Trừ Tề Dịch, không ai có khả năng khiến Tề Linh Tây hoài nghi đời người.
Tề Dịch không hổ là kỳ dị, đặt tên chuẩn lắm.
Nếu Tiểu Nhất có hai mắt thì lúc này đã run thành hai vũng nước nhỏ rồi:【Dừng dừng dừng! Mau dừng lại! 】
Nghe vẻ độ hảo cảm đã giảm xuống âm 109 lại theo đà giảm tiếp, Tề Linh Tây bình tĩnh tự hỏi ——
Vì sao?
Rốt cuộc là đã chọc hắn ở đâu?
Hắn không thích kiểu quần áo này à?
Dốc lòng chăm chút lại khiến người chán ghét?
Hoặc căn bản là hắn không thích con người anh?
Ha ha, viết anh vào mã nguồn đã nói đâu rồi?
Quân AI lừa đảo.
Tề Linh Tây không biết dáng vẻ khi anh lạnh mặt dựa vào quầy bar càng thêm quyến rũ.
Nhân tộc mềm yếu mỏng manh trong bộ trang phục mị hoặc, xinh đẹp như cánh mai đẫm tuyết đầu đông, cộng thêm khí chất lạnh băng xa cách này khiến kẻ khác chỉ muốn chà đạp anh, xé nát anh, độc chiếm anh…
Đúng vậy…
Độc chiếm.
Anh chỉ ngồi đó đã hấp dẫn vô số người, vô số người muốn chiếm anh làm của riêng.
Cuối cùng cũng có kẻ không nhịn được nữa, một Huyết tộc trong bộ lễ phục màu xanh cô-ban đi tới: “Giáo sư Tây Tây.”
Trong đầu Tề Linh Tây chỉ có độ hảo cảm đang âm điểm nên anh chẳng còn tâm tư nào nhìn đến gã.
Rõ là vị Huyết tộc này có thân phận không thấp, nhưng lúc này gã đang say mê anh nên vui lòng dỗ dành: “Hôm nay thầy thật đẹp, tôi có thể…”
Tề Linh Tây đứng dậy.
Mắt Huyết tộc sáng ngời, suýt nữa gã đã chộp lấy cổ tay trắng muốt của anh.
Nhưng Tề Linh Tây vốn chẳng hề để ý tới gã, anh đi thẳng lên cầu thang đằng trước.
Trong đầu anh đã có bản đồ địa hình của Lễ đường Hoa Hồng do Tiểu Nhất chuẩn bị. Tề Linh Tây chắc chắn Kỳ Dực đang ở đây, nhưng với thân phận của mình, hắn sẽ không đứng dưới sàn nhảy tầng một, vậy thì chỉ có thể ở phòng riêng trên tầng hai thôi.
Có năm phòng riêng, vị trí tốt nhất nằm ở chính giữa.
Tiểu Nhất hoảng hốt:【Cứ tùy tiện đi lên thế này liệu có bị trừ thảm hơn không…】
Tề Linh Tây:【Thể nào chả bị trừ, chẳng thà trừ ngay trước mặt.】
Tiểu Nhất:【……】
Nó cứ cảm thấy sau khi rời khỏi thế giới này, Chủ thần tiên sinh sẽ bị chủ nhân đạp xuống giường!
Tề Linh Tây vốn không để ý tới Huyết tộc bên cạnh, thái độ không để ai vào mắt này của anh đã hoàn toàn chọc giận gã. Ban đầu gã còn định cho anh mặt mũi bằng cách dỗ dành, nhưng giờ kiên nhẫn đã mất sạch. Gã chộp lấy cổ tay anh rồi nhe hàm răng sắc nhọn: “Giả vờ thanh cao nỗi gì! Chẳng phải mi tới đây để tìm chủ sao, ta muốn mi.”
Lời vừa dứt, răng nanh đã ghé vào cái cổ đang tỏa hương thơm ngọt quyến rũ.
Bấy giờ Tề Linh Tây mới để ý tới Huyết tộc bên cạnh. Anh nhíu mày định đánh trả… ừm… kể ra cũng không vội, chẳng lẽ Tề Dịch lại thật sự để anh bị cắn một phát sao?
Ngó lơ tiếng cảnh báo liên hồi của Tiểu Nhất, Tề Linh Tây đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Trong chớp mắt, khi răng nanh sắc nhọn chỉ còn cách làn da mềm mại kia một li, một tiếng kêu thảm vang lên, gã Huyết tộc kia đã bị đá văng.
Sàn nhảy ồn ã rơi vào sự yên lặng đáng sợ. Tất cả Huyết tộc cứng đờ quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ khó bề tin nổi.
Trước quầy bar mờ tối được bao quanh bởi hoa hồng sắc máu, Nhân tộc xinh đẹp tì nửa khuỷu tay lên mặt quầy, quần áo mỏng như tuyết phác họa vóc dáng hoàn mỹ không tì vết, những lọn tóc đen buông lơi quanh cổ, mắt mày lạnh nhạt. Rành là mềm yếu hệt như một vốc tuyết mỏng trên đỉnh núi mà lại xa xôi như vầng trăng sáng nơi chân trời.
Thoạt đầu Huyết tộc vừa ngã sang một bên nổi giận đùng đùng, nhưng sau khi nhìn rõ kẻ đang trùm lên người Nhân tộc, sắc mặt gã trắng nhợt rồi im bặt.
Kỳ Dực cao hơn Tề Linh Tây chừng một tấc rưỡi. Tuy hắn chưa cử hành Lễ thành niên nhưng sớm đã có cảm giác áp bức của Huyết tộc trưởng thành, đặc biệt là góc độ từ trên cao nhìn xuống này càng khiến đối phương hít thở khó khăn.
Hắn cụp mắt, mái tóc đen dợn sóng lấp lánh ánh sáng, đôi mắt đen sâu thẳm lập lòe sắc đỏ, sống mũi cao thẳng thu hút, giữa kẽ môi mím chặt thấp thoáng hàm răng sắc nhọn.
Cơn giận dữ của Huyết tộc có địa vị cao chấn động cả Lễ đường Hoa Hồng.
Nhưng Nhân tộc bị hắn bóp cổ lại nhếch khóe môi thành một nụ cười nhàn nhạt —— sắc đỏ tươi điểm trên nền tuyết trắng, rực rỡ hơn cả hoa hồng.
Tâm trạng Tề Linh Tây rất tốt: “Kỳ Dực, tôi tới tìm em rồi đây.”
Không hiểu vì sao giọng nói trong trẻo lại mang theo nét quyến luyến dụ người, dường như lời anh nói không phải “tôi tới tìm em” mà là “tôi thích em”.
—— Kỳ Dực, tôi thích em.
Kỳ Dực bỗng hoàn hồn rồi đẩy anh ra.
Tề Linh Tây: “……”
Nếu tâm trạng của Giám đốc Tề có tính điểm thì lúc này số điểm cũng đang giảm điên cuồng.
Tiểu Nhất nhỏ giọng rú lên:【Anh, anh hùng cứu mỹ nhân!】
Ây dô, đúng là chỉ một mình chủ nhân biết cách, chẳng phải đã lừa được Chủ thần tiên sinh xuất hiện rồi đó sao!
Độ hảo cảm, độ hảo cảm… chắc là sẽ tăng một xíu xịu xìu xiu nhỉ.
Tiểu Nhất đầy chờ mong kiểm tra độ hảo cảm, ngay giây sau đã khóc như một thằng nhóc thiểu năng.
Tề Linh Tây có phần nóng nảy:【Vẫn đang giảm à?】
Tiểu Nhất:【!】
Tiểu Nhất run sợ cẩn thận từng ly từng tí:【Chủ nhân, có lẽ có thể có khi là Tiểu Nhất hỏng rồi qwq!】
Chuyện này chẳng khoa học chút nào, chẳng lô-gíc chút nào, rành là đã xảy ra lỗi ở đâu đó rồi!
Thế quái nào mà cứ giảm liên tục?
Vì chủ nhân, suýt chút nữa Chủ thần tiên sinh đã đạp chết gã Huyết tộc kia, vậy sao độ hảo cảm vẫn tiếp tục giảm?
Chết người hơn nữa là nó cứ giảm hoài giảm mãi… giảm không ngừng.
Tiểu Nhất không dám nói nữa mà trực tiếp mở kỹ năng đo độ hảo cảm cho Tề Linh Tây xem.
So với nghe thì nhìn… ừm, lo lắng như nhau.
Nhìn con số “-2-2-2-2-2” liên tục bay lên, Tề Linh Tây không dằn nổi suy nghĩ muốn đập cho thằng nhãi hư hỏng này một trận.
Khó dỗ đến thế sao? Hay căn bản hắn không muốn nhìn thấy anh?
Ghét anh đến thế sao?
Tề Dịch ghét anh.
Không hiểu sao trái tim Tề Linh Tây bỗng đau nhói.
Tề Linh Tây khó bề đè nén cảm giác bực bội trong lòng. Anh không nhìn Kỳ Dực mà cứ thế xoay người đi thẳng ra cửa.
Đột nhiên Kỳ Dực mở miệng: “Đây chính là thích mà cậu nói?” Giọng hắn không to không nhỏ không nặng không nhẹ, vừa đủ cho toàn bộ Huyết tộc xung quanh nghe rõ mười mươi.
Các thiếu nam thiếu nữ Huyết tộc đồng loạt chết sững.
Lượng thông tin này, quá nhiều rồi!
Giáo sư Tây Tây thích Dực thiếu gia?
Thực, thực ra cũng bình thường.
Nhưng vấn đề là với thân phận của Dực thiếu gia, một khi hắn nói ra câu này thì đích xác là đang tuyên bố chủ quyền!
Phiên dịch một cách đơn giản thì hắn đang nói cho tất cả Huyết tộc ở đây rằng cách Tề Tây Tây xa một chút.
Huyết tộc ngã dưới đất đã kinh sợ đến mức cần “hút máu” kéo mạng rồi!
Điều khiến họ càng thêm kinh ngạc là Tề Tây Tây lại dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Thích em là phải bị em chán ghét à?”
Kỳ Dực bị anh hỏi đến sững sờ.
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến tất cả hoài nghi “đời Huyết”.
Tề Linh Tây không chút cảm xúc hỏi Kỳ Dực: “Nói tôi biết đi, tôi phải làm như thế nào mới có thể khiến em thích tôi?” Giọng anh đều đều thản nhiên nhưng nội dung và thần thái… kiêu căng đến mức ngay cả Huyết tộc cũng cảm thấy cực kỳ vô lễ!
Này này này…
Rốt cuộc ai mới là đại thiếu gia sắp thừa kế Huyết tộc, ai mới là một trong những chủng tộc thấp hèn nhất Lục địa Quang Huy?
Ngược, vai, rồi, đúng, không!
Kỳ Dực lại một lần nữa bị Nhân tộc này sỉ nhục, hắn trầm giọng nói: “Không bao giờ có khả năng đó.”
Tề Linh Tây chẳng hề dao động, anh lôi một phong thư đã chuẩn bị sẵn ra: “Cầm lấy.”
Kỳ Dực nhướng mày: “Thứ gì đây?”
Tề Linh Tây bỗng cong môi cười mê người: “… thư tình.”
Kỳ Dực: “……”
Nói xong câu này, Tề Linh Tây nghênh ngang rời đi.
Từ trước đến nay chưa từng có Nhân tộc nào còn nguyên vẹn mà ra khỏi Lễ đường Hoa Hồng, giáo sư Tây Tây đã làm được rồi.
Đồng thời…
Tin giáo sư Tây Tây điên cuồng theo đuổi thủ lĩnh tương lai của Huyết tộc cũng bị truyền khắp Học viện Quang Huy.
Học sinh Thể Viện là những người suy sụp nhất, đặc biệt là cậu trai từng bị anh từ chối. Cậu ta trực tiếp tới tìm Tề Tây Tây: “Giáo sư Tây Tây! Thầy từng nói rằng thầy trò…”
Tề Linh Tây bình tĩnh hỏi lại: “Kỳ Dực có thích tôi không?”
Cậu trai: “Ờm…”
Tề Linh Tây nguyên tắc rõ ràng: “Chờ đến khi hắn thích tôi, tôi sẽ chủ động từ chức giáo sư Lịch sử văn minh Nhân tộc.”
Học sinh Thể Viện: “……………………”
Xem ra là giáo sư Tây Tây phải giữ chức cả đời rồi. E là đến trăm năm sau, giáo sư Tây Tây đã tan vào biển rộng thì đại thiếu gia kiêu căng kia cũng sẽ không thích anh.
Từ từ…
Thích anh?
Thích… anh?
Hình như trường hợp sau còn có chút hi vọng[1].
Đám học sinh Thể Viện đầu óc đen tối có một cách hiểu hoàn toàn khác với việc này.
Chú Thích [1]
Sau chuyện lần này, Tề Linh Tây từ bỏ rồi sao?
Không đời nào.
Ý chí chiến đấu mạnh mẽ trong anh đã bị khơi dậy.
Tạm bỏ qua một tỷ ba trăm triệu người chơi đang mắc kẹt trong《Thế giới hiện thực》, cũng không nhắc tới khả năng nền văn minh toàn nhân loại bị hủy diệt vì《Thế giới hiện thực》sụp đổ khiến siêu AI tràn ra…
Tính hơn thua của Tề Linh Tây bùng nổ rồi.
Dù thế nào hắn cũng không thích anh?
Tuyệt đối không thể? Vĩnh viễn cũng không?
Ha ha. Chẳng, phải, chỉ, là, yêu, đương, thôi, sao!
Chờ bước đi tiếp theo của anh đi.
Rời khỏi Lễ đường Hoa Hồng, Kỳ Dực tiện tay ném bức thư tình chết tiệt kia vào tủ đầu giường.
Hắn sẽ không đọc, ngày mai hắn sẽ quẳng nó vào thùng rác.
Tắm rửa xong Kỳ Dực bỗng thấy mệt mỏi, chỉ một lúc sau hắn đã ngủ mất.
Trong mơ hồ, Kỳ Dực cảm thấy trong tay có một thứ gì đó trơn mềm bóng loáng.
Xúc cảm này vô cùng tuyệt vời, hệt một chiếc Panna cotta[2] mát lạnh giữa ngày hè đổ lửa, trơn mềm đến độ có thể hút chặt ngón tay, hương thơm ngọt nồng mà không ngán, khiến cổ họng người ta ngứa ngáy.
Chú Thích [2]
Kỳ Dực mở mắt, nhìn thấy Nhân tộc trắng nõn dưới tấm chăn lụa đen nhánh.
Trên người cậu ta là bộ đồ dễ hỏng làm từ đăng-ten trắng kia, bờ vai thon gầy, bộ ngực thanh mát, độ cong…
Dù là nơi nên thấy hay nơi không nên thấy, tất cả đều vừa vặn đúng chỗ.
Càng đòi mạng là cánh tay đang quấn lên kia. Lúc nó vòng lấy cổ hắn, Kỳ Dực chỉ thấy đầu mình kêu ong ong. Hắn chẳng thể nghe hay nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể tuân theo bản năng mà cúi đầu, cắn lên đôi môi xinh đẹp kia, nếm được vị ngọt lành khiến lòng người xốn xang.
“Kỳ Dực…”
“……”
“Tôi thích em.”
“……”
“Ư… tôi, tôi rất, thích em… ưm…”
Kỳ Dực như bị mê hoặc. Hắn không thể thốt nổi thành lời, chỉ có thể cật lực thỏa mãn cậu ta.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, thủ lĩnh tương lai của Huyết tộc tự kỉ rồi.
Hắn chưa bao giờ nằm mơ, vậy mà đêm qua…
Kỳ Dực gục đầu, dưới mái tóc đen dợn sóng là vành tai đỏ bừng. Hắn nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của mình, dường như trên đó vẫn còn lưu lại xúc cảm mượt mà ấm áp kia.
Giấc mơ rõ ràng đến đáng sợ…
Hắn nhắm mắt niệm chú, một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Dực thiếu gia ướt nhẹp nằm trên “giường nước” thấp giọng mắng một câu: “Đệt.” Hắn không thể nhắm mắt, bởi hễ nhắm mắt sẽ thấy cảnh không ngừng không nghỉ đêm qua.
Bên kia, trong phòng ngủ của giáo sư Tây Tây, Tề Linh Tây cũng đang ngẩn ngơ nhìn giường đệm của mình.
Sao lại mơ thấy giấc mơ kiểu này nữa rồi…
Nhưng lần này anh đã thấy rõ gương mặt của đối phương. Chắc chắn hắn là Kỳ Dực, mà bản thân anh lại ở trong cơ thể của Nhân tộc gầy yếu này.
Tuy trong hiện thực Tề Linh Tây hoàn toàn không có kinh nghiệm về mặt này, nhưng điều đó cũng không ngăn được anh nằm mơ suốt nửa năm qua, cho nên… anh vẫn có tư cách đánh giá.
Đại thiếu gia Huyết tộc này quá trẻ, tuổi, mạnh, mẽ.
Làm anh mệt bã người.
Từ từ…
Tề Linh Tây bỗng nhớ ra đây là giấc mơ của mình, vậy nên chính anh là người muốn Kỳ Dực làm như vậy với mình…
Giám đốc Tề luôn có thái độ ứng xử hoàn hảo hiếm khi bật ra một câu thô tục.
Sáng nay Tiểu Nhất dậy hơi muộn:【Chủ nhân chủ nhân!】
Tề Linh Tây đã tắm xong, cũng đã ổn định tâm trạng. Hiện anh đang bắt đầu nghiên cứu và phân tích các ví dụ yêu đương tiêu biểu để chuẩn bị luận văn mới:【Sao?】
Tiểu Nhất hưng phấn nói:【Độ hảo cảm tăng một trăm điểm rồi ạ!】
Tề Linh Tây có phần sửng sốt:【Tăng rồi?】
Tiểu Nhất:【Vâng vâng vâng, tăng những 100 điểm lận!!!】
Vì sao lại tăng?
Anh còn chưa mở trang đầu tiên của tập đầu tiên của bộ “Chỉ nam yêu đương” đầu tiên mà.
Bên kia Kỳ Dực cũng vừa ổn định tâm trạng, liếc mắt nhìn thấy bức thư tình chết tiệt của Nhân tộc đáng chết nọ.
Thư tình? Hắn sẽ xem chắc?
Mơ đi!
Trong đầu hắn bỗng lóe lên vòng eo mềm dẻo kia, Kỳ Dực: “……”
Bất tri bất giác, đại thiếu gia cầm phong thư dày nặng lên, vờ như vô tình liếc nhìn trang đầu tiên.
Nét chữ thanh tú ngay ngắn như được in phủ kín cả mặt giấy da, nhưng nội dung chẳng có nửa xu quan hệ với thư tình.
Tiêu đề: Cách thống nhất Tam Thánh tộc trong vòng mười năm.
Mục một: Xu hướng phát triển kinh tế ba năm tới của Huyết tộc.
Mục hai: Kiến nghị cải tổ nền chính trị Huyết tộc.
Mục ba: Báo cáo triển vọng phát triển quân sự của Huyết tộc.
Một phong thư nặng trịch, mấy tờ giấy dày cộp, toàn bộ đều là những thông tin thiết thực kiểu thế này.
Kỳ Dực lật xem qua loa, suýt nữa đã dịch chuyển tức thời tới phòng ngủ của Nhân tộc, ném cái đống vớ vẩn này vào người cậu ta: cậu, gọi, đây, là, thư, tình?
Tề Linh Tây trầm ngâm một lúc rồi nói với Tiểu Nhất:【Chắc là thư tình có tác dụng rồi.】
Quả nhiên “túi Birkin” vẫn có chút tác dụng.
Tiểu Nhất đang định gật đầu như giã tỏi lại bật khóc:【Sao lại giảm 99 điểm nữa vậy!】
Tề Linh Tây: “……”
Dẹp!!! Không thèm yêu đương gì với AI nữa!
- End chapter 19-