳng lẽ anh chính là thầy giáo Nhân tộc đó?
Ừm, đãi ngộ cho giáo viên của nơi này cần phải cải thiện nhiều.
Tề Linh Tây tiện tay lật xem quyển Lịch sử văn minh Nhân tộc dày cỡ hai quyển từ điển Anh – Hán[1] bản to, sau đó anh nắm được khá nhiều trọng điểm.
Chú Thích [1]
Nhân tộc đã xuất hiện từ mấy triệu năm trước, nhưng chính thức có “văn minh” chỉ trong khoảng mười nghìn năm trở lại đây, từ được dùng trong sách là “khai trí”.
Dù đã có “trí tuệ”, nhưng ở thế giới này Nhân tộc vẫn là một đại từ cấp thấp. Bởi vì cơ thể họ yếu ớt, tuổi thọ lại ngắn, không thể liên kết với các nguyên tố nên chỉ có thể sống tạm bợ nhờ nịnh nọt và xảo trá.
Lịch sử văn minh suốt mười nghìn năm không đơn giản đến mức một quyển sách có thể tường thuật toàn bộ, nhưng sau khi nhanh chóng đọc qua một lượt, chí ít Tề Linh Tây cũng hiểu rõ bối cảnh của Nhân tộc. Còn việc rốt cuộc thế giới này là như thế nào, Nhân tộc “thấp hèn” chẳng khác gì con kiến dưới đất, anh không có cửa tìm hiểu.
“Chủ nhân, đã thu thập xong thông tin.”
Tề Linh Tây đóng sách rồi ngồi xuống cái ghế khập khiễng: “Nói.”
Tiểu Nhất không giảng giải bằng lời nói, cũng không chiếu hình ảnh đơn giản mà chọn cách trực tiếp nhất là truyền thẳng vào não, giống hệt như gửi tập tin bằng cách viết số liệu vào đầu Tề Linh Tây, giúp anh nắm được thông tin tỉ mỉ và đầy đủ nhất trong thời gian ngắn nhất.
Kỳ Dực là Chủ thần của mảnh vỡ này. Khác với tưởng tượng của Tề Linh Tây, Kỳ Dực không đóng vai trò Thượng Đế ngự trị trên đỉnh mà là không ngừng luân hồi trong thế giới này —— tạm thời hình dung bằng “luân hồi” vậy —— Hắn là sự tồn tại vĩnh sinh bất diệt nhưng từng trải qua cả sống và chết, hắn tồn tại ở khắp mọi nơi nhưng cũng sẽ dừng chân trong một khoảng thời gian nào đó.
Còn về việc rốt cuộc Kỳ Dực hiện tại đang ở đâu, Tiểu Nhất không thể thu thập được những thông tin mấu chốt kiểu này.
Về thế giới này thì đúng như Tề Linh Tây suy đoán, nó là một “thế giới pháp thuật”.
Ở nơi này, nguyên tố có linh, mà những chủng tộc có thể cảm nhận nguyên tố được gọi là Thánh tộc, là đỉnh của chuỗi thức ăn. Trong mắt Thánh tộc, những chủng tộc còn lại chẳng khác gì gia súc.
Tạm thời Thánh tộc chỉ có ba: Huyết tộc, Thể tộc và Linh tộc.
Nghe nói thủy tổ của ba chủng tộc này lần lượt được sinh ra từ máu, cơ thể và tinh thần của Thần Sáng Thế, vậy nên họ mới có được thần lực cảm nhận nguyên tố, mới là chúa tể thống trị thế giới này.
Họ là hậu duệ của Thần, vừa sinh ra đã được thiên vị.
Ba chủng tộc này đều có những nét đặc trưng rõ ràng, rất dễ phân biệt. Có thể mấy cậu trai to xác Tề Linh Tây gặp lúc trước chính là các đại thiếu gia của Huyết tộc.
Huyết tộc lấy máu mà sống, từ lúc sinh ra họ đã có khả năng cảm nhận nguyên tố mạnh hơn hai tộc còn lại. Nhờ vào điểm này, Huyết tộc đã nắm quyền chủ đạo suốt hàng trăm nghìn năm. Họ cho rằng mình mới là truyền thừa duy nhất của Thần Sáng Thế, rằng mình mới là sự tồn tại cao quý nhất thế gian, vậy nên họ trời sinh kiêu căng, không để ai vào mắt.
Thể tộc có cơ thể vô cùng mạnh mẽ, dù nam hay nữ đều là cao thủ cận chiến, khả năng cảm nhận nguyên tố của họ kém hơn một chút, nhưng cơ thể đao thương bất nhập đã đủ để họ bảo vệ bản thân khỏi mọi tai nạn. Trong cuộc chiến Hoa hồng Máu một trăm nghìn năm trước, Thể tộc đánh tan trận pháp Vạn Huyết mà Huyết tộc lấy làm kiêu ngạo, sau đó cướp được quyền thống trị suốt bảy nghìn năm.
Linh tộc sinh ra từ tinh thần của Thần Sáng Thế, đúng ra họ mới là sự tồn tại gần với Thần nhất, nhưng cơ thể yếu ớt của họ không thể gánh vác nổi tinh thần mạnh mẽ. Tri thức dồi dào không ngừng tích lũy trong huyết mạch từ thuở mới ra đời đã chèn ép những năng lực khác của họ. Linh tộc có thể sống hàng trăm triệu năm giữa Huyết tộc và Thể tộc mà không suy tàn, tất cả đều nhờ vào trí tuệ bao la Thần Sáng Thế để lại.
Bên cạnh ba chủng tộc này vẫn còn mấy chục chủng tộc khác, Nhân tộc chỉ là một trong số đó, thậm chí còn là sự tồn tại thuộc nhóm thấp hèn nhất. Do tuổi thọ của Nhân tộc quá ngắn nên trước mặt Thánh tộc phải ba – bốn trăm tuổi mới thành niên, cuộc đời của họ mỏng manh như phù du[2].
Chú Thích [2]
Trùng hợp thay, thân phận của Tề Linh Tây chính là Nhân tộc thấp hèn xuống tận đất bụi mà không rõ vì sao.
Ừm… Giám đốc Tề đánh giá bản chất qua hiện tượng: đã ngờ rằng Tề Dịch chán ghét con người, nhưng không ngờ hắn chán ghét đến mức này.
Trong số thông tin Tiểu Nhất thu thập được, lượng thông tin về Tề Linh Tây là nhiều nhất. Cơ thể này của anh không có họ, chỉ có một cái tên điệp từ —— Tây Tây.
Đừng hỏi, hỏi nữa Giám đốc Tề sẽ ha ha cười lạnh.
Tên không phải là Tề Linh Tây thì cũng thôi, nhưng thiết lập tính cách của người này cũng nát bấy.
Có thể nói Nhân tộc Tây Tây là loại người Tề Linh Tây không thể hiểu nổi nhất: ngu xuẩn, nhu nhược, bất tài, hơn nữa còn không có lòng cầu tiến.
Sinh ra ở tầng đáy của xã hội, bản thân đã mất quyền chủ động còn suốt ngày u u mê mê mặc người điều khiển.
Nực cười hơn nữa là lý do khiến cậu ta xuất hiện trên giường thiếu niên tóc đen trong tư thế như vậy, tất cả đều bắt nguồn từ sự ngu xuẩn và lòng tham của chính cậu ta.
Dù nằm mơ Nhân tộc Tây Tây cũng không ngờ mình có thể đến dạy ở Học viện hàng đầu nơi Tam Thánh tộc tụ họp. Trước khi tới cậu ta bứt rứt bất an, sau khi tới lại càng khủng hoảng sợ hãi. Nhân tộc vốn bị coi thường, cậu ta lại nhát gan như vậy nên không thể tránh khỏi việc bị ghét bỏ.
Trong Học viện, địa vị của Nhân tộc vô cùng hèn mọn, vậy mà chỉ vì lời xúi bẩy của một Mị Tinh, cậu ta lại dám nảy ra suy nghĩ không đứng đắn.
Mị Tinh kia nói với cậu ta: “Chỉ cần được thiếu gia Huyết tộc để lại một dấu răng là sẽ không còn ai dám bắt nạt cậu nữa.”
Nhân tộc Tây Tây động lòng: “Bị, bị hút máu ấy à?”
Trong mắt Mị Tinh lóe lên một tia ghê tởm, nhưng gã vẫn vừa dỗ dành vừa lừa gạt cậu ta: “Đúng là chưa chắc họ sẽ muốn một Nhân tộc làm Huyết nô, nhưng trông cậu đẹp thế này, nếu chủ động hơn một chút thì có khi… hiểu không?”
Thế mà Nhân tộc Tây Tây hiểu thật.
Mị Tinh: “Yên tâm, chỉ một dấu răng thôi mà. Mấy vị đại nhân ấy sẽ không so đo chuyện này đâu, nhưng đối với cậu thì nó là vận may lớn lắm đấy.”
Mị Tinh lại nói: “Cậu đã ký khế ước cả đời rồi, mà cậu cũng không muốn ở trong căn phòng nát này cả đời đúng không? Nơi này là Học viện Quang Huy đấy, là nơi tụ tập toàn bộ con cưng của trời trên toàn thế giới, nếu cậu có thể lọt vào mắt xanh của họ thì mấy chục năm sau này chỉ toàn vinh hoa phú quý mà thôi.”
Thiếu niên Nhân tộc ngu ngốc động lòng rồi trở thành viên đá dò đường cho kẻ khác —— giúp cậu ta đứng vững gót chân ở nơi này là giả, dùng cậu ta để thăm dò giới hạn của các thiếu gia mới là thật. Toan tính của Mị Tinh kia vừa cẩu thả vừa vụng về, cũng chỉ lừa được đồ ngu mà thôi.
Xem xong mấy chuyện này, Tề Linh Tây gọi: “Tiểu Nhất.”
Tiểu Nhất: “Mời chủ nhân ra lệnh.”
Tề Linh Tây: “Làm sao mới có thể giúp mi lên cấp?”
Tiểu Nhất: “Tiếp cận Chủ thần Nhất, thỏa mãn các nhu cầu khác nhau của anh ta để nhận điểm kinh nghiệm.”
Tề Linh Tây: “Được.”
Hiển nhiên Tiểu Nhất đã bị Tề Dịch kích hoạt thành một bé tò mò: “Chủ nhân, giờ chúng ta đi tìm Kỳ Dực ạ?”
Tề Linh Tây: “Không vội.”
Tiểu Nhất: “Ò…”
Tề Linh Tây đánh giá bản thân qua cửa sổ thủy tinh mờ bụi: “Một mét bảy hai, bốn mươi bảy ký, cơ thể yếu ớt, đầu óc ngu muội, học thức nông cạn, địa vị thấp kém… Người như vậy dựa vào đâu để được người khác thích.”
Tạm thời gạt việc yêu đương sang một bên, trước tiên anh phải làm chính mình đã.
Cơ thể này, cảnh ngộ này, Tề Linh Tây không thể chịu đựng thêm dù chỉ một chút.
Nhân tộc thì sao?
Vẫn cứ là bố của mi đấy thôi.
Kẹt một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra. Một chàng trai xinh đẹp xuất hiện bên khung cửa, vai và eo gã để trần, đôi chân dài được bọc trong quần bó sát và bốt da, còn có một cái đuôi nhỏ dài như rắn lục đang phóng đãng vểnh lên sau lưng.
Tề Linh Tây chưa gặp gã bao giờ, nhưng anh biết gã là ai.
Là Mị Tinh tên Seril đã xúi Tây Tây trèo lên giường thiếu gia Huyết tộc.
Seril vốn không nghĩ rằng Nhân tộc ngu xuẩn này còn có thể trở về. Vừa nhìn thấy anh gã đã đần người ra. Sau khi nhìn rõ bộ đồng phục Huyết viện trên người anh, trong mắt Seril hiện lên vẻ đố kỵ không thể che giấu, giọng gã cũng chói tai: “Tiểu Tây Tây, thế này là cậu… là cậu…”
Tề Linh Tây không chút cảm xúc nhìn gã, sau đó anh dùng giọng lạnh nhạt nói ra một câu khiến Mị Tinh phát điên vì ghen ghét: “Cách của cậu tốt thật, thiếu gia Huyết viện rất độ lượng với người khác.”
Seril: “………………………”
Mắt gã tràn ngập vẻ không thể tin nổi, đầy đầu là câu nói hoang đường đến cùng cực kia.
Thiếu gia Huyết tộc…
Rất, độ, lượng, với, người, khác?
Là bản thân gã điên rồi, hay thằng ngu này điên rồi?
Tề Linh Tây kéo cổ áo đồng phục để lộ dấu răng nhàn nhạt trên cổ.
Seril hít ngược vào: “Cậu cậu cậu…”
Tề Linh Tây cố tình nói: “Đúng là không cần bị hút máu…”
Seril không vờ vịt tiếp được nữa, gã liên thanh chất vấn: “Vị đại nhân kia làm với cậu rồi?”
Tề Linh Tây: “……”
Đầy mặt Seril là vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Thế mà cậu, thế mà cậu lại có thể dụ dỗ được vị đại nhân kia!”
Hiển nhiên chủ đề này không phải thứ Tề Linh Tây muốn, một trong những quy tắc cơ bản khi yêu đương là giữ mình trong sạch.
Tề Linh Tây không hề muốn nhập nhằng không rõ với người khác, điều đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ thực thi nhiệm vụ.
“Không có.”
“Sao có thể?!”
Sao có thể?
À thì, để chuyện này trở thành ván đã đóng thuyền, không lộ sơ hở, không lưu họa ngầm, Tề Linh Tây nghĩ đến dáng vẻ ấu trĩ tự cao tự đại của thiếu niên tóc đen rồi chậm rãi nói: “Tôi đã cố hết sức rồi, nhưng hình như cậu ta… không được.”
Xin lỗi “người không liên quan”.
Chỉ trách số của cậu quá đen, mà Tề Tây Tây lại đang cần sự trong sạch.
- End chapter 12-