Hình như cậu ta không được?
Hình như cái gì?
Không được chuyện gì?
Vị đại nhân cao quý khó bì ấy, vị thủ lĩnh tương lai còn chưa cử hành Lễ thành niên đã có tiếng tăm lừng lẫy ấy, thế mà lại… có, bệnh, ngầm!
Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Nhưng chưa đến vài giây, mấy từ “không thể” đang lấp đầy đầu Seril lại biến thành có lẽ, không chừng, có khi?
Suy cho cùng, vị thiếu gia ấy đã thành niên từ lâu rồi nhưng mãi chưa cử hành Lễ thành niên.
Phải biết rằng đối với Huyết tộc, Lễ thành niên đồng nghĩa với cuộc đời thứ hai, cần có cả máu và tình yêu, không thể thiếu thứ nào. Chỉ khi hoàn thành trọn vẹn Lễ thành niên mới có thể chân chính “phục sinh” bản thân. Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến sức mạnh thể lực mà còn liên quan mật thiết với những thứ vô hình như trí tuệ, kinh nghiệm và cảm xúc.
Huyết tộc càng hùng mạnh càng phải nhanh chóng cử hành Lễ thành niên, việc này chẳng những đem tới cho họ lợi ích vô hạn mà còn là truyền thừa quan trọng của Huyết tộc, là thứ gắn liền không thể tách rời với sự hưng thịnh của cả chủng tộc.
Đã có vô số người phỏng đoán vô số khả năng về Lễ thành niên của Dực thiếu gia, nhưng không một ai nghĩ đến vấn đề ở phương diện ấy.
Nếu làm không được chuyện đó.
Thì đúng là không thể hoàn thành Lễ thành niên.
Cho nên…
Nhân vật chí cao vô thượng như vậy…
Thật, sự, không, được!
Một loạt biểu cảm này của Seril không giấu được Tề Linh Tây, anh nhìn gã đi từ ngờ vực không hiểu tới kinh hoàng, cuối cùng là xác nhận chắc chắn.
Ừm, ổn rồi.
Thiếu niên tóc đen bị tai bay vạ gió, vậy nhưng Tề Linh Tây chẳng có chút hổ thẹn nào.
Việc gì phải hổ thẹn?
Thằng nhóc thối đó vừa kiêu căng vừa hống hách, đương nhiên là cần được dạy bảo một chút.
Hắn cắn anh một cái, anh nhớ rõ lắm.
“Đương nhiên,” Tề Linh Tây bổ sung một câu phòng hờ. “Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, cậu đừng nói ra ngoài.”
Seril hít ngược một hơi: “Tôi giống cậu… tôi không cần mạng nữa chắc!” Suýt nữa gã đã buột miệng nói rằng “tôi ngu giống cậu chắc”, may mà vết răng kia quá bắt mắt, gã không dám trắng trợn mắng Nhân tộc trước mắt nữa.
Tề Linh Tây im lặng một chốc rồi thấp giọng nói nhỏ: “Có phải tôi không nên nói với cậu không?”
Seril: “……”
Mẹ nó chứ thằng ngu!
Kỹ thuật diễn xuất của Tề Linh Tây chỉ tầm tầm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến khả năng ăn nói kinh người của anh: “Như vậy sẽ không hại cậu chứ? Tuy trông vị đại nhân kia có vẻ khá hiền lành, nhưng trong mắt anh ta tính mạng của chúng ta chẳng khác gì con kiến. Tôi sợ một ngày nào đó anh ta sẽ thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu…”
Một câu như sét đánh ngang tai, mặt Seril xám ngoét: “Tôi… tôi không biết gì hết!”
Giọng Tề Linh Tây lộ vẻ kinh ngạc: “Hả?”
Seril sợ mình bị liên lụy, gã thầm nghĩ dù chết cũng không qua lại với Nhân tộc ngu xuẩn này nữa: “Tôi chưa bao giờ gặp cậu, tôi cũng chưa bao giờ đến đây, cậu không nói với tôi cái gì cả.”
Tề Linh Tây: “Seril…”
Seril: “Đừng gọi tôi!”
Giọng Tề Linh Tây có vẻ rất ấm ức: “Chẳng phải chúng ta là bạn tốt sao, chẳng phải chúng ta còn đổi phòng ngủ cho nhau à, còn đống hành lí của tôi nữa…”
Seril: “………………..”
Sau khi xem xong những thông tin Tiểu Nhất tìm được, đương nhiên Tề Linh Tây biết đãi ngộ một Học viện hàng đầu dành cho giáo viên sẽ không kém đến mức này, dù họ kỳ thị Nhân tộc trầm trọng cũng không đến nỗi bạc đãi Tây Tây. Huống hồ trước khi đến đây, gia cảnh của Tây Tây cũng không quá tệ. Cậu ta đã học hết quyển Lịch sử văn minh Nhân tộc dày cộp, người không có điều kiện không làm được như thế.
Chỉ là cậu ta mới tới, con người vừa nhát gan vừa ngu ngốc. Seril chỉ nói vài câu đã dọa cậu ta sợ mất mật, chẳng những chắp tay dâng đồ của mình lên mà còn rối rít cảm tạ ơn nghĩa của gã.
Seril đúng là một thằng khốn, đã chiếm phòng ngủ và hành lí của Tây Tây mà còn chóng vánh tiễn cậu ta đi tìm chết.
Chẳng trách lại không phải người.
Giờ Tề Linh Tây chỉ dùng dăm ba câu đã lấy lại toàn bộ đồ vật vốn thuộc về “mình”: phòng ngủ giáo viên thoải mái rộng rãi sáng sủa, bốn rương đồ đầy ứ và đống quần áo vừa người, chất lượng trông cũng không tệ, ngoài ra còn một lượng lớn đồ ăn và một ít… dược liệu?
Không vội, những thứ này có thể từ từ sắp xếp sau.
Còn về Mị Tinh kia, tuy Tề Linh Tây không có chút thiện cảm nào với Tề Tây Tây, thậm chí anh còn cảm thấy cậu ta gieo gió gặt bão, nhưng dù sao anh cũng đã trở thành cậu ta rồi.
Mỗi sinh mạng đều là một người chơi, mà mỗi người chơi đều có cách chơi game của riêng mình.
Anh không biết cậu ta còn sống hay đã chết, nhưng anh đã trở thành cậu ta, vậy nên anh phải lo liệu cho cậu ta một việc cuối cùng.
Tề Linh Tây giáng cho Seril một đòn cuối: “Thiếu gia của Huyết Viện độ lượng hơn trong truyền thuyết nhiều. Cậu xem tôi đánh bậy đánh bạ như vậy mà chẳng những không chọc giận họ còn lời được một dấu răng… tôi cứ cảm thấy, ừm… thực ra họ tốt lắm.”
Không chút bất ngờ, mắt Seril sáng rực lên.
Đến lúc thì dừng, nhiều lời cũng vô dụng.
Tự đại và tham lam, có đôi lúc còn trí mạng hơn nanh rắn độc.
Rốt cuộc cũng có một tấm gương toàn thân, Tề Linh Tây cẩn thận đánh giá chính mình.
Quá lùn quá gầy quá yếu!
Đương nhiên, dù anh có rèn luyện cho cơ thể chắc khỏe bền bỉ hơn thì vẫn chỉ là một trong những chủng tộc yếu đuối nhất thế giới này.
Nhưng không sao, ở thế giới ngoài kia con người chưa bao giờ là loài sinh vật quá hùng mạnh, song điều đó vẫn không thể ngăn cản họ thay đổi thế giới.
Bé tò mò Tiểu Nhất online: “Chủ nhân, chúng ta thực sự không tranh thủ thời gian tìm Chủ thần tiên sinh trước ạ?”
Tề Linh Tây hỏi ngược lại nó: “Tranh thủ thời gian?”
Tiểu Nhất: “Vâng ạ.”
Tề Linh Tây: “Thời gian thuộc về hắn, chúng ta không tranh được.”
Cứ vậy mà đến trước mặt Kỳ Dực cũng đâu được gì?
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, anh phải trở nên đủ ưu tú mới có thể làm cho “Thần” của thế giới này động lòng.
Ăn uống tập luyện, ngoài ra còn xem thử có thể học thêm gì không.
Dù sao thì đây cũng là thế giới pháp thuật, dược liệu gì đó… có tác dụng hóa học như trong thế giới của con người không nhỉ?
Đại lão* ngành khoa học công nghệ bày tỏ nên cho đám pháp thuật nhà quê được chiêm ngưỡng sức mạnh của khoa học rồi.
Chú Thích *
Chớp mắt đã qua một tháng.
Tề Linh Tây thật sự có thể giữ bình tĩnh, nhưng có người không bình tĩnh được nữa rồi.
Trong một tháng, Tề Linh Tây có thể làm được rất nhiều việc, nhưng đối với Huyết tộc có tuổi thọ dài dằng dặc thì chẳng qua chỉ là mặt trời mọc rồi lặn, sao sáng lại tắt*.
Chú Thích *
Nói một cách đơn giản, Tề Linh Tây đã vứt thiếu niên bị anh định nghĩa là người không liên quan ra sau đầu từ lâu, nhưng người không liên quan lại cứ không nhịn được mà nghĩ tới “Mị Tinh” đáng chết kia.
Kỳ Dực cũng rất bận rộn, nào học tập nào công việc, còn phải chuẩn bị hội thi cho năm học sắp tới, thời gian rảnh đã thiếu lại càng thiếu. Nhưng chỉ cần về đến ký túc xá, nhìn thấy tấm trải giường bằng lụa màu đen đã đổi mấy lần nhưng vẫn giữ nguyên kiểu dáng cũ là trong đầu hắn lại không nhịn được mà hiện ra cơ thể non mềm trơn bóng, tinh tế đến mức tưởng chừng chạm khẽ là gãy kia.
“…………”
Mị Tinh chết tiệt!
Kỳ Dực cố nhịn hết ngày này đến ngày khác. Sau một tháng, cuối cùng hắn không nhịn tiếp được nữa.
Mị Tinh mặc đồng phục của hắn rời đi, hắn vẫn chưa kịp tiêu hủy bộ đồ đó, vậy nên… hắn chỉ muốn xem thử tình trạng của đồng phục thôi, còn lâu hắn mới muốn nhìn thấy tên Mị Tinh thấp hèn kia.
Cuối cùng, Kỳ Dực dùng pháp thuật định vị đồng phục của mình, hơn nữa hắn còn sử dụng pháp thuật cấp cao để hồi tưởng “trải nghiệm” suốt một tháng qua của bộ đồ.
Không vì nguyên nhân nào khác, đương nhiên cần kiểm tra trước khi tiêu hủy rồi.
Xem lại là đảo ngược thời gian. Thoạt tiên Kỳ Dực chỉ cười khẩy: hóa ra cậu ta không phải Mị Tinh mà là một Nhân tộc xảo trá, chẳng trách lại giấu được đuôi.
Tiếp đó mắt Kỳ Dực đầy vẻ nhạo báng, hắn coi thường mưu hèn kế bẩn và sự biến đổi liên tục đầy xảo quyệt của Nhân tộc.
Đương nhiên Dực thiếu gia hiếu học cũng hiểu được vài thứ. Chẳng trách Ủy ban học thuật lại triển khai giảng dạy Lịch sử văn minh Nhân tộc. Phải có nguyên nhân nào đó thì giống loài thấp hèn này mới tồn tại đến tận bây giờ, đã vậy còn càng lúc càng lớn mạnh. Nhìn Nhân tộc này đi, chỉ dựa vào một dấu răng của hắn mà cậu ta có thể đứng vững trong Học viện, hơn nữa trong một tháng ngắn ngủi vừa qua, cậu ta sống thật là thoải mái và sung sướng, thậm chí còn có Thể tộc ngu ngốc tưởng lầm cậu ta là Huyết tộc.
Hoang đường!
Ừm, Nhân tộc cao lên rồi?
Ồ, Nhân tộc đang rèn luyện thể thuật[1]?
Nhân tộc, khụ… ai muốn xem cậu ta tắm rửa chứ.
Chú Thích [1]
Thời gian đảo ngược từng chút một, quay về những giờ khắc đầu tiên, chính là cuộc đối thoại giữa Tề Linh Tây vừa trở về phòng gỗ với Seril.
Xem đến đây, mặt Kỳ Dực không chút cảm xúc, Nhân tộc xảo trá và Mị Tinh hèn hạ, không hổ là cá mè một lứa. Với cả, quả nhiên Nhân tộc này cố ý tiếp cận hắn, đã vậy còn trói bản thân thành như vậy, thật sự là hoang đàng bất kham!
Thôi.
Kỳ Dực đang định cắt ngang ma pháp hồi tưởng rồi tiêu hủy luôn bộ đồng phục và dấu răng kia… thế nhưng giọng nói trong trẻo êm ái của Nhân tộc lại vang lên: “Tôi đã cố hết sức rồi, nhưng hình như cậu ta… không được.”
Kỳ Dực: “………………………………………?”
- End chapter 13-