Hôm nay tâm trạng của Hoàng đại phu rất tốt.
Huyện thái gia lấy những bộ phận của con hổ ra bán, nói là tiền bán được sẽ dùng để tu sửa thành. Hoàng đại phu không có tiền mua xương hổ, nên ông muốn mua dạ dày hổ, nhưng một số đại phu khác cũng muốn cái dạ dày ấy, bọn họ cũng ra giá tựa tựa như ông vậy. Được cái thái gia thương tiếc Hoàng đại phu là người câm, cho nên đã quyết định bán dạ dày cho ông.
Khi Lâm Phương Châu tới, nhìn thấy ông đang cắt từng miếng từng miếng dạ dày đã được rửa sạch, đặt ở dưới ánh mặt trời phơi nắng.
Lâm Phương Châu: “Hoàng đại phu, lấy ta ít dược đi ha ha.”
Hoàng đại phu hỏi nàng làm sao vậy.
“Ta không có việc gì, nhà ta có một đứa trẻ, tắm nước lạnh xong bị cảm luôn.”
Hoàng đại phu hiểu rõ, rửa sạch tay, sau đó đi ra viết phương thuốc cho Lâm Phương Châu.
Lâm Phương Châu nhìn xung quanh không có người, lặng lẽ hỏi Hoàng đại phu: “Nhà ta có một đứa trẻ……Ông không nói chuyện này với người khác chứ?”
Hoàng đại phu lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó chỉ chỉ miệng mình, ý là: Ta mẹ nó là một người câm, có thể nói với ai hả?
Lâm Phương Châu gật gật đầu: “Ừ, về sau ông cũng đừng nói chuyện này cho ai. Không phải ta doạ đâu, nhưng nếu bị lộ dù chỉ là một chút thôi, không chỉ ảnh hưởng đến ông mà còn dính dáng đến cả tính mạng thê nhi của ông nữa. Tóm lại, chúng ta chạy không thoát.”
Hoàng đại phu sợ tới mức sắc mặt biến đổi, sau khi đưa dược cho Lâm Phương Châu, làm thế nào cũng không chịu nhận tiền của nàng.
Lâm Phương Châu cả giận nói: “Ta không nói những lời đó để lừa tiền ông đâu.” Sau đó không chờ Hoàng đại phu trả lời, đã ném tiền xuống quầy rồi bỏ đi.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
……
Lâm Phương Châu bổ vài khúc củi nhóm lửa, ngồi ở ngoài sắc thuốc cho Tiểu Nguyên Bảo. Đã lâu không nhóm lửa, nàng có chút không quen tay, làm cho khói đặc cuồn cuộn, nhìn qua không khác gì yêu quái độ kiếp.
Tiểu Nguyên Bảo nằm ở trong phòng không chịu nổi nữa, chạy ra ngồi ở bên cạnh Lâm Phương Châu, trông thấy cảnh tượng sắc thuốc khủng khiếp như vậy, nó có chút do dự, nói: “Ta cảm thấy mình rất khoẻ, không cần uống thuốc đâu.”
Lâm Phương Châu một tay cầm hương bồ phẩy phẩy, một tay duỗi ra sờ trán nó. Sờ thấy cái trán còn hơi nóng, nàng nói: “Ông đây bỏ tiền ra mua, dù có là thạch tín ngươi cũng phải nuốt xuống cho ta.”
“…”
Ngồi ở bên ngoài, Lâm Phương Châu nhìn căn nhà của mình. Thành tường đổ nát, mái nhà dột mưa, mạng nhện treo đầy cửa sổ, màn cửa rách toang…… Nàng nói với Tiểu Nguyên Bảo: “Chờ ngày mai, ta tìm người về sửa chữa căn nhà một chút, sau đó lại xây thêm một gian nữa, như vậy hai ta không cần chen chúc trên một chiếc giường rồi.”
Tiểu Nguyên Bảo vội vàng nói: “Ta không chê ngươi ngáy ngủ với hay nói mớ đâu.”
Lâm Phương Châu trợn tròn mắt xem thường: “Ta, chê, ngươi.”
Tiểu Nguyên Bảo không ngáy ngủ cũng không nói nói mớ, nhưng dù sao nó cũng là bé trai. Lâm Phương Châu thân là “Nữ tử hàng thật giá thật”, suốt ngày ngủ cạnh nó, sẽ dễ bị phát hiện. Nàng sợ bí mật của mình sẽ bị bại lộ, thể nào cũng bị đày đi Tây Vực trồng dưa hấu.
Đang lúc ưu sầu, một hán tử đội mũ rơm, khiêng đòn gánh đi ngang qua, vừa đi vừa kêu: “Dưa hấu, dưa hấu…… Mát như tuyết, ngọt như mật, dưa hấu chính tông ở Tây Vực…… A Đại Lang! Ngươi mua trái dưa hấu về giải khát đê?”
“Không mua!!!”
“Không mua thì không mua, làm gì mà Đại Lang nóng giận thế chứ.” Hán tử có chút ủy khuất.
Tiểu Nguyên Bảo lén lút hỏi Lâm Phương Châu: “Đó là dưa hấu Tây Vực thật sao?”
Lâm Phương Châu có chút khinh thường: “Nếu là dưa hấu Tây Vực, thì trong lúc vận chuyển tới đây thể nào cũng đã bị thối nát, chắc nó là quả dưa đã thành tinh đấy.”
“Chưa chắc. Có thể dùng băng ướp lạnh, thúc ngựa ngày đêm vận chuyển. Ta nhớ rõ, quả nho ở Tây Vực cũng dùng cách này để chuyển tới.”
Lâm Phương Châu thật không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nó: “Ngươi sốt đến mức đầu óc cũng cháy theo rồi? Khối băng, ngựa phi, này phải tốn bao nhiêu là tiền? Chờ đến lúc dưa tới nơi, còn có chuyện khiêng đòn gánh bán một văn tiền một cân à? Một lượng bạc một cân còn không đủ kìa! Chỉ có hoàng đế mới đủ tiền ăn thôi, nếu người thường mà được ăn một miếng, có khi cái miệng cũng biến thành bong bóng dài mất!”
“Thì ra là thế.” Tiểu Nguyên Bảo bị nàng nói, cũng không giận, nó gật đầu khen: “Trên thế gian này còn có nhiều chuyện để học thật.”
Dáng vẻ của nó không khác gì ngu đồ (1) ham học, thấy thế Lâm Phương Châu liên tục lắc đầu.
Tiểu Nguyên Bảo lại hỏi: “Một lượng bạc, là bao nhiêu văn tiền?”
Lâm Phương Châu cảm thấy, nói Tiểu Nguyên Bảo ngu đồ là quá đề cao nó rồi, nó chính xác là một tên ngốc.
Thuốc đã sắc xong, một chén nước đen thui, thoạt nhìn thôi đã khiến người ta buồn nôn, Lâm Phương Châu ép Tiểu Nguyên Bảo uống hết.
Đợi nó uống xong rồi, nàng hỏi: “Thuốc khó uống không?”
“Ta chưa bao giờ uống loại thuốc nào khó nuốt như thế.”
“Vậy sau này đừng có đổ bệnh nữa.”
“Ừ.”
Lâm Phương Châu vào trong nhà lấy một chút điểm tâm hôm qua mình mang về ra, nàng cầm ở trong tay, đưa cho Tiểu Nguyên Bảo, nói: “Điểm tâm rất ngọt, có thể át được vị thuốc.”
Bên trong bánh là các loại nhân, được dùng khuôn mẫu để làm ra, còn nhuộm thêm ít thuốc màu. Có hình con hổ dữ, có thỏ nhỏ, còn có tiểu mỹ nữ. Con hổ không có cái đuôi, thỏ nhỏ không có lỗ tai, chỉ có tiểu mỹ nữ là hoàn chỉnh.
Vì thế Tiểu Nguyên Bảo cầm tiểu mỹ nữ lên ăn.
Lâm Phương Châu chế nhạo nói: “Còn nhỏ tuổi đã biết chọn mỹ nữ, sau này lớn thể nào cũng là tên háo sắc cho xem.”
Tiểu Nguyên Bảo bị nàng nói đến đỏ mặt, cũng không biết nên cãi lại thế nào.
Lúc này, Trần Tiểu Tam ôm một cái tay nải đi tới, vừa đi vừa gọi Lâm Phương Châu: “Lâm đại ca!”
“Ngươi không được gọi ta là Lâm đại ca, nếu còn gọi, thế nào cha ngươi cũng cầm dao mổ lợn đến giết ta.”
Trần Tiểu Tam đành phải gọi nàng một tiếng “Lâm thúc thúc”.
Lâm Phương Châu gật gật đầu, chỉ chỉ Tiểu Nguyên Bảo bên cạnh, nói: “Ta là Lâm thúc thúc của ngươi, sau này hắn chính là Lâm tiểu thúc thúc của ngươi.”
“Nhìn qua hắn còn nhỏ hơn ta nữa cơ!”
“Vai vế lớn hơn ngươi là được.”
Trần Tiểu Tam căng da đầu gọi một tiếng, ông cụ non Tiểu Nguyên Bảo thế mà lại ngồi ngay ngắn, nhẹ gật đầu. Sau đó nó đưa điểm tâm Lâm Phương Châu mới mang ra cho Trần Tiểu Tam.
Lâm Phương Châu có chút khó hiểu.
Tiểu Nguyên Bảo giải thích nói: “Lần đầu gặp mặt, trưởng bối phải cho vãn bối quà gặp mặt.”
Trần Tiểu Tam được cho điểm tâm rất vui vẻ, nhét tay nải trên vai mình vào trong lồng ngực Lâm Phương Châu, nói: “Nương ta nghe thấy người nhặt một đứa trẻ về, lại còn bằng tuổi ta, liền chọn một vài bộ quần áo bảo ta mang tới đây. Bà bảo ta nói với ngươi, không được ghét bỏ.”
“Tẩu tử thật là có tâm.” Lâm Phương Châu có chút cảm động: “Thân thể nương ngươi đã khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.”
“Ừ, ngày mai ta qua thăm cha nương ngươi.”
Sau khi Trần Tiểu Tam rời đi, Tiểu Nguyên Bảo nói với Lâm Phương Châu: “Ta cảm thấy thân thể tốt hơn rồi.”
“Đừng vội đừng vội, vẫn còn thuốc chưa uống xong đâu, ông đây là tiêu tiền để mua đấy.”
“Không phải nói cái này. Ý ta là, thân thể ta đã khoẻ hơn so với lúc ở nhà nhiều. Trước kia ta đổ bệnh, một miếng cũng không ăn vô.”
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Hiện tại thì sao? Hiện tại là đang ăn điểm tâm tiểu mỹ nữ, ăn xong cảm thấy đặc biệt thơm ngọt.
Lâm Phương Châu vô cùng nghi ngờ, tên tiểu tử thúi này là bởi vì tiểu mỹ nữ đẹp, nên mới ăn ngon lành như vậy.
Ha hả, nàng là người phúc hậu, sẽ không vạch trần hắn……
……
Buổi chiều, Lâm Phương Châu muốn nấu chút nước nóng để tắm. Trong nồi vẫn dính chút vết máu, còn có một cái đuôi chuột. Nàng rửa nồi ba lần, vẫn còn ngửi thấy mùi của chim cú và con chuột già hôi hám. Nếu mà lấy cái nồi này ra nấu nước tắm, nàng sợ đang tắm sẽ mò thấy cả lông chuột quá.
Cuối cùng nàng bất lực, đành phải đến nhà thợ rèn mua một cái nồi mới, khó nhọc khiêng về nhà.
Về đến nhà khi đã mệt đến sắp hộc máu, Lâm Phương Châu nói với Tiểu Nguyên Bảo: “Ta con mẹ nó, chắc chắn là đời trước ta thiếu nợ ngươi, nên đời này ngươi tới đòi nợ mà.”
Nàng lại khó nhọc đi đến cạnh giếng múc nước, đổ xong nước thì quay về nấu nước. Hai người trước sau dùng sạch nồi nước nóng, sau đó mỗi người một góc ngồi lau tóc. Tiểu Nguyên Bảo chân tay vụng về, Lâm Phương Châu lau xong cho chính mình, còn phải lau cho cả nó.
Nó ngồi ở trên giường, mặc cho nàng đùa giỡn mái tóc.
Vừa lau tóc, Lâm Phương Châu vừa nói: “Tương lai ngươi muốn làm gì? Tuổi ngươi còn nhỏ, không thể làm việc kiếm sống, chỉ có thể đi học thôi. Ông đây không chỉ phải nuôi ngươi, còn phải cho ngươi đi học? Mệt quá thể!”
“Ngươi không muốn ta đi học, ta sẽ không đi học.”
“Không đi học ngươi có thể làm cái gì chứ, vai không thể khiêng tay không thể nâng.”
“Ngươi làm cái gì, ta làm cái đó.”
“Quên đi, hiện tại ta có tiền, vẫn nên đi học đi. Chờ tiêu hết tiền thì cho ngươi thôi học.”
“Ừ.”
Một lát sau, Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên hỏi: “Ta không có hộ tịch cũng có thể đi học sao?”
“Mẹ kiếp, thế mà lại quên chuyện này…… Ngày mai ta đi hỏi thăm một chút, để xem có thể nhập hộ tịch cho ngươi được không.”
“Ừ.”
Ban đêm, cơn sốt của Tiểu Nguyên Bảo giảm xuống một chút, Lâm Phương Châu mệt mỏi cả ngày, ngủ như lợn chết. Nó nằm ở bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng dưới ánh trăng.
Ánh trăng có chút mơ hồ, khiến cả khuôn mặt nàng mờ ảo, đêm lặng, nó nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng.
Có thể là do mới tắm xong, không khí tươi mát mà ướt át.
Nó cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Đời này, là ta nợ ngươi.”
—
(1) Học sinh dốt