• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Lâm Phương Châu không bị tiếng hò bán bánh vừng đánh thức, mà là bị người lay tỉnh.

Tiểu Nguyên Bảo vừa lay bả vai nàng, vừa gọi: “Phương Châu ca ca? Phương Châu ca ca?”

Giọng nói của nó đè thấp xuống, dường như sợ kinh động đến cái gì đó.

Lâm Phương Châu mơ màng mở mắt ra, nhìn nó một cái, rồi lại xoay người về phía khác, ngủ tiếp.

“Phương Châu ca ca, tỉnh tỉnh.”

“Làm sao, ồn muốn chết.”

“Phương Châu ca ca.”

“Như nào?”

“Quay lại rồi.”

Ba chữ này doạ Lâm Phương Châu tới mức cả người toát ra mồ hôi lạnh, nàng ‘a’ một tiếng rồi ngồi dậy, ôm chăn nhìn xung quanh: “Ai? Ai quay lại? Là bọn họ sao?!”

Vẻ mặt Tiểu Nguyên Bảo có chút một lời khó nói hết. Nó giơ tay, chỉ chỉ về phía nóc nhà.

Lâm Phương Châu ngửa đầu nhìn, thế mà trên xà nhà lại xuất hiện một con cú mèo.

Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Muốn quay về thì cứ quay về đi, một con chim ngu ngốc, chỉ có vậy mà cũng làm phiền ta!” Nói xong, nàng giơ tay lau trán một phen, phát hiện đã đổ đầy mồ hôi.

“Nó còn mang theo đồ vật.” Tiểu Nguyên Bảo nói, chỉ chỉ đầu giường.

Lâm Phương Châu quay mặt qua xem, thình lình thấy một con chuột rất lớn.

“Con mẹ ngươi!” Lâm Phương Châu ghê tởm đến da đầu tê dại.

Con cú mèo kia đậu trên xà nhà, kêu nhẹ hai tiếng, giống như đang đáp lại nàng.

Lâm Phương Châu lạnh nhạt nhìn nó: “Nó đang nói cái gì vậy?”

Tiểu Nguyên Bảo: “Kẻ hèn tạ ơn, không cần nể mặt, cứ từ từ tận hưởng.”

“Ai bảo ngươi trả lời…”

Vốn dĩ đã ghê tởm, bây giờ lại biến thành vô cùng vô cùng ghê tởm.

Lâm Phương Châu cầm đuôi con chuột, mở cửa sổ ném nó ra ngoài.

Tiểu Nguyên Bảo nói: “Hay là đổi luôn khăn trải giường, chăn với gối đầu đi?”

“Ngươi nên biết là ta rất nghèo, ngày mai ta dùng da con chuột làm một cái áo cho ngươi mặc nhé.”

Lúc ăn sáng, Tiểu Nguyên Bảo vẫn luôn lảu nhải ở bên tai nàng, nói nếu như nàng không đổi khăn trải giường, thì sau này đi ngủ hàng đêm nhất định sẽ có một con chuột đi vào giấc mộng của nàng. Lúc sau Lâm Phương Châu đành phải đi tới cửa hàng lụa mua một mảnh vải về, đem khăn trải giường cũ đổi đi.

Lúc này nó mới chịu im lặng.

Lâm Phương Châu thấy Tiểu Nguyên Bảo có sức sống như vậy, lại nghĩ nó đã khỏi bệnh, vì thế nàng dẫn theo nó ra cửa đi dạo. Đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt, chẳng qua là chút giày với quần áo, khăn tắm, xà phòng, bàn chải đánh răng linh tinh. Tiểu Nguyên Bảo biết bàn chải đánh răng, nhưng lại không biết bột đánh răng, nó tưởng rằng đó là đồ để bôi lên mặt, còn nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Phương Châu: “Ta là nam tử hán, không bôi mặt đâu”.

Lâm Phương Châu nói: “Đồ ngu ngốc này, ngươi chưa từng đánh răng sao?”

“Có, lúc ở nhà ngày nào cũng đánh.”

“Vậy lúc ngươi đánh răng dùng cái gì?”

“Nha hương.”

“Nha hương là cái gì?”

“Dùng xạ hương, băng phiến, thêm các loại hương liệu, ngao chung với mật ong.”

“Chậc chậc chậc, dùng xạ hương và băng phiến đánh răng, răng của ngươi thật quý giá nha, đều làm bằng vàng à?”

Tiểu Nguyên Bảo vuốt cái hộp bột đánh răng kia, hỏi: “Cho nên đây cũng là nha hương sao?”

“Ngươi quá khen, một chút hương cũng không có.”

Mua xong đồ mang về nhà rồi, Lâm Phương Châu lại đi tìm người xây thêm cái phòng ở.

Tiểu Nguyên Bảo hỏi: “Sao phải sốt ruột thế?”

“Ngươi không hiểu đâu. Thừa dịp tiền còn chưa tiêu hết, phải xây luôn.”

Tiểu Nguyên Bảo thật sự không hiểu. Nó vẫn luôn không có khái niệm gì với tiền bạc, sở dĩ có chút hiểu biết là nhờ vào mấy ngày nay lang bạc, nhưng mà vẫn còn chưa đủ rõ ràng lắm.

Khi nhóm sửa nhà tới, cú mèo trên xà nhà đã bị doạ cho bay mất.

Lâm Phương Châu rất vừa lòng.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Nhưng mà sự vừa lòng của nàng cũng không kéo dài được bao lâu. Ngày hôm sau, nàng lại bị lay tỉnh.

“Phương Châu ca ca, Phương Châu ca ca…”

“Làm sao vậy?”

“Lại tới rồi…”

Lâm Phương Châu trợn mắt, nhìn về phía con cú mèo đậu trên xà nhà, rồi lại liếc sang nhìn con chuột đầu giường —— hai con.

Nàng tức giận muốn chết, quắc mắt nhìn con cú mèo kia rồi giận dữ hét: “Ai muốn ăn con chuột chứ! Mẹ nhà ngươi, có cút hay không!”

Cú mèo: Hú

Lâm Phương Châu: “Con chim ngu si này lại đang nói cái gì vậy.”

Tiểu Nguyên Bảo: “Mỗi người một con, không cần đánh nhau đâu.”

Sau đó nó bị Lâm Phương Châu đá xuống giường.

Nhóm thợ xây tới, cú mèo lại sợ hãi bay đi, Lâm Phương Châu… Lâm Phương Châu lại đi mua thêm khăn trải giường rồi.

Sau đó nàng dắt theo Tiểu Nguyên Bảo ra cửa, hôm nay có chuyện quan trọng.

Muốn cấp hộ khẩu cho một người không có hộ tịch là rất phiền toái. Phải tìm người tới đảm bảo, phải trình thưa đưa tới với quan lại, trong đó không thể thiếu chút tiền bạc mời người ta uống rượu ăn cơm, nếu không chắc chắn sẽ không được phê duyệt.

Được cái Tiểu Nguyên Bảo làm sẽ dễ hơn một chút, bởi vì tuổi nó còn nhỏ, vừa nhìn là biết không phải tội phạm đào thoát tới mai danh ẩn tích, cho nên nhóm quan viên làm việc cũng không đi tra chi tiết.

Có tiền có thể sai khiến ma quỷ đó. Lâm Phương Châu trước sau gì cũng bỏ ra hai lượng bạc, vậy nên chỉ ba ngày sau đã có hộ khẩu tới tay, Tiểu Nguyên Bảo chính thức có thân phận.

Sau ngày vừa đăng ký xong hộ khẩu, cú mèo lại tới nữa. Lần này, nó mang đến cho bọn họ một con rắn.

Lâm Phương Châu sợ tới mức tè ra quần, nàng sâu sắc nhận ra rằng, một con vật nhỏ như con chuột cũng có chỗ đáng yêu lắm chứ. Lâm Phương Châu với Tiểu Nguyên Bảo dùng phương pháp tương đối ghê tởm, rốt cuộc cũng làm con cú mèo tin tưởng, á à hai người này thích ăn chuột.

Vì vậy nó sửa lại, mang chuột tới.

Lâm Phương Châu ngày ngày mong hàng đêm mong, ngóng trông căn phòng kia xây xong, rồi lấp hết mấy cái lỗ trong nhà, để cú mèo có thể cút càng xa càng tốt.

Nàng cũng nghĩ tới việc canh me đánh chết con cú mèo, nhưng mà nhìn móng vuốt của nó sắc nhọn vô cùng, có thể cào nát lớp gỗ lớn, nàng… chỉ sợ không phải đối thủ của nó…lỡ như nó thẹn quá hóa giận…hậu quả không dám tưởng tượng…

Nàng giống như một con rùa già chờ thời, cuối cùng căn phòng kia cũng xây xong. Nàng đã có phòng ngủ mới, nó còn tản ra mùi hương của đất.

Lâm Phương Châu dọn đến phòng ngủ mới ngay trong đêm xây xong, bên ngoài sét đánh mưa gió ồn ào từng trận, tia chớp ầm ầm rọi sáng như ban ngày, tiếng sấm bùng nổ rung động cả nền đất.

Tiểu Nguyên Bảo ôm chăn, đứng ở trước cửa phòng Lâm Phương Châu, nhỏ giọng gọi nàng: “Phương Châu ca ca…”

“Làm sao vậy?”

Một tia chớp xẹt qua, Lâm Phương Châu nhìn khuôn mặt trắng bệch thảm thiết của nó.

Nó nhìn nàng, nói: “Ta sợ sét đánh.”

“Không sao cả, quen rồi sẽ tốt thôi.”

“Ta có thể ngủ cùng ngươi hay không?”

Lâm Phương Châu nằm ở trên giường cuộn chăn bông, không kiên nhẫn nói: “Không thể, mau cút cút cút nhanh đi. Ngươi lớn đến nơi rồi còn sợ sét đánh? Có mất mặt không? Sét đánh có gì mà sợ? Không phải là do Lôi Công đang gõ cây búa sao? Hắn gõ việc hắn ngươi ngủ việc ngươi, có gì mà sợ? Cây búa của hắn cũng không thể gõ xuống đầu ngươi được. Nếu còn không đi, ông đây sẽ cột ngươi ở bên ngoài, rèn cho ngươi thêm chút lòng can đảm đấy.”

Nó dứt khoát rời đi.

Lâm Phương Châu chưa ngủ, nàng đang nghĩ nhiều chuyện. Tiểu Nguyên Bảo muốn đi học, nàng phải gửi nó ở đâu mới tốt đây? Đi học vỡ lòng như người ta, hay là đi học viện? Học vỡ lòng là giai đoạn mới làm quen mặt chữ, chỗ tốt là học phí rẻ. Còn trong học viện thì tri thức từ vỡ lòng đến cao cấp đều có cả, hơn nữa học vấn của tiên sinh trong ấy đều giỏi, phẩm đức cũng tốt, nhưng mà học phí tương đối mắc. Chậc chậc chậc, nhiều tiền như vậy, đủ để nàng đi sòng bạc chơi chút đỉnh… thôi quên đi, phải bồi dưỡng Tiểu Nguyên Bảo thành tài, về sau nó thi được tú tài gì đó, cũng coi như vinh quang mà sống. Đời này nàng không có gì trông cậy vào, đành trông cậy vào việc nó hiếu kính nàng đi…

Lâm Phương Châu suy nghĩ tới tương lai hỗn độn bòng bong của mình, thậm chí còn nghĩ đến “Tiểu Nguyên Bảo làm quan lớn thì nàng có thể khôi phục thân phận nữ nhân, không cần lo lắng bị đày đi Tây Vực trồng dưa hấu”. Nghĩ đến nửa đêm, còn hưng phấn tới mức ngủ không được.

Bên ngoài, Lôi Công vẫn còn miệt mài gõ búa, cũng không chê mệt.

Lâm Phương Châu vẫn có chút lo lắng, sợ Tiểu Nguyên Bảo thật sự sợ hãi. Nàng khoác áo bước xuống giường, lặng lẽ đi đến phòng cách vách, thấy Tiểu Nguyên Bảo nằm ở trên giường, thân mình nhẹ nhàng phập phồng, một đạo tia chớp xẹt qua, nàng thấy được khuôn mặt an ổn ngủ của nó.

A, ngủ ngon thật sự…

Ngủ thành như vậy, còn sợ sét đánh?

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Sợ cái đầu ngươi í!

Nàng nhịn xuống xúc động muốn đi tới đấm cho nó tỉnh, xoay người trở về phòng, cũng ngủ mất.

Ngày hôm sau, Lâm Phương Châu phát hiện, cú mèo từ ống khói chui vào phòng, không ngại trăm đắng ngàn cay mà mang tới món ăn bọn họ “rất thích” là con chuột. Không chỉ có thế, nó còn rất tri kỷ tách hai con chuột ra, để đầu giường mỗi người một cái.

Nhìn cú mèo đứng trên xà nhà rũ cánh đen xuống, Lâm Phương Châu cảm động đến muốn khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK