Lâm Phương Châu suốt ngày ở trong doanh trại của địch, ăn không ngon ngủ không yên giấc, cả người gầy đi một vòng lớn.
Sau một thời gian, nàng phát hiện, Ngư Hoặc Lợi cũng gầy đi…?
Kể từ khi đến đèo Nhạn Môn, lông mày hắn không hề giãn ra, ánh mắt mỏi mệt, râu xanh mọc ra, nhìn có chút lụn bại.
Tính tình cũng xấu đi, thường xuyên tức giận.
Lâm Phương Châu biết chắc là hắn thua trận nên nàng mừng thầm, sợ hắn bị tổn thương nên mỗi ngày đều cố gắng không giáp mặt.
Cho đến một ngày, Ngư Hoặc Lợi nhìn nàng với vẻ mặt nhẹ nhõm, hắn nói, “Không thể ngờ rằng quyết định đúng đắn nhất đến giờ của ta lại là bắt ngươi lại.”
Lâm Phương Châu không biết hắn có ý gì, dò hỏi, “Ngươi có phải không chống đỡ được nữa không? Không chống đỡ nổi nữa thì từ bỏ đi, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, Tiểu Nguyên Bảo rất thông minh, ngươi không đấu lại hắn đâu.”
“Chỉ trách ta đã nhìn nhầm.
Nếu đã sớm biết hắn gian xảo như thế này, ta đã không làm thế này rồi.”
Lâm Phương Châu vừa nghe lời này thì đã biết hắn đã chấp nhận thua trận, nàng nhịn xuống sự đắc ý trong lòng, nói, “Không cần khổ sở đến thế, cũng có rất nhiều người nhìn lầm người khác giống như ngươi lắm.”
Ngư Hoặc Lợi cũng rất tự phụ và thông minh, nên những lời này cũng không an ủi được hắn.
Hắn lắc đầu cười nói, “Thế nhưng đột nhiên ta cũng phát hiện là hóa ra ngươi quan trọng đến thế.”
Lâm Phương Châu lạnh lùng mà nhìn hắn, “Ngươi, ngươi sẽ không bắt ta để uy hiếp hắn đấy chứ? Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được quá phận, động đến một cọng lông của ta, ta sẽ tự sát đấy, Tiểu Nguyên Bảo nhất định sẽ báo thù cho ta, đến lúc đó chúng ta cùng chết là xong!”
“Lâm Đệ ơi là Lâm Đệ, ở trong lòng ngươi ta là kẻ như thế sao?”
“Đúng thế.”
Nàng không đánh liền đã khai khiến cho lòng hắn thấy đau xót, ngơ ngác nhìn nàng.
Lâm Phương Châu xua tay, nói, “Nói nhiều lời cũng vô ích thôi, ngươi nhanh chóng đưa ta về đi, ta sẽ nói tốt một chút, nhất định Tiểu Nguyên Bảo sẽ không làm khó ngươi.” Lâm Phương Châu nói lời xong cũng có chút chột dạ, rốt cuộc thì Tiểu Nguyên Bảo cũng là người sẽ chém ai bất hòa với hắn mà…
Ngư Hoặc Lợi đáp: “Ta đã nói chuyện cùng quốc sử* của các ngươi, ngươi có biết ngươi đáng giá bao nhiêu tiền không?” (*đại diện của quốc gia)
Lâm Phương Châu hiểu đây là Tiểu Nguyên Bảo muốn chuộc nàng lại, nàng có chút cao hứng, “Bao nhiêu, bao nhiêu tiền?”
Tay Ngư Hoặc Lợi giơ số sáu.
Lâm Phương Châu: “Sáu lượng bạc?”
“6000.”
“6000? Tiểu tử này quá phá của rồi!”
“6000 người.”
“!!!”
Lâm Phương Châu ôm ngực, “Tâm rất đau! Thịt đau quá! Toàn thân đều đau!”
Ngư Hoặc Lợi đưa Lâm Phương Châu đi gặp “quốc sử” trong truyền thuyết, thế nào mà lại là người quen —— thái gia Phan Nhân Phượng.
Sau khi Phan Nhân Phượng đã lo liệu xong ổn thỏa mọi thứ thì phải về phục mệnh*, lúc về mang theo Lâm Phương Châu về cùng.
Ngư Hoặc Lợi tự mình dẫn 200 kỵ binh tới tiễn, khi Lâm Phương Châu vừa muốn lên xe ngựa, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói, “Ngư Hoặc Lợi, ta có lời phải nói với ngươi.” Nói xong thì kéo hắn qua một bên.
(báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)
“Lâm Đệ, ngươi… muốn nói với ta cái gì?” Tim hắn nhảy lên, trong mắt ẩn chứa một tia chờ mong.
“Ta cảm thấy, 6000 người mà để đổi lấy mình ta thì quá quý.
Nếu không thì ngươi cho ta thứ gì đi?”
“……” Hắn thất vọng mà cắn chặt răng, “Lâm Đệ muốn cái gì? Không phải đầu ta đấy chứ?”
“Không không không,” Lâm Phương Châu vội vàng xua tay, “Đầu ngươi không đáng giá bao nhiêu cả… Hay là ngươi cho ta con đại bàng vàng đi?”
“Nó đã được ta nuôi lớn rồi, giờ cho ngươi rồi nó cũng sẽ tự trở về tìm ta thôi.”
“Không sao, ta nhốt trong lồng sắt, không cho nó bay.”
Ngư Hoặc Lợi có chút đau lòng, hắn nuôi con đại bàng vàng ấy từ nhỏ đến lớn, cũng có tình cảm sâu đậm, giờ nghe nói Lâm Phương Châu muốn nhốt nó trong lồng sắt, hắn thấy có chút bất đắc dĩ, đáp, “Đại bàng vàng vốn nên bay lượn ở trên trời, không thể nhốt trong lồng sắt.”
“Ta buộc nói lại là được rồi?”
“… Thế thì thà bị nhốt còn hơn.”
Lâm Phương Châu trợn trắng cả mắt, cả giận, “Ngươi còn nói thích ta à, thế mà vì 6000 người thì bán ta đi, giờ muốn xin ngươi một con chim để chơi mà ngươi cũng không cho.
Ngươi keo kiệt như thế, ta nhận sai người rồi! Yêu thương cái gì chứ! Ta đi đây!”
Ngư Hoặc Lợi nghĩ thầm, lần này từ biệt, sợ là cả đời này đều không thể gặp lại nữa.
Hắn thấy đau xót, vội vàng ngăn nàng lại, cười nói, “Được, cho ngươi coi như lưu niệm, cũng tốt.”
Vì thế mà Lâm Phương Châu mang theo con đại bàng đi.
Ngư Hoặc Lợi tự mình nhốt nó trong lồng sắt, con đại bàng cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn, đến lúc đám người Lâm Phương Châu khởi hành, lồng sắt càng ngày càng xa chủ nhân thì nó mới bắt đầu nôn nóng.
Lâm Phương Châu cũng kệ nó, nàng cùng Phan Nhân Phượng ngồi trong xe ngựa, nói chuyện.
Lâm Phương Châu hỏi, “Thái gia, Ngư Hoặc Lợi nói các ngươi dùng 6000 người đổi lấy ta, chuyện này là như thế nào?”
Phan Nhân Phượng giải thích mọi chuyện.
Hóa ra là cả hai nước đều bắt được tù binh của đối phương, khi đàm phán hòa bình thì phải trao đổi tù binh, ấy thế mà bên Ngư Hoặc Lợi thiếu bọn hắn 6000 tù binh, cho nên Phan Nhân Phượng kêu hắn thả Lâm Phương Châu ra, một người đổi lấy 6000.
Ngư Hoặc Lợi và hắn đàm phán ba ngày mới đồng ý.
Lâm Phương Châu lắc đầu, “Chung quy thì ta vẫn thấy chúng ta thiệt.”
Phan Nhân Phượng nói: “Lần này chúng ta đàm phán, chủ định là muốn mang ngươi về bình an, bắt 6000 tù binh này về cũng vô ích, lại chẳng giết được họ… Cái giá phải trả rất đáng.”
“Rõ ràng là chúng ta thắng.
Chuyện này sao có thể nuốt trôi được?”
“Nuốt không trôi được, cho nên quan gia cho người loan tin bại trận của hắn tới các bộ tộc xung quanh đó, chờ tới khi Ngư Hoặc Lợi về nhà thì khả năng lại có một trận chiến thôi.”
Lâm Phương Châu vừa nghe vừa vui vẻ, “Quan gia nhanh trí như thế từ bao giờ vậy? Ta cứ nghĩ rằng hắn chỉ biết đốt lò luyện đan thôi!”
Phan Nhân Phượng cười nói: “Hiện tại quan gia đã không đốt lò luyện đan nữa rồi.”
“Phải không? Thật hiếm thấy!”
“Bởi vì vị trí quan gia đã đổi người.”
“……” Lâm Phương Châu trừng mắt, “Đây, đây là có ý gì vậy?”
Phan Nhân Phượng giờ đã rút kinh nghiệm từ lần trước, cũng không dám giấu giếm Lâm Phương Châu gì nữa, một năm một mười đều nói hết.
Tề Vương vì kinh hãi quá độ mà bị trúng gió, lại bị phế đi, hoàng đế băng hà, Thái Tử lên ngôi, quý phi treo cổ tự sát theo hoàng đế, Triệu Vương sợ tới mức đóng cửa không dám ra ngoài, vân vân.
Lâm Phương Châu vừa nghe, vừa thấy hóa ra mấy ngày nay kinh thành có nhiều chuyện lớn đến vậy.
Hiện tại Tiểu Nguyên Bảo đã là hoàng đế?
Vậy là cuối cùng hắn cũng bước lên vị trí kia sao… Lâm Phương Châu lặng lẽ thở ra.
Nàng có chút thổn thức, hình ảnh Tiểu Nguyên Bảo với khuôn mặt nhỏ trắng bệch, còn giả đứa ngốc cùng nàng đi lừa gạt sự thương cảm người khác vẫn còn như ngày hôm qua, thế mà hiện tại, hắn đã là cửu ngũ chí tôn* đứng trên cả trăm triệu người! (chỉ ngôi vua)
Lâm Phương Châu không hiểu sao có chút buồn bã.
Tiểu Nguyên Bảo đã không còn là Tiểu Nguyên Bảo của mình nàng nữa, mà đã là quan gia của cả thiên hạ mất rồi.
……
Đoàn người Lâm Phương Châu đi ngày đi đêm, đi được bốn năm ngày thì về đến kinh thành.
Phan Nhân Phượng tự mình đưa nàng tới tận nhà nàng, Lâm Phương Châu thấy dù nhiều ngày không ở đây nhưng trong phủ vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước, nàng vui vẻ tiến vào trong vườn, thấy có một người đang đứng bên ao nhỏ, áo choàng màu vàng sáng, tóc đen như mực, thân dài như ngọc.
Lâm Phương Châu cảm thấy tim đập loạn xạ, nàng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, “Tiểu, Tiểu……” Cảm giác lúc này gọi Tiểu Nguyên Bảo thì có vẻ không thích hợp, nàng vẫn lắp bắp sửa lại, “Tiểu…… Quan gia……”
Vân Vi Minh nghe ba chữ “Tiểu quan gia” thành “Tiểu oan gia”, hắn cảm thấy ngực như muốn tê dại.
Hắn xoay người lại muốn nói chuyện với nàng, thì không biết Hàn Ngưu Ngưu từ đâu lao tới, khóc lóc chạy về phía Lâm Phương Châu: “Công tử! Công tử ngươi đã trở lại rồi! Ngươi dọa ta muốn chết hu hu…”
Nàng ấy nhào vào trong ngực Lâm Phương Châu, Lâm Phương Châu cũng đưa tay ra ôm lấy, lại còn cười an ủi, “Ta không sao, Ngưu Ngưu đừng khóc, ngươi xem ta không phải vẫn bình thường sao?”
Lông mày Vân Vi Minh giật giật, mặt vô cảm hô, “Thập Thất.”
“Có vi thần!”
Không đợi Vân Vi Minh phân phó, Thập Thất trực tiếp kéo Hàn Ngưu Ngưu đi.
Có thể thuận lợi kéo được Hàn Ngưu Ngưu đi khiến hắn tự dưng cảm thấy như đạt được một thành tựu, như thể võ công của hắn đã tiến bộ lên không ít…
Phan Nhân Phượng cũng không biết đã đi từ bao giờ, trong vườn chỉ còn hai người.
Lâm Phương Châu nhẹ nhàng đến gần Vân Vi Minh, ngửa đầu nhìn hắn, giơ tay sờ gương mặt hắn, “Ngươi gầy đi rồi.”
Đột nhiên một tay hắn kéo nàng vào trong ngực, gắt gao ôm lấy, lực đạo mạnh đến mức nàng có chút khó thở.
Lâm Phương Châu vừa muốn trách cứ, lại cảm thấy thân thể Tiểu Nguyên Bảo hơi run run, trong lòng nàng mềm nhũn, cũng ôm lấy hắn.
“Phương Châu, Phương Châu……” Hắn nhắm mắt lại, không ngừng gọi tên nàng.
Mặt Lâm Phương Châu chôn trước ngực hắn, nhỏ giọng đáp, “Ừ, ta ở đây.”
“Phương Châu, xin lỗi nàng.”
Lâm Phương Châu lẩm bẩm, “Ngươi cứ nói ta không được xin lỗi ngươi, thế mà tại sao bây giờ ngươi lại xin lỗi ta?”
Hắn buông ra nàng, giơ tay vu0t ve khuôn mặt nàng.
Lông mày, cái mũi, đôi mắt, khóe miệng rồi cằm, đầu ngón tay đều lưu luyến trên mặt nàng, Lâm Phương Châu bị chạm tới lông mi, ngứa không chịu nổi mà chớp mắt, “Ngươi sờ chưa đủ sao?”
“Không phải nằm mơ.” Hắn lẩm bẩm, rồi lại gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Lâm Phương Châu dở khóc dở cười, vỗ về phía sau lưng hắn, nói, “Ngươi không nóng sao?” nói xong thì giãy giụa khỏi hắn, “Để ta nhìn ngươi xem.”
Hắn gầy đi, sự phúng phính trẻ con trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất, ngũ quan ngày càng rõ ràng, càng nam tính hơn.
Hắn mặc thường phục màu vàng sáng thêu hình rồng, trên eo cài sẵn đai ngọc.
Con rồng kia cũng dùng chỉ vàng để thêu, khi lộ ra dưới ánh mặt trời, ha ha, mù cả mắt!
Lâm Phương Châu lắc đầu nói, “Mặc long bào kiêu ngạo chạy tới chỗ này, ngươi có buông thả quá không vậy!”
Hắn cười cười, “Có nhớ ta không?”
Lâm Phương Châu vuốt cằm hỏi, “Có phải bây giờ ta nên gọi ngươi là quan gia không?”
“Người khác thì gọi là ‘quan gia’, còn ngươi sao,” hắn dừng một chút, nhướng mày cười nhìn nàng, “Gọi là ‘quan nhân’* thì tốt hơn.”
(cách vợ gọi chồng, thường thấy trong thời kì đầu của Bạch thoại).
Danh Sách Chương: